Bất quá... vẫn là thực ấm áp, ân, Tô Nguyện tự dưng thấy thật có khẩu vị!
Hắc hắc ~
"Khụ khụ, có lẽ đi." Tô Nguyện sắc mặt hơi hơi phiếm hồng cúi đầu còn thật sự chọc lên tảng thịt bò.
"Ha ha ~" Mộc Hi Trữ bị bộ dáng này của cậu làm cho có chút buồn cười, cười đến trong mắt đều loan lên, nếu Tô Nguyện lúc này nhìn đến nhất định sẽ sợ hãi kêu lên trên thế giới như thế nào còn có người thể có người đẹp mắt đến như vậy.
Đáng tiếc Tô Nguyện xiên tảng thịt bò, bỏ lỡ. Bất quá, bỏ lỡ cũng tốt, nếu không Phương Chính cũng phải nóng nảy thay Phương Nhiễm.
"Ai, nhìn anh bộ dáng thực trẻ tuổi nha..." Tô Nguyện cứng ngắc nói sang chuyện khác.
Mộc Hi Trữ rất phối hợp tiếp lời, "Phải không, tôi năm nay 25 rồi." Sau đó không thèm để ý cười cười.
Tô Nguyện giật mình nhìn hắn, cậu còn tưởng rằng chỉ có 22 thôi chứ! Không nghĩ tới còn lớn tuổi hơn cậu... Ngọa tào, không công bình! Tô Nguyện yên lặng che mặt khóc.
Cậu cũng không biết chính mình bề ngoài kỳ thật nhìn cũng rất trẻ...
Tô Nguyện thân cao 1m70, bởi vì hàng năm ở nhà cho nên làn da thực trắng, hơn nữa mặt cậu nộn nộn có chút trẻ con [ Phương Chính dưỡng ], đôi mắt to, quả là một tiểu tử đáng yêu. Đáng tiếc là đã có chủ...
"Hoàn toàn nhìn không ra nha!" Tô Nguyện trừng lớn mắt, trong mắt thể hiện thực bất khả tư nghị.
Mộc Hi Trữ hé miệng cười, đôi môi hồng nhạt gợi cảm đến cực điểm, Tô Nguyện tựa hồ đã biết Phương Nhiễm vì cái gì chỉ thấy qua hắn một lần liền yêu, bởi vì hắn có tư cách làm cho người ta nhất kiến chung tình a, chỉ bằng khí chất phong trần, cử chỉ tao nhã còn có mặt mày tuấn mỹ, đều làm cho người ta động tâm. Tô Nguyện đột nhiên thực không rõ hắn lúc trước vì cái gì đi sao chép văn của mình......
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư Tô Nguyện, Mộc Hi Trữ mở miệng, "Tôi nghĩ cậu nhất định buồn bực tôi vì cái gì lại đạo văn của cậu."
Tô Nguyện miệng mấp máy, không nói gì.
"Tôi có một đệ đệ, là song bào thai đệ đệ." Mộc Hi Trữ khi nhắc tới đệ đệ, trên mặt biểu tình đều nhu hòa hẳn lên, trong mắt tựa hồ có thứ cảm tình gì bắt đầu dâng trào.
Tô Nguyện lẳng lặng nghe hắn kể.
"Y tên Mộc Hi Viễn, nghĩa là "Yên tĩnh trí xa", bởi vì chuyện gia đình, chúng ta từ nhỏ đã tách ra ở riêng, quanh năm suốt tháng cũng gặp không được vài lần, có đôi khi tôi thậm chí cũng không biết mình còn có một đệ đệ cùng tôi bộ dạng giống nhau như đúc. Sau đó em ấy lại chuyển về trong nhà, có lẽ bởi vì từ nhỏ rất ít người chăm sóc nên khá nội hướng, không thích nói chuyện, thậm chí không muốn cùng người ngoài tiếp xúc. Ân, xem như tự bế đi." Mộc Hi Trữ có chút thản nhiên ưu thương, "Tôi phát hiện em ấy rất thích đọc sách, vì muốn biểu đạt quan tâm đối với em trai, tôi liền viết sách cho em ấy xem, từ một ít thú vị gì đó, tôi dẫn dắt em ấy cùng với người ngoài tiếp xúc. Em ấy xem tiểu thuyết tôi viết thực mê mẩn, chúng tôi trong lúc đó tự nhiên liền thân cận, sau tôi lại thử viết tiểu thuyết võng du, muốn cho càng nhiều người biết đến tiểu thuyết tôi viết... Nói thật tôi chưa từng nghĩ tới muốn nổi tiếng, nhưng là đệ đệ của tôi bất đồng, cho nên tôi vì thỏa mãn đệ đệ của mình...... Thật có lỗi."
Tô Nguyện sau khi nghe xong cảm thấy thập phần cảm động, nếu cậu có một ca ca như vậy thì tốt rồi.
Nhưng cậu còn thật sự tổng cảm thấy lời hắn nói tựa hồ là lạ làm sao ấy, trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, cậu đối Mộc Hi Trữ cũng có đại khái hiểu biết, thấy thế nào cũng không giống người sẽ đi trộm này nọ của người khác, hơn nữa hắn nguyên lai hành văn không kém, thậm chí so sánh một chút, Mộc Hi Trữ còn có khả năng vượt qua cậu, cho nên vì để đệ đệ vui vẻ mà đi đạo văn, lý do này có chút làm cho người ta hoài nghi. Nhưng là người ta đều nói như vậy, Tô Nguyện cũng không không biết xấu hổ đi hoài nghi, Tô Nguyện vốn là không phải người thích tính toán chi li, sự tình nếu đã trôi qua, hắn cũng không muốn lại đề cập tới, dù sao không phải cái chuyện gì tốt đẹp.
"Ngạch, sự tình đều trôi qua cũng đừng nói vậy, tôi cũng thấy nhẹ nhàng hơn rồi." Tô Nguyện ôn hòa cười, kỳ thật chuyện lần này oanh oanh liệt liệt coi như là làm một cái quảng cáo cho tác phẩm của cậu, đã có công ty trò chơi liên hệ cậu muốn cấp quyền để chuyển thể rồi, càng miễn bàn tác phẩm lần này độc giả ùa vào như nước, cậu coi như là đỏ một phen.
"Nhưng vô luận nói như thế nào đều là tôi thực xin lỗi cậu." Mộc Hi Trữ thở dài.
Tô Nguyện hào phóng cười, khôi hài nói: "Anh đừng như vậy, thật giống mấy ông già nói chuyện với nhau!"
"A... Cũng đúng." Mộc Hi Trữ nở nụ cười, thật chói sáng đến loá mắt, hắn cầm lấy ly rượu vang, đối Tô Nguyện mời, thập phần hào khí uống một ngụm.
Tô Nguyện cũng cười, không quan tâm rượu trong ly là rượu gì, cũng một hơi uống hết, xong rồi còn thực không văn nhã đánh một cái nấc. Sau đó hai người đều nở nụ cười.