Bạn Cùng Phòng Là Hồ Ly Tinh

Edit: Seward

Kỳ thi chớp mắt sắp tới, trong giờ tự học, nhìn Tần Thiên Mạch vùi đầu chơi điện thoại di động, Lâm Mộc Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, sắp thi rồi, thái độ học tập của Tần Thiên Mạch sao còn tản mạn như vậy?

Cho dù đến phút cuối cùng hắn cũng không cuống lên mới lo ôm chân Phật*, chẳng lẽ hắn cam tâm tình nguyện làm người thứ nhất đến ngược?

*Bình thường thì không lo lắng, không cố gắng, không chịu chuẩn bị trước.Đến lúc có việc mới cuống cuồng lo lắng,cầu Phật,thắp nhang.

Hai người rất hoà hợp trong khoảng thời gian chung sống này. Lâm Mộc Viễn cảm thấy rằng với tư cách là bạn cùng lớp và bạn cùng phòng của Tần Thiên Mạch, cậu cần phải thúc giục Tần Thiên Mạch cùng cậu tiến bộ.

Học kém không phải là điều đáng sợ sao? Điều khủng khiếp là đã học kém nhưng không cố gắng.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc Viễn viết lên một tờ giấy rồi vo tròn lại, xoay người đặt lên bàn của Tần Thiên Mạch.

Tần Thiên Mạch nhét điện thoại vào túi,cầm lấy cục giấy rồi mở ra.

"Ngày kia sẽ có một kỳ thi thử. Chúng ta đánh cược nhé. Người có điểm cao hơn có thể yêu cầu người có điểm thấp hơn làm một việc gì đó, cậu có dám cược không?"

Lâm Mộc Viễn đã nghĩ đến điều này, chắc chắn thành tích của cậu sẽ tốt hơn Tần Thiên Mạch trong kỳ thi sắp tới. Sau đó cậu sẽ yêu cầu Tần Thiên Mạch học cùng cậu, đây là một cách trá hình để trả ơn Tần Thiên Mạch đã ngủ lại qua đêm.

Cậu thực sự là một tiểu hồ ly thông minh.

Nhìn những chữ trên tờ giấy, trong lòng Tần Thiên Mạch cảm thấy buồn cười. Lấy thành tích của Lâm Mộc Viễn, cậu lại dám cùng hắn đánh cược?

Hơn nữa còn có dáng vẻ nắm chắc được phần thắng trong tay, rốt cuộc cậu lấy đâu ra lắm tự tin vậy?

Cầm bút xoay một hồi, Tần Thiên Mạch cuối cùng viết một chữ “Tốt” lớn vào tờ giấy.


Thiếu niên à, nếu tôi không dạy cho cậu một bài học, thì cậu sẽ không biết tại sao hoa lại hồnh như vậy.

Nhìn thấy Tần Thiên Mạch trả lời, Lâm Mộc Viễn nhịn không được mà nhếch khóe miệng,đối phó với thiếu niên nổi loạn, khiêu khích quả nhiên là biện pháp tốt nhất.

Nhìn thấy bọn họ truyền giấy cho nhau, Lương Khải Phi cũng đến gần xem họ đang nói gì.Kết quả thấy Lâm Mộc Viễn nhanh chóng kẹp tờ giấy vào quyển sách. Đây là bằng chứng quan trọng và phải được cất giữ cẩn thận, tránh cho Tần Thiên Mạch lật lọng với cậu.

"Các cậu đang nói chuyện gì vậy?" Lương Khải Phi hiếu kì hỏi.

Lâm Mộc Viễn thần bí nói: “Không nói cho cậu biết đâu.”

Lương Khải Phi che ngực, oán hận nhìn cậu: “Các cậu vậy mà ở sau lưng tớ giấu bí mật nhỏ.Mẹ thật sự rất đau lòng, con trai đã lớn rồi, không còn hôn mẹ nữa.”

Lâm Mộc Viễn liếc nhìn xéo cậu ta, "Tớ coi cậu như một người bạn, vậy mà cậu lại muốn làm mẹ tớ?Cậu đã hỏi qua ý kiến ba tớ chưa?"

Lương Khải Phi: "..."

Ngày thi diễn ra đã đến, vì cầu điềm tốt, Lâm Mộc Viễn ăn sáng bằng một cái bánh quẩy và hai quả trứng, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Lần này nhất định phải đạt được thành tích cao!”

Thành tích tốt chẳng những có thể giúp Tần Thiên Mạch cải tà quy chính, nghỉ hè nói không chừng còn có thể đi Thanh Khâu chơi, quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ kém một bài thi nữa thôi.

Tần Thiên Mạch ngồi ở đối diện cậu, bình tĩnh húp cháo: "Đừng quên giữa chúng ta có cá cược."

"Tôi đương nhiên nhớ rõ!" Lâm Mộc Viễn tràn đầy tự tin, tuy rằng nền tảng kém, nhưng trong khoảng thời gian này cậu đã học tập rất chăm chỉ, nhất định sẽ làm bài thi tốt hơn Tần Thiên Mạch một người bất học vô thuật*.


*Không có học vấn tài cán gì cả

Nghe được lời của cậu, khóe miệng Tần Thiên Mạch hơi nhếch lên. Sau khi cùng Lâm Mộc Viễn làm bài tập mấy lần, hắn biết rất rõ năng lực Lâm Mộc Viễn ở mức nào.

Sau khi có thành tích, hắn nên bảo Lâm Mộc Viễn làm gì nhỉ?

Nhìn thấy bộ dáng suy tư của hắn, Lâm Mộc Viễn cười nói: "Yên tâm, yêu cầu của tôi tuyệt đối hợp tình hợp lý, sẽ không làm cậu khó xử."

Nhiều lắm thì cũng là giúp hắn có ý chí học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày.

Tần Thiên Mạch nhịn không được mà cười: "Vậy trước tiên tôi muốn phải cảm ơn cậu vì cậu nương tay với tôi sao?"

"Không cần khách khí." Lâm Mộc Viễn ngơ ngác nhìn hắn, "Cậu cười lên trông thật đẹp trai."

Mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt thối không biểu cảm của Tần Thiên Mạch,Lâm Mộc Viễn nháy mắt phát ngốc khi nhìn thấy nụ cười ôn nhu của hắn.

Tần Thiên Mạch khó chịu trừng mắt nhìn cậu một cái.

Tự dưng bị trừng, Lâm Mộc Viễn vô tội nói: “Khen cậu đẹp trai cũng không được sao?”

Tần Thiên Mạch ho nhẹ một tiếng, "Lời khen của cậu không thành thật chút nào."

Không phải vì xấu hổ!


Lâm Mộc Viễn im lặng.

Ăn xong, hai người đi thẳng đến trường thi.

"Tôi ở phòng thi số 20." Lâm Mộc Viễn hỏi Tần Thiên Mạch, "Cậu ở phòng thi nào?"

Tần Thiên Mạch: "Số 1.”

"Ồ, phòng thi của tôi ở trên lầu, vậy tôi lên lầu trước đây." Trước khi rời đi, Lâm Mộc Viễn vui vẻ nói với hắn: "Cậu nhất định phải làm bài thi thật tốt."

Tần Thiên Mạch nín cười gật đầu, hắn rất mong chờ khi Lâm Mộc Viễn thấy thành tích sẽ có phản ứng như thế nào.

Chỗ ngồi của Lâm Mộc Viễn ở vị trí cuối cùng gần cửa ra vào. Trước mặt cậu là một nam sinh mặc quần áo phi chủ lưu*.

*Quần áo loè loẹt(giá thành rẻ)trên áo có hoa văn màu hoặc đen và có chữ kiểu gothic,mặc quần bò hoặc quần vải Converse.

Trước khi kỳ thi bắt đầu, người phi chủ lưu ở hàng ghế trước đột nhiên thần thần bí bí quay người lại hỏi cậu: "Người anh em, cậu là học bá mới chuyển trường đang nổi tiếng trên diễn đàn của trường phải không?"

Trên diễn đàn đã bác bỏ tin đồn Lâm Mộc Viễn không phải học bá, nhưng bởi vì những người phi chủ lưu không hay để ý và theo dõi nhiều đến chuyện này, trong lòng hắn, Lâm Mộc Viễn vẫn là học bá mới chuyển trường.

"Tôi là học sinh mới chuyển trường nhưng tôi không phải học bá." Lâm Mộc Viễn ăn ngay nói thật.

"Cậu cũng quá khiêm tốn rồi đấy, so với chúng tôi,tôi khẳng định cậu là học bá." Phi chủ lưu nói khẳng định, "Phòng thi này của chúng ta đều là học sinh hạng chót của các lớp,lần nay hiếm khi đụng phải cậu,ờm, lúc thi cậu truyền giúp tôi mấy cái đáp án được không?”

Thứ tự các phòng thi của trường dựa trên điểm số của học sinh để sắp xếp. Là những học tra có điểm kém nhất trường,mỗi lần thi bọn họ đều gà mổ hỗ trác, nhưng lần này thì khác,phía sau hắn có một học sinh chuyển trường,tuỳ tiện chép một chút nói không chừng có thể đạt điểm tiêu chuẩn.

*Nghĩa là hai bên đều yếu trong chiến đấu nhưng họ vẫn đánh qua đánh lại vô cùng quyết liệt.Nói tóm gọn lại thì mọi người có thể hiểu là “Loser vs Loser”

Lâm Mộc Viễn cảm thấy có gì đó không ổn: "Cậu vừa nói phòng thi của chúng ta là phòng thi dành cho những học sinh hạng chót của mỗi lớp, cậu có ý gì?"

“ Ơ, cậu vẫn chưa biết sao, thứ tự phòng thi của chúng ta dựa trên thành tích để sắp xếp. Phòng thi số 1 là thành tích tốt nhất toàn trường, sau đó phòng thi số 2 và số 3 được sắp xếp theo thứ tự.Phòng thi của chúng ta là phòng thi tệ nhất, nhưng cậu thì không giống vậy, bởi vì cậu là học sinh chuyển trường vì không có thành tích trước đó nên cậu được xếp vào phòng thi của chúng tôi."


Lâm Mộc Viễn trừng to mắt vì khiếp sợ. Tần Thiên Mạch đang ở trong phòng thi số 1. Theo lý thuyết của nam sinh phi chủ lưu, điểm của Tần Thiên Mạch hẳn là nằm trong top 20 hoặc 30 của trường.

Cmn, điều này tuyệt đối không có khả năng!

Nhìn thấy cậu ngơ ngác, nam sinh kia nhịn không được khua tay trước mắt cậu: "Người anh em,hoàn hồn đi."

"Cậu biết Tần Thiên Mạch không?" Lâm Mộc Viễn hỏi hắn.

“Tôi đương nhiên biết cậu ta.” Nam sinh phi chủ lưu tức giận nói: “Đánh nhau trốn học là chuyện thường ngày, nhưng người ta có IQ cao hết lần này đến lần khác nên thành tích luôn vững vàng đứng trong top 10 của trường.”

Sự tồn tại của Tần Thiên Mạch là một đòn chí mạng đối với những tên lưu manh lại còn học tra như bọn họ. Hắn vừa đẹp trai, giỏi đánh nhau và có thành tích học tập tốt,đem hắn ra so với bọn họ khiến bọn họ không khác gì người vô dụng.

"Không có khả năng, Tần Thiên Mạch sao có thể là học bá!" Lâm Mộc Viễn cự tuyệt tiếp nhận.

Nam sinh kia hiểu rõ sự kinh ngạc của cậu, “Người anh em à, tiếp nhận sự thật đi. Tần Thiên Mạch chính là loại người tồn tại như một nghịch thiên.Nhớ ngày đó có giáo viên trong trường cũng nghi ngờ về thành tích của cậu ta, nên đã đặc biệt sắp xếp cho cậu ta thi toán học thử một lần, cậu đoán xem kết quả của cậu ta như thế nào?”

Lâm Mộc Viễn còn chưa kịp hỏi kết quả như thế nào, phi chủ lưu đã nóng lòng nói: "Cậu ta chỉ kém điểm tuyệt đối ba điểm, 150 điểm là điểm tuyệt đối,cậu ta đạt được 147 điểm."

"Cậu đừng nói nữa." Lâm Mộc Viễn tuyệt vọng ôm ngực, "Trước tiên để cho tôi bình tĩnh lại."

A a a, thật là sai lầm, cậu vẫn luôn cho rằng Tần Thiên Mạch là học tra, thậm chí còn không biết xấu hổ đánh cược với hắn lúc đó,khó trách lúc ấy Tần Thiên Mạch dứt khoát đồng ý.

Nếu như lúc trước cậu hỏi Lương Khải Phi về thành tích của Tần Thiên Mạch, thì cậu sẽ không rơi vào tình huống như ngày hôm nay, hắn nằm trong top 10 của trường, cho dù có giết cậu thì cậu cũng không thắng cược được!

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Mộc Viễn: Lừa gạt một tiểu hồ ly vô tri,lòng người thật quá hiểm ác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận