Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng

Cục cưng chào đời cũng thực đột nhiên, cách ngày sinh dự tính hơn một tháng liền khẩn cấp đi ra. Cũng may bọn họ sớm có chuẩn bị, Tô Nguyện mới có cảm giác đã bị đưa đến bệnh viện. Sau đó là mất vài giờ để sinh hài tử.

Cha mẹ Tô Nguyện, cùng người nhà Phương Chính ngồi trên ghế dài bệnh viện, ai cũng không phát ra tiếng động gì, đều gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, hận ánh mắt không thể xuyên qua nhìn vào.

Thời gian chờ đợi tựa hồ trôi qua đặc biệt chậm, ngắn ngủn vài giờ lại dài như là vài thập niên vậy.

Tô Nguyện lại còn là trường hợp đặc thù, mọi người đều sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, liền ngay cả Phương mẫu lão luyện đỡ đẻ qua vô số sinh mệnh mới cũng không dám cam đoan sự an toàn.

Có người nói, nữ nhân sinh đứa nhỏ là dạo quỷ môn quan một vòng, vậy còn nam nhân?

Phương Chính không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, hắn cỡ nào hy vọng hiện tại người nằm ở bên trong kia là chính mình.

Nhưng mà bây giờ dù nói cái gì cũng đều bất lực.


Thời gian cũng không bởi vì mọi người lo lắng mà sẽ nhanh hơn, như trước không nhanh không chậm trôi qua.

Rốt cục, nghe một tiếng trẻ con khóc nỉ non mọi người đều đứng thẳng lên. Cha mẹ Tô Nguyện kích động ôm lấy nhau, Tô mẫu nhịn không được nhỏ giọng khóc.

Phương phụ vỗ vỗ vai Phương Chính, loại tình cảm kích động rõ ràng đang dâng trào ở trên mặt hắn.

"Không nghĩ tới ta kiếp này còn có thể lên chức gia gia, ai..." Phương phụ nhịn không được cảm khái.

Phương Chính cười rộ lên, trên mặt tràn đầy vui sướng, "Con cũng không nghĩ tới con còn có thể có con của chính mình."

Tô mẫu nghe được, lau một phen nước mắt nín khóc mỉm cười, nói: "Ta còn không nghĩ tới ta có thể lên chức bà ngoại nha!"


Mọi người nghe xong đều cười ha ha, không khí nhất thời trở nên thoải mái rất nhiều.

Cánh cửa phòng sinh rốt cục mở ra, một hộ sĩ ôm hài tử mới sinh bao trong chăn đi ra, một đám người lập tức đứng vây quanh.

Trẻ con mặt rất nhỏ, ngay cả một cái bàn tay đều là không to bằng, trên mặt còn vết máu chưa lau hết, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có khá nhiều nếp nhăn, lúc này đang nhắm nhắm hai mắt, lông mi thật dài nhìn vô cùng đáng yêu.

Phương Chính chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa hồ có cái gì trong tim được hòa tan. Một loại vui sướng "Ta làm ba ba" lan tràn toàn thân, hắn không biết, lúc này trong hai mắt hắn chậm rãi chuyển ôn nhu. Không chỉ có hắn, những người khác cũng như thế.

Tô Nguyện rất nhanh cũng được đẩy ra, khuôn mặt vốn trắng nõn hiện thập phần tái nhợt, mang theo suy yếu hậu sinh, tóc ngắn ngủn bởi vì mồ hôi nên bết lại.

Phương Chính nhìn hai người ngủ say, cảm thấy chính mình được hạnh phúc bao quanh.

Ông trời đối với hắn không tệ.

Hắn nghĩ đến mình gặp được Tô Nguyện đã là hạnh phúc lớn nhất kiếp này, rồi hắn còn nhận thêm được một kinh hỉ vô cùng lớn, đó là được làm cha, quả thật là thế sự khó lường a.

Mà người mang đến cho hắn hạnh phúc này là Tô Nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận