Suốt dọc đường, Trương Tư Hạ vẫn không nguôi ngoai, ngậm cục tức trong bụng.
Mặc dù lần này Dương Cẩm Vân đứng ra bảo vệ cô, giúp Trương Tư Hạ thoát khỏi rắp tâm của uyển Doanh nhưng nàng vẫn chưa hả dạ chút nào hết.
Thấy Trương Tư Hạ có chút phụng phịu, Dương Cẩm Vân đoán được ngay rằng nàng bị làm sao.
Một cô nàng bản tính trời sinh cao ngạo sao có thể chịu để cho người khác bắt nạt như thế cơ chứ.
Dương Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng yêu, vội quay lại dỗ dành Trương Tư Hạ:
-Được rồi! Không cần ấm ức vậy đâu.
Muội xem hôm nay ta đã dọa cô ta thành như vậy rồi mà.
"Còn cô ta có dám nữa không thì ta không chắc." Dương Cẩm Vân thầm nghĩ trong lòng mà đến phát chán.
-Nếu không phải tỷ kéo muội đi.
Muội đã quay lại đánh cho cô ta một trận rồi.
-Được rồi mà.
Muội xem, lần trước muội mới tát cô ta có một cái cô ta liền miến đẩy muội xuống hồ rồi.
Nếu lần này muội đánh nàng, không biết nàng sẽ làm gì đây? Ngược lại tiểu nha đầu muội không phải đã nói sẽ bảo vệ ta sao.
Nếu muội xảy ra chuyện gì thì sao?
Dương Cẩm Vân cười hì hì chọc cười Trương Tư Hạ.
-Hứ! Cô ta dám sao? Nếu cô ta dám đụng, ta chắc chắn sẽ bứt hết tóc của cô ta không chừa cọng nào sau đó sẽ bôi vôi rồi đày ra chùa học đức, độ.
Trương Tư Hạ vừa nói vừa hất mặt lên, dáng vẻ vô cùng tự hào về sự độc ác của mình.
Nhưng nàng không hề nói suông, nàng nói là nàng có thể làm.
Quả la một đứa trẻ thù dai.
Ngược lại Dương Cẩm Vân cảm thấy mình cũng rất biết cách dỗ trẻ con đấy chứ.
-Cũng sắp đến giờ Mão rồi.
Chúng ta mau đến sảnh cung đi không muộn mất.
Dương Cẩm Vân nhìn trời biết cũng đã sắp muộn vội vàng giục Trương Tư Hạ.
Trương Tư Hạ nghe cô giục cũng nén cơn giận dữ lại, đi theo cô đến sảnh cung.
Sảnh cung dài hơn mười trượng, tất cả các cung nữ đã tụ tập ở đây từ sớm.
Hôm nay, tất cả đều lên đồ thật rực rỡ.
Cả một biển người chìm trong sác màu.
Ngoại trừ cô thì ăn mặc vẫn như hàng ngày.
Chiếc váy trắng dài quá mắt cá chân, tóc vấn Hồng Liên, đai lưng màu xanh ngọc, bó sát lấy chiếc eo con kiến của cô.
Trên cổ chỉ đeo một chiếc vòng là do Dương Cẩn Phong đưa cho cô lúc cô trước lúc nhập cung.
Trương Tư Hạ cũng giống cô.
Phong cách ăn mặc không khác gì ngày thường, hôm nay lại được cô trang điểm nhẹ chút nhưng cũng vô cùng nổi bật.
Chiếc váy vàng nhạt chưa tới mắt cá chân, cổ áo rộng, để lộ cái cổ trắng ngần, không chút tỳ vết.
Tóc búi lỏng hai bên, thả đuôi tóc xuống vai , khiến cho nàng vừa mang nét năng động nhưng cũng có thêm một chút dịu dàng.
Các cung nữ đều xôn xao bàn tán.
Tất cả đều đang vô cùng vui vẻ, hy vọng, mơ mộng về một về tương lai tươi đẹp trong cung của mình.
Chỉ cho đến khi Viên công công tiến vào sảnh, tất cả mới im lặng.
-Tất cả quỳ xuống nhận thánh chỉ của hoàng thượng!
Các cung nư lần lượt quỳ xuống.
Trương Tư Hạ đang nhìn đông nhìn tây thì bị cô kéo xuống, nàng mới nhận ra sự có mặt của Viên công công.
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết:
Năm nay các cung nữ nhập cung đều là những người tài sắc vẹn toàn.
Xét theo phảm hạnh trẫm lập:
Tú nữ Trương Tư Thi làm Vương Hoàng Quý Phi ban Nguyệt Tâm Điện
Tú nữ Huyết Tử Yên làm Mộc Phi ban Thiết Tử Cung
Tú nữ Trương Tư Hạ làm Hoàn Phi ban Thừa Hoa Cung
Tú nữ Tuyết Hy làm Yên Phi ban Phước Tâm Cung
Tú nữ Viên Y làm Thu Phi ban Thu Từ Cung
......................................................
.....................................................
.....................................................(cắt hàng ngàn chữ)
Tú nữ Uyển Doanh làm Uyển Tần ban Thước Nghi cung
Tú nữ Tương Thư làm Tương Tần ban Tử Phi Cung
......................................
...................................
.....................................
Quý nhân:
Tú nữ Dương Cẩm Vân ban Điệp Vy cung
Tú nữ Huyết Tử Y ban Thành Lan cung
Tú nữ Huyết Tử Lan ban Thu Thư cung
Tú nữ Huyễn Hy Y ban Hiên Vy cung
.....................................................
.............................................
............................................
Những cung nữ còn lại đông đáp ứng.
Nhận chỉ!
Viên công công tuyên chỉ khẽ nhìn cô chỉ thấy Dương Cẩm Vân khẽ cười.
Viên công công cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đối với sự tài năng và nổi trội của mình trong cuộc tuyển tú lần này cô hoàn toàn có thể đứng trong ngũ phi.
Chỉ với cái chức vị Quý nhân này đã làm nàng thỏa mãn đến vậy ư?
Nhưng ông thật sự không biết.
Quý nhân là một chức vị không to cũng không nhỏ, đối với cô là một sự thuận lợi trong cung sau này.
Cô mỉm cười hài lòng với chức vị này cũng là điều đương nhiên.
Viên công rời đi, không quên để ý sắc mặt của cô.
-Sao có thể chứ! Tại sao ta lại chỉ được làm đáp ứng.
Thật không công bằng mà.
-Đúng đó.
-Mà Trương Tư Thi rốt cuộc là ai chứ.
Tại sao nàng ta có thể làm Hoàng Quý Phi?
-Mà tại sao chức vị Hoàng Hậu lại để trống? Vậy là ta vẫn có cơ hội a.
Mọi người nghe chỉ xong liền có muôn muôn vàn vàn câu hỏi.
Đặc biệt các nàng đều chú ý tới người tên Trương Tư Thi.
Nàng là ai vẫn là một dấu hỏi lớn trong lòng các nàng.
Trương Tư Hạ sau khi nghe thấy mình nằm trong ngũ phi cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Ngược lại còn cảm thấy bất bình cho Dương Cẩm Vân:
-Cẩm Vân tỷ sao có thể chỉ làm quý nhân chứ.
Rõ ràng tỷ rất nổi bật trong cuộc tuyển tú lần này mà.
Dương Cẩm Vân nhìn Trương Tư Hạ cảm thấy nàng vô cùng ngốc nghếch:
-Quý nhân cũng được mà! Không to cũng không nhỏ, rất vừa ý ta.
Ngược lại là muội đó.
Khi đã làm Hoàn Phi nằm trong ngũ phi chắc chắn sẽ bị những kẻ khác dòm ngó, ghen ghét mà hãm hại.
Hãy cẩn thận hơn đó.
Trương Tư Hạ chu môi lên, nói:
-Không phải ta có Cẩm Vân tỷ bảo vệ rồi hay sao!
Cô cười hì hì.
Đột nhiên, Uyển Doanh tiến tới chỗ của Dương Cẩm Vân nói với giọng mỉa mai:
-Ồ, Dương tỷ.
À không giờ ta nên gọi cô là Dương quý nhân muội muội mới đúng.
Ngươi xem đột nhiên ta quên mất.
Trương Tư Hạ vừa nhìn thấy ả, liền nổi cơn giận, nhưng nàng lại nảy ra ý trêu chọc ả:
-Ồ, Uyển Doanh tỷ! Không ta nên gọi ngươi là Uyển Tần muội mới đúng.
Ngươi xem ta cũng quên mất.
Trương Tư Hạ cười cười nháy mắt với cô.
"Con nhóc này đôi lúc cũng thật ác miệng quá đi."- Dương Cẩm Vân khẽ thở dài.
Uyển Doanh bị buông lời châm chọc liền tự ái, quay qua gay sự với cô:
-Giờ ngươi chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi.
Nhìn thấy bổn cung còn không mau hành lễ!
Dương Cẩm Vân nhìn con người trước mặt mà không khỏi khinh bỉ tài năng tự vả của nàng.
Trương Tư Hạ tiếp tục tiến tới Chỗ Uyển Doanh, khẽ cười nửa miệng:
-Vậy thì Hoàn Phi ta cũng nhỏ hơn cô rồi.
Đến cả ta ngươi cũng chưa hành lễ, còn ra mặt cái gì chứ!
Uyển Doanh ngạc nhiên." Không ngờ con nhóc này lại là Hoàn Phi.
Thật bất công mà.
Hứ!"
Uyển Doanh tức ghẹn họng, khẽ hành lễ với Trương Tư Hạ:
-Thần thiếp tham kiến Hoàn Phi.
Trương Tư Hạ dắt cô rời khỏi sảnh cung.
Không thèm để ý Uyển Doanh vẫn đang hành lễ ở đó.
Uyển Doanh bị chơi một vố đau ơi là đau, không khóc cũng không chửi được, chỉ biết giữ nguyên tư thế đó, đợi Trương Tư Hạ đi mới đứng lên.
Ai bảo nàng la Hoàn Phi cơ chứ.
-Vừa nãy cảm ơn muội nhé, Tư Hạ.
Dương Cẩm Vân bị Trương Tư Hạ dắt đi, không biết nói gì chỉ biết nói lời đa tạ với nàng.
Vừa nãy mà không có nàng ở đó, không biết Uyển Doanh sẽ khi dễ gì cô nữa đây.
Vậy là cô vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái đấu đá chốn cung đình sao? Trương Tư Hạ nghe cô cảm ơn thì liền không vui:
-Có gì đâu chứ! Chúng ta là tỷ muội mà.
Lần sau tỷ đừng nói cảm ơn với muội nữa.
Thấy nàng không vui, cô cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ biết cười cười:
-Được được, theo ý muội!
Trương Tư Hạ khịt khịt cái mũi, hình như nàng ngửi thấy gì rồi thì phải.
"Ọc...Ọc..."
Cái bụng của Trương Tư Hạ reo lên, Dương Cẩm Vân liền hiểu nàng đã đói, và ngửi thấy đồ ăn rồi:
- Thôi được rồi\, chúng ta tới đại sảnh Minh Tân cung đi.
Mọi người đã tới đó hết rồi đó.
Trương Tư Hả nhảy cẫng lên sung sướng:
-Thật sao? Vậy chúng ta mau tới đó đi.
Muội đói rồi.
Thế này có ai dám nói nàng là cô nàng đã 16 tuổi đầu rồi không.
Y như một đứa trẻ, chờ mẹ mang cơm về cho ăn.
Mà nói như thế không phải đang nói cô là mẹ của Trương Tư Hạ sao! Haizz..
Dương Cẩm Vân lại rồng rắn cùng Trương Tư Hạ tới đại sảnh Minh Tân cung
Mới tới gần thôi, Dương Cẩm Vân cũng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức lên rồi.
Nói thật thì cô cũng thấy đói rồi.
Đại sảnh đã được chuẩn bị thức ăn, trang trí lộng lẫy rực rỡ y hệt một cái lâu đài.
Màu chủ đạo ở đây là màu xanh ngọc, lại cũng chính là màu cô yêu thích.
Nho nhã, mát mẻ.
Mấy nghìn bàn thức ăn sơn hào hải vị chất đống.
Cô nhìn đống thức ăn trên bàn mà thầm cảm thán: "Quả thực là cao sang! Mấy nghìn bàn thức ăn này mà ở thời hiện đại mình chắc cũng phải gần tỷ ha." Dương Cẩm Vân hoàn toán không nâng giá lên chút nào hết.
Tất cả toàn là những món ăn đắt đỏ: Thịt công, thịt dê, cá ba sa, nhân sâm, ......!Cái này là đại của đại tiệc chứ không phải là một bữa tiệc đơn giản nữa.
Cô đang mải mê đánh giá thì Trương Tư Hạ đã sa nhào vào mấy bàn ăn rồi.
Quả là một con heo ham ăn, ham ngủ, không thể nào bỏ được mấy cái tật đó.
Thôi nào! Ăn thì cũng phải biết giữ chút hình tượng, thể diện cho mình chứ.
Nàng ăn như đã bị bỏ đói hơn tháng rồi vậy!
Cô khẽ vỗ trán mà bất lực.
Đột nhiên đại sảnh bỗng vang lên mấy tiếng cảm thán:
-Nàng ta là ai vậy?
-Đẹp như tiên nữ vậy?
-Ta ghen tỵ chết mất thôi!
-Trong hậu cung của chúng ta sao lại có người đẹp lồng lộn như vậy chứ!
Cô ngước mắt lên nhìn.
Quả thực vô cùng đẹp.
Nếu phải so với Dương Cẩm Vân thì cũng rất khó để so.
Hoàn toàn là cân bằng sắc đẹp.
Thần thái, cử chỉ cũng vô cùng nhã nhặn mang dáng vẻ của một tiểu thư khuê các chính hiệu.
-Hoàng quý phi đến! Các ngươi không mau hành lễ, bàn tán như vậy ra thể thống gì chứ!
A hoàn bên cạnh nàng bực tức liền quát lên.
Thật không ngờ đây chính là Hoàng Quý Phi giá đáo.
Tất thảy mọi người đều sốc, sốc toàn tập, vội vàng hành lễ:
-Chúng thần thiếp tham kiến Hoàng Quý Phi.