Tiểu Oai lên bốn tuổi, được di truyền toàn bộ gien tốt của ba ba cùng cha, bộ dạng phấn phấn nộn nộn, hai mắt đen bóng chớp chớp một chút đều làm cho người ta mềm lòng triệt để, huống chi là khi nhóc nâng bàn tay nhỏ bé mềm mềm nộn nộn giống củ sen, đáng thương hề hề lau nước mắt?
"Tiểu bằng hữu, cháu lạc đường sao?" Mộc Hi Viễn nhìn đến khuôn mặt kia đột nhiên cảm thấy muốn cắn một ngụm, không nghĩ tới y có thể gặp được một đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
Hắn mới từ cửa hàng đi ra, liền nhìn đến một thân ảnh nho nhỏ ngồi ở ghế đá ven đường, bả vai nhỏ run run, y nhìn nhìn chung quanh đều không có người lớn, y nghĩ phỏng chừng tiểu hài tử này là lạc đường. Y liền đi qua đó.
Y cả đời này không có khả năng có đứa nhỏ, nếu y cũng có thể có được một cái đứa nhỏ đáng yêu như vậy thì thật tốt! Ngô, cái này để ngẫm là được rồi, nếu bị ca ca biết ca ca chắc chắn sẽ buồn. Nghĩ đến ca ca, Mộc Hi Viễn lộ ra biểu tình ngọt ngào.
Tiểu Oai ngẩng đầu, nhìn thấy một đại soái ca! Đại soái ca! Ngọa tào! Tiểu Oai cả người đều ngọa tào! Không nghĩ tới thế nhưng có người so với nhóc càng soái hơn a!! Nhóc không phục!!
"Ca ca, anh còn độc thân sao?" Đột nhiên, tiểu Oai ngẩng đầu lên nói một câu, đôi mắt to bị nước mắt bao quanh có vẻ dị thường sáng ngời, hiện lên quang mang khôn khéo.
Cái gì? Nhóc mà sẽ lạc đường? Nói cái vui đùa gì chứ? Ở trong "từ điển" của nhóc, cho dù hướng dẫn viên chỉ sai đường thì nhóc cũng không thể lạc đường được không!
Ca ca này có một bộ diện mạo tốt lại không nghĩ tới chỉ số thông minh thấp như vậy a! Xuẩn bạo! Bất quá nhóc thấy ca ca xem cũng đẹp nên.... Hắc hắc
Mộc Hi Viễn không nghĩ tới lại bị đột nhiên hỏi như vậy, sau khi phản ứng lại, lắc lắc đầu "Ta không độc thân nha."
Tiểu Oai đột nhiên lộ ra biểu tình hảo tiếc nuối, cả người cũng không tốt lắm, bả vai buông xuống, làm cho người ta muốn ôm lấy thân mình nho nhỏ kia vào trong lòng.
Mộc Hi Viễn cưỡng chế dục vọng muốn tiểu hài tử ôm vào trong lòng, kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy? Như thế nào thương tâm như vậy."
“Em muốn đổi một ba ba khác, ba ba đối với em thật không tốt." Luôn bức ta đi nhà trẻ.
Tiểu Oai thực ủy khuất nói, ánh mắt chớp chớp một cái nước mắt trong suốt liền vương vào lông mi, dậy lên một chút tâm tình muốn trêu chọc của Mộc Hi Viễn.
Mộc Hi Viễn phản ứng đầu tiên chính là gia bạo, gia đình ngược đãi tiểu hài tử cũng không thiếu, nhưng ngẫm lại phát sinh ở trên người một tiểu hài tử đáng yêu như vậy, Mộc Hi Viễn liền cảm thấy dị thường phẫn nộ! Nếu bọn họ không dưỡng được, vậy tặng cho y còn tốt hơn!
"Vậy mụ mụ của nhóc đâu?" Mộc Hi Viễn sửa tư thế ngồi, ngồi ở bên cạnh tiểu hài tử, đau lòng ôm nhóc "Gầy quá", "chỉ toàn thấy xương" bả vai, đau lòng vô cùng.
Y ôm bả vai tiểu hài tử, tay không cũng không dám dùng sức, y xem qua tiểu hài tử này phải chịu gia bạo, bỗng thấy, làn da dưới quần áo là cỡ nào vô cùng thê thảm. Nghĩ như vậy, càng thêm đau lòng này tiểu hài tử.
Một tiểu hài tử tốt như vậy như thế nào lại có thể tàn nhẫn ngược đãi chứ?
"Em không có mụ mụ." Nhưng là em có hai ba ba.
Tiểu Oai "thương tâm" bổ nhào vào trong lòng Mộc Hi Viễn, phát hiện trên người đại soái ca này thơm quá a, không biết dùng loại nước giặt quần áo nào hay là loại nước hoa nào a, xem ra là một cao phú soái nha.
Đứa nhỏ đáng yêu khóc + trong nhà ba ba ngược đãi nhóc + hài tử không có mụ mụ + nhóc còn thương tâm nhào vào trong lòng mình khóc lớn không cho y nhìn đến bộ dáng khóc của nhóc = tâm, siêu cấp, đau.
"Tiểu đệ đệ, vì cái gì không đi tìm cảnh sát thúc thúc?" Mộc Hi Viễn vuốt mái tóc mềm của tiểu hài tử, tâm vừa yêu vừa đau.
Tiểu hài tử ngoan như vậy, vì cái gì sẽ có người nhà không ra gì chứ.
Nghĩ đến đây, y phát ra kiên định quyết tâm đem tiểu hài tử thu dưỡng.
Tìm cảnh sát? Lại nói cái gì vui đùa vậy, tiểu ca ca cho là cảnh sát cũng giống ca, ngu xuẩn như vậy!
Tiểu Oai ngầm phun tào một phen, sau đó thập phần ủy khuất hồi đáp: "Em không dám, ba ba sẽ đánh em."
Nói xong, tiểu Oai đột nhiên cảm thấy thực xin lỗi ba ba của nhóc nha, vô duyên vô cớ bị tiểu hài tử phủ thêm chi tiết bị ngược đãi. Nhưng mà ai kêu baba cứ buộc nhóc phải đi nhà trẻ chứ! Hừ ╭[╯╰]╮
Mộc Hi Viễn đột nhiên nói không ra lời, chỉ còn lại tràn đầy đau lòng. Nặng trịch.
Đang muốn há mồm an ủi một chút, liền nhìn đến một cái thân ảnh vội vã hướng nơi này chạy tới.
"Phương Minh" Tô Nguyện đen mặt nghiêm giọng hô một tiếng đại danh của tiểu Oai.
Phương Chính hôm nay một ngày đều ở công ty, để tiểu Oai ở nhà cho Tô Nguyện trông, ai biết chờ cậu làm xong bản thảo liền phát hiện tiểu Oai không thấy đâu, thầm nghĩ hỏng rồi, tiểu hài tử này phỏng chừng lại đi ra ngoài nghịch ngợm rồi.
Tiểu Oai năm nay bốn tuổi, đúng tuổi vào nhà trẻ, nhưng tiểu Oai chết sống cũng không nguyện ý đi, nói cái gì không cần cùng mấy tên ngu ngốc chơi đùa, sẽ biến thành ngu ngốc.
Tô Nguyện thực đau đầu, tiểu Oai từ nhỏ cũng rất thông minh, cậu không biết thông minh như vậy là tốt hay là không đây.
Mộc Hi Viễn nhìn thoáng qua người tới, phát hiện người tới ngũ quan cùng tiểu hài tử có điểm giống, nhìn cậu vẻ mặt biểu tình đầy "Hung thần ác sát" cùng ngữ khí "Hung ác", còn có thời điểm nghe đến thanh âm kia, thân thể tiểu hài tử trong lòng rõ ràng rung rung một chút, y chỉ biết đây chính là ba ba ngược đãi của tiểu hài tử thôi.
Không nghĩ tới người này sáng sủa như vậy mà bên trong lại là tâm địa cỡ nào xấu xí!
"Cậu là ba ba của nhóc này sao?" Mộc Hi Viễn ngữ khí có chút lãnh, trên mặt biểu tình cũng không phải tốt lắm.
Tô Nguyện vừa mới ban đầu chỉ chú ý tới con mình đang tránh ở trong lòng một người, cũng không có chú ý tới người kia, khi Mộc Hi Viễn lên tiếng cậu mới phát hiện.
Mộc Hi Viễn bộ dạng có chút giống ca ca y, Mộc Hi Trữ, đặc biệt ở phương diện khí chất, cho nên Tô Nguyện nhìn đến Mộc Hi Viễn đầu tiên đã nghĩ đến Mộc Hi Trữ.
"Đúng, tôi là ba ba của nó." Tô Nguyện lễ phép trả lời, trên mặt còn lộ vẻ lễ phép tươi cười.
A, nham hiểm.
Mộc Hi Viễn một bộ biểu tình trào phúng ‘Ngươi đừng giả bộ, ta đã nhìn thấu ngươi’, nói: "Cậu không phải là đối với con mình phi thường không tốt sao?"
Tươi cười trên mặt Tô Nguyện có chút vỡ tan, mặt có chút đen, tiểu Oai mỗi lần gạt người cách nói cũng không giống nhau, một lần trước còn nói cậu không biết giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, tắm rửa mấy tháng mới tắm một lần, trong nhà lộn xộn, mỗi ngày ăn đồ ăn nhanh, không nấu cơm cho nhóc ăn, còn cả một lần trước nữa, nhóc dám nói cậu cả ngày chỉ biết mang nam nhân kỳ quái về nhà, sau đó ư ư a a...
Lần này nói cậu gia bạo?
Cậu nhưng thật ra đang rất muốn gia bạo đây!!! Đứa nhỏ này nếu không phải cậu tân tân khổ khổ mười tháng mang thai sinh ra, cậu thật muốn cho tiểu tử này ra đường cái để cho nhóc tự sinh tự diệt luôn quá! Làm gì có đứa nhỏ nhà nào suốt ngày đi nói xấu ba ba mình như vậy chứ?! Dù gì cũng là ba ba ruột nha! Từ nhỏ đến lớn, cậu cho nhóc ăn mặc, làm gì cơ hồ đều theo nhóc, không nghĩ tới thế nhưng dưỡng thành tính tình phét lác như vậy!
"Vị tiên sinh này, tôi nghĩ thằng bé hẳn là nói với anh tôi đối với nó gia bạo. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh, tiểu tử này đang lừa anh thôi, tôi chỉ là bắt nó đi nhà trẻ, cũng không có cái gọi là gia bạo." Tô Nguyện đơn giản giải thích.
Mộc Hi Viễn vẻ mặt ‘Ta mới không tin lời ngươi nói’, Tô Nguyện tiếp tục nói: "Thằng bé là con trai độc nhất, cả nhà cơ hồ đem nó làm tổ tông mà cung phụng, như thế nào khả năng đối với nó gia bạo, hơn nữa, anh xem, tiểu tử trắng mềm, mập mạp, có giống như là bộ dáng chịu qua gia bạo sao?"
Mộc Hi Viễn ngẫm lại, tựa hồ là như vậy, nhưng mà y vẫn không tin lời Tô Nguyện nói, kể cả cậu nói tựa hồ rất đạo lý.
Tô Nguyện thở dài một tiếng, vì cái gì mỗi lần đều như vậy, vì cái gì mỗi lần cũng không ai tin tưởng cậu mà lựa chọn đi tin tưởng cái thằng nhóc kia, rõ ràng là nhìn cậu không thể giống loại người như vậy có được không?
Này xem mặt thế giới....
"Tiểu Oai đừng giả bộ nữa, cha con sắp tan tầm rồi, không thấy được chúng ta sẽ sốt ruột đó." Tô Nguyện không muốn tiếp tục giải thích, ngược lại đối tiểu Oai nói.
Nghe được "Cha ", tiểu Oai lập tức từ trong lòng Mộc Hi Viễn ngẩng đầu, cầm lấy cánh tay Mộc Hi Viễn, nhìn một chút thời gian trên đồng hồ, ngọa tào, cha thật sự sắp tan tầm!
Cha về nhà = cơm chiều đã đến giờ.
"Cám ơn ca ca! Vừa mới hết thảy đều là giả dối thôi, ta muốn về nhà ăn cơm!" Lưu lại một câu xong, tiểu Oai tựa như một con cá chạch nhảy khỏi ghế dựa, chân nhỏ đăng đăng đăng đăng hướng Tô Nguyện chạy tới.
Mộc Hi Viễn bị hết thảy phát sinh trong nháy mắt làm cho có điểm ngốc lăng, nhìn thoáng qua biểu tình tiểu hài tử -- hưng phấn, kích động.
..... Cho nên... Ai có thể nói cho y đã xảy ra cái gì?
"Thật có lỗi tiên sinh, con của tôi rất nghịch ngợm." Tô Nguyện áy náy xin lỗi, sau đó đè đầu tiểu Oai cúi đầu xin lỗi.
Tiểu Oai mới bắt đầu còn không nguyện ý bị Tô Nguyện xách tai, nhóc "Ôi" một tiếng mới không tình nguyện 90 độ xoay người, sau đó nói "Thực xin lỗi --"
- - Y từ cửa hàng đi ra nhìn đến một tiểu hài tử giống như lạc đường đang khóc, nói chung là tiểu hài tử này rất đáng yêu, sau đó khi y biết đây là một đứa nhỏ không có mụ mụ, bị ba ba đánh đập, y hảo thương tâm. Sau đó một nam nhân chay đến, bộ dạng cùng tiểu hài tử rất giống nhau, cậu nói cậu là ba ba của đứa trẻ, cũng nói cho y biết tiểu hài tử không có bị gia bạo, mà là chính y bị lừa, y cảm thấy người này đang lừa y. Sau đó nữa, nam nhân kia lại đối tiểu hài tử nói cha của nhóc sắp phải về, tiểu hài tử đột nhiên liền từ trong lòng mình chạy đi, trên mặt biểu tình còn thực vui vẻ, thực kích động.
Mộc Hi Viễn suy nghĩ, đột nhiên phát hiện tựa hồ giống như không đúng chỗ nào.... Khoan đã... Cha?!
Mộc Hi Viễn lâm vào tê liệt, tiểu hài tử có một ba ba cùng một cha, cho nên không có mụ mụ....
Cho nên nam nhân trước mắt này là một cơ lão?! Cho nên tiểu hài tử này là do nam nhân này cùng thê tử nguyên bản của cậu ta sinh hạ, sau đó thê tử của cậu đã chết / bỏ đi, sau đó cậu cùng một người nam nhân khác quang minh chính đại cùng một chỗ, đồng thời để cho đứa nhỏ với vợ trước gọi người yêu cậu là cha, dường như người cha này đối tiểu hài tử tựa hồ tốt lắm...
Mộc Hi Viễn não bổ một chút, nháy mắt đã bị tưởng tượng của chính mình làm cho giật mình.
"Vị tiên sinh này, nếu anh không ngại, tôi mời anh đến nhà của tôi ăn một bữa cơm chiều, coi như là tôi đối với anh xin lỗi, nhà của tôi ngay gần đây thôi." Tô Nguyện nhìn vẻ mặt Mộc Hi Viễn bị kinh hách, có chút bất đắc dĩ.
"Ngạch, hảo..." Mộc Hi Viễn ngơ ngác gật gật đầu đáp ứng.
Ba người trên đường đi về nhà, ngẫu nhiên gặp được người quen, người quen đều hỏi: "Ôi chao, Tô Nguyện người tuấn tú bên cạnh tiểu Oai là ai a?" Mà người nào không quen biết bọn họ, khi đi ngang qua, vẻ mặt đều là kinh diễm nhìn chằm chằm Mộc Hi Viễn, sau đó quay đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau: "Anh chàng kia bộ dạng hảo soái a, còn có bé con hảo đáng yêu a!."
Tô Nguyện có chút ha ha, xem mặt thế giới.
"Quên mất, anh tên gì, luôn gọi anh là tiên sinh cũng không phải." Tô Nguyện hỏi.
"Nga, Mộc Hi Viễn, nghĩa là yên tĩnh trí xa."
Tô Nguyện lộ ra kinh ngạc biểu tình, Mộc Hi Viễn? Không phải là đệ đệ Mộc Hi Trữ sao? Trách không được cùng Mộc Hi Trữ giống nhau như vậy.
Cậu cùng Mộc Hi Trữ vẫn vẫn luôn duy trì liên hệ, Mộc Hi Trữ cũng biết cậu sinh một đứa con, còn cảm thấy vô cùng hâm mộ cậu nữa.
"Tôi cũng quen biết ca ca Mộc Hi Trữ của anh, hai người bộ dạng rất giống nhau."
Mộc Hi Viễn có chút giật mình, không nghĩ tới thế nhưng cậu nhận thức ca ca mình?
"Đúng vậy, mọi người đều nói chúng tôi rất giống nhau." Phu phu thì giống nhau đi.
Tô Nguyện quay đầu nhìn biểu tình Mộc Hi Viễn, thực ngọt ngào, thực hạnh phúc. Xem ra bọn họ đang tốt lắm.
"Ca ca anh gần đây có khỏe không? Mấy ngày nay không lên qq, nên tôi cũng không liên hệ được. Một đoạn thời gian trước hắn còn nói muốn đi ra ngoài du lịch thả lỏng một chút." Tô Nguyện nói.
Mộc Hi Viễn theo lời Tô Nguyện nói, xem ra cậu cùng ca ca tựa hồ là có quen biết, biết đối phương cùng ca ca quan hệ không tồi, mà lại còn là cơ lão với nhau, Mộc Hi Viễn lập tức gỡ xuống phòng bị.
"Ca ca tôi gần đây tốt lắm a, ăn ngon ngủ kỹ, tôi nói, có khi du lịch trở về anh ấy lại béo thêm mấy cân! Lần này tôi cùng ca ca chính là đến đây du lịch, anh ấy hiện tại ở khách sạn... Nga, tôi phải gọi điện thoại nói với ca ca một chút, nếu không lát nữa anh ấu sẽ lo lắng." Dứt lời, y liền lấy điện thoại di động ra.
"Kêu ca ca của anh cũng tới đi, cứ nói là anh đang ở nhà Tô Nguyện." Tô Nguyện nhìn Mộc Hi Viễn bộ dáng vội vàng, đột nhiên cảm thấy y cũng không phải cùng Mộc Hi Trữ giống lắm, ít nhất Mộc Hi Trữ sẽ không vội vàng khẩn trương lên như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, làm đệ đệ nên có bộ dáng đệ đệ.
"Được!" Mộc Hi Viễn nói xong liền gọi điện thoại, đầu bên kia rất nhanh liền tiếp máy, Mộc Hi Viễn vừa nghe đến thanh âm ca ca mình, cả người liền trở nên giống một tiểu hài tử.
Trước mặt người bên ngoài y cùng ca ca y nhìn không sai biệt lắm, nhưng khi ở trước mặt ca ca, y hoàn toàn bại lộ tính cách tiểu hài tử.
"Ba ba, anh đẹp trai cùng ca ca mình quan hệ không giống bình thường nga ~" Tiểu Oai giật nhẹ góc áo Tô Nguyện, tề mi lộng nhãn nói.
Tô Nguyện cười vỗ vỗ tiểu Oai, "Tiểu quỷ, con cũng biết nhiều quá ha."
Tiểu Oai cao ngạo nâng cổ lên: "Dù sao con thông minh như vậy, ba ba hẳn là có một loại cảm giác hãnh diện đi."
Tô Nguyện cười nói: "Đúng đúng đúng, ba ba hiện tại thực tự hào thực kiêu ngạo, nhóc con vừa lòng chưa?"
"Ba ba lại nói cho có lệ!"
......
Sau khi ba người về đến nhà, Phương Chính cũng đã tan tầm, cầm di động chuẩn bị gọi điện thoại cấp Tô Nguyện, lại nhìn đến Tô Nguyện trở về phía sau còn mang theo một nam nhân, trên mặt biểu tình liền không tốt lắm, có chút u oán...
"Cha ~ cái kia là ba ba con mới tìm, cha thích không?" Tiểu Oai đem giầy tùy tiện đá, liền hướng Phương Chính chạy tới. Lôi kéo góc áo Phương Chính, chỉ chỉ Mộc Hi Viễn đang ở trước cửa đổi giày, vui vẻ hỏi.
Phương Chính cúi xuống, ôm lấy tiểu Oai, để ý đến nhóc đầu tóc có chút loạn, "Con lại nghịch ngợm, ở trong mắt cha, ba ba của con là tốt nhất."
Vừa đổi giầy xong, Tô Nguyện nghe Phườn Chính nói xong liền cảm thấy mặt mình đỏ lên, có chút thầm oán trừng mắt nhìn Phương Chính một cái, mà nói là thầm oán còn không bằng nói là ngượng ngùng.
Mộc Hi Viễn thấy một màn như vậy liền giật giật khóe miệng, sau đó vẫn chào hỏi, "Nhĩ hảo, tôi là Mộc Hi Viễn."
Phương Chính đối Mộc Hi Viễn còn ôm địch ý, nhưng người ta nói không đánh mặt người tươi cười, hắn cũng lễ phép gật đầu chào: "Nhĩ hảo, tôi là Phương Chính."
Mộc Hi Viễn đối với biểu tình của Phương Chính thực khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Tô Nguyện.
Tô Nguyện "Phốc" một chút liền cười ra, ha ha cười nói: "Em nói nè Phương Chính, con chúng ta đều sắp đi nhà trẻ, anh còn ăn cái gì dấm chua? Anh ta là em trai Mộc Hi Trữ, mà cho dù là em muốn cũng không đến lượt nha!"
Phương Chính cũng không cảm thấy xấu hổ, xin lỗi nhìn về phía Mộc Hi Viễn, "Thật có lỗi, tôi còn nghĩ đến anh là tình nhân Tô Nguyện dưỡng ở bên ngoài."
Mộc Hi Viễn khóe miệng co rút lần nữa, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
"Cái kia... Tiểu Oai là con hai người? Không phải Phương Chính cùng vợ trước..." Mộc Hi Viễn nhìn đến khuôn mặt Phương Chính, kia nửa câu sau nói đã nói không được, tiểu Oai quả thực chính là có nét từ Phương Chính cùng Tô Nguyện kết hợp, kết hợp toàn bộ ưu điểm của hai người. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đến tiểu Oai là con ruột của bọn họ, chẳng qua nam nam như thế nào có thể sinh con đây?
Tô Nguyện tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Mộc Hi Viễn, nói: "Ca ca không nói với anh sao? Tiểu Oai là con của tôi cùng Phương Chính, là tôi sinh, tôi cũng không biết tôi vì cái gì lại mang thai." Sau đó Tô Nguyện thực bất đắc dĩ nhún vai.
Nam nhân lại sinh đứa nhỏ, vẫn là ở dưới điều kiện tự nhiên sinh, nói ra chỉ sợ không có mấy ai tin tưởng nổi. Người biết chuyện này cũng không nhiều, Tô Nguyện cũng không tính bốn phía kể ra, cậu không muốn bị bắt đi làm cái thí nghiệm quỷ gì đâu, nhưng Mộc Hi Viễn có thể nói là người một nhà, nói cho y cũng không sao.
Nam nam sinh tử này chỉ có ở tiểu thuyết mới có thể xuất hiện, Mộc Hi Viễn vẫn cảm thấy như vậy, không nghĩ tới thế nhưng sẽ phát sinh thật sự trong cuộc sống, có điểm nghe rợn cả người.
Nhưng dù sao cũng là đệ đệ Mộc Hi Trữ, y cũng chỉ là nho nhỏ giật mình một chút.
Nếu là người thường, chỉ sợ sẽ dùng ánh mắt xem quái vật mà nhìn Tô Nguyện cùng tiểu Oai. Chuyện này Tô Nguyện trước mặt người bên ngoài cũng nói tiểu Oai là cậu cùng nữ nhân sinh.
Tô Nguyện đưa Mộc Hi Viễn đến phòng khách, để y ngồi ở sô pha, rồi đến phòng bếp rửa một ít hoa quả mang ra, cậu cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ, nói: "Thực kinh ngạc đúng không, lúc trước khi tôi biết chuyện này cũng là mất thời gian dài mới tiêu hóa được."
Mộc Hi Viễn một chút gật đầu, nếu là y trong trường hợp đó cũng sẽ thực kinh ngạc.
"Nhưng mà, có thể có một đứa nhỏ của chính mình cũng tốt lắm, chính mình sinh so với thu dưỡng vẫn tốt hơn."
Mộc Hi Viễn một chút gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngồi trong chốc lát, đại khái đã tới giờ cơm chiều, phòng ăn cũng truyền hương thơm đồ ăn ngây ngất, chuông cửa bỗng vang lên.
"Ca ca của anh phỏng chừng đến đây rồi." Tô Nguyện dứt lời, đang chuẩn bị đứng dậy liền nhìn đến người nguyên bản ngồi ở bên cạnh nhảy dựng lên so với cậu nhanh hơn, từng bước phóng đi mở cửa.
Mộc Hi Viễn mở cửa ra nhìn đến thân ái ca ca thực sự đang đứng ở cửa, vui vẻ nhảy đến trên người Mộc Hi Trữ giống như một con gấu koala, đối khuôn mặt ca ca chính là "Bẹp" một tiếng, "Ca ca, em chờ anh rất lâu nha ~~"
Mộc Hi Trữ liền để y ôm mình như vậy, tựa hồ cảm thấy không nặng chút nào, dễ dàng vào cửa, xoay người, đổi giày, hết thảy làm tới mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, tựa hồ đã làm rất nhiều lần.
"Anh tới rồi." Tô Nguyện đứng lên chào hỏi.
Mộc Hi Trữ gật gật đầu, nói: "Đã lâu không gặp." Sau đó vỗ vỗ bả vai ai kia đang vắt vẻo trên người mình, ý bảo y xuống, "Lớn rồi còn như một tiểu hài tử vậy."
Nói là nói như vậy, nhưng là mặc cho ai cũng đều nghe ra một chút trách cứ cũng không có, chỉ có tràn đầy sủng nịch.
Mộc Hi Viễn ngoan ngoãn xuống dưới, bất mãn phản bác nói, "Em cũng chỉ là ở trước mặt ca ca mới như vậy được không! Nếu anh không thích lần sau em liền lạnh như băng đối với anh! Hừ."
Mộc Hi Trữ liền ôm lấy đối phương, nhẹ giọng hống: "Ngoan."
Vì thế, mỗ, tạc mao, tiểu thụ, liền, như vậy, bị, thuận mao, lộ ra, biểu tình, thực, hưởng thụ.
Tô Nguyện chỉ cảm thấy cậu bị vẻ mặt ân ái kia của hai người ngược một chút.
Tiểu Oai nguyên bản ghé vào một góc phòng khách ngoạn đồ chơi, quau đầu liền nhìn đến hai người không tách rời nhau một bước kia, chậc chậc nói: "Chậc chậc, có hay không nghĩ tới còn có một tiểu hài tử ở đây a!" Sau đó thực bi thương ôm mặt, "Làm sao bây giờ, bên người mình đều là cơ lão, một thẳng nam như tui như thế nào sống a a a a!!"
Lúc này, Phương Chính vừa vặn tháo tạp dề từ phòng bếp đi ra, đúng lúc nghe câu này, nháy mắt, bốn người, cười vang.