Bạn Cùng Phòng Là Hồ Ly Tinh

Edit: Seward

Thi xong môn toán cuối cùng, Lâm Mộc Viễn bàng hoàng bước ra khỏi phòng thi.

Hai ngày này cậu thật sự sắp phá nát đầu hồ ly nhưng vẫn không hiểu,Tần Thiên Mặc như thế nào lại biến thành siêu cấp học bá?

Lần đánh cược này, khỏi cần nói cũng biết cậu sẽ thất bại, cũng không biết sau khi có kết quả Tần Thiên Mạch sẽ yêu cầu cậu làm gì.

Cậu vốn tưởng rằng thực lực giữa Tần Thiên Mạch với cậu ngang nhau, đều là tiểu thái kê*, kết quả phát hiện ra hắn là lại boss, mà cậu còn ngốc nghếch chạy tới trước mặt người ta chào hỏi,khó trách trước đó mỗi lần nhắc tới vụ đánh cược vẻ mặt Tần Thiên Mạch đều là lạ.

*Người mới, người thiếu kinh nghiệm, thường dùng để chỉ các game thủ mới chơi game.

Trong lúc cậu đang buồn rầu thì vai cậu bỗng nhiên bị vỗ nhẹ một cái từ phía sau.

Lâm Mộc Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Tần Thiên Mạch đeo cặp sách đứng sau lưng mình, trên người khoác một chiếc áo khoác thể thao, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng,hẳn là vừa mới vận động xong.

Dưới ánh chiều tà, toàn thân hắn tràn ngập hơi thở tuổi thanh xuân.

Không biết là do mặt trời lặn hay là do tâm lý của mình, Lâm Mộc Viễn cảm thấy Tần Thiên Mạch lúc này tựa như bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng.

Chẳng lẽ đây chính là hào quang của học bá?

"Cậu nộp bài thi quá chậm, tôi đã chơi bóng rổ ở đây được nửa tiếng rồi." Tần Thiên Mạch ném chai nước khoáng rỗng vào thùng rác gần đó.

Lâm Mộc Viễn thở phì phò trừng mắt nhìn hắn một cái, "Được rồi, tôi biết cậu là học bá, đừng khoe khoang ở đây nữa!"


Cậu còn không có thời gian để trả lời câu hỏi lớn cuối cùng, kết quả người ta đã ra ngoài chơi bóng rổ nửa tiếng sau khi nộp bài sớm. Hắn đây là cố ý khiêu khích cậu.

Tần Thiên Mạch nói: "Đi thôi. Để mừng kỳ thi đã kết thúc, tối nay tôi đãi cậu một bữa lẩu." Từ khi biết được thân phận học bá của hắn, hai ngày nay Lâm Mộc Viễn rõ ràng đối với hắn rất lạnh lùng.

“Không đi!”Nhắc tới kỳ thi Lâm Mộc Viễn liền một bụng tức giận, lừa gạt tiểu hồ ly vô tri, người này quá xấu xa.

"Bạn học nhỏ, cậu như này có chút không nói đạo lý." Hiển nhiên tâm tình Tần Thiên Mạch rất tốt, "Tôi chưa bao giờ nói với cậu rằng tôi là học tra, cậu là người khởi xướng chuyện đánh cược, cậu hiện tại có chút tức giận làm tôi không hiểu thấu* đấy.”

*là khả năng hiểu biết và nhận thức, là sự kết hợp trải nghiệm giữa cảm nhận và suy nghĩ của con người.

Lâm Mộc Viễn giận dự hừ một tiếng.

Nhìn Lâm Mộc Viễn tức giận, Tần Thiên Mạch có chút buồn cười.

"Tôi là người giữ lời, thua chính là thua.Cậu muốn tôi làm gì tôi đều chấp nhận." Lâm Mộc Viễn trông như đang anh dũng hy sinh "Cậu bây giờ muốn tôi làm gì thì nói đi.”

Chết sớm, siêu sinh sớm.

Dù bận nhưng Tần Thiên Mạch vẫn ung dung nhìn cậu: "Tôi còn chưa nghĩ ra lên để cậu làm cái gì, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho cậu sau."

Lâm Mộc Viễn suy nghĩ một chút, sau đó chủ động đề nghị: "Tôi có sức lực lớn, có thể giúp cậu đánh nhau. Nếu có người cậu đánh không lại, tôi có thể giúp cậu đánh người đó."

Là lão đại của trường trung học số 1, Tần Thiên Mạch đã gây thù hằn vô số kẻ bên ngoài, vì vậy Lâm Mộc Viễn cảm thấy điều này có thể thực hiện được.


Tần Thiên Mạch cự tuyệt: "Không cần, tôi đánh nhau từ trước đến nay chưa từng thua trận nào."

Cái giọng điệu kiêu ngạo này,có thể nói là vô cùng muốn ăn đòn.

Tuy vẫn còn tức giận nhưng cuối cùng Lâm Mộc Viễn cũng đi ăn lẩu với Tần Thiên Mạch, bởi vì ngày mai là cuối tuần, không có tiết học nên Lâm Mộc Viễn chủ động đề nghị muốn tới tiệm net chơi game.

Kỳ thi đã kết thúc, cậu cần phải thư giãn một tí. Hơn nữa, cậu cũng chưa từng đến tiệm net, hôm nay tâm trạng không tốt, cậu định đến tiệm net chơi game để giải toả tâm trạng buồn bực một chút.

Tiệm net giống như ngôi nhà thứ hai của Tần Thiên Mạch, hắn đương nhiên không phản đối đề nghị của Lâm Mộc Viễn.

Ăn lẩu xong, hai người đi thẳng đến tiệm net.

Ở tiệm net họ gặp một người quen là Phan Kiến Văn.

"Bên này thừa một vị trí, các cậu đến ngồi đi." Phan Kiến Văn nhiệt tình chào hỏi bọn họ.

"Một học sinh giỏi như cậu cũng đi chơi net sao?" Lâm Mộc Viễn kinh ngạc. Mặc dù cậu và Phan Kiến Văn biết nhau không bao lâu nhưng họ đã cùng nhau đến viện dưỡng lão lại còn cùng nhau làm bài tập ở thư viện, cũng coi là khá thân.

“Học sinh giỏi cũng cần phải thư giãn.” Phan Kiến Văn tràn đầy phấn khởi hỏi cậu, “Chúng ta cùng nhau thành lập một đội chơi game không?”

"Được." Lâm Mộc Viễn bình thường cũng thích chơi game.

Tần Thiên Mạch ngồi bên cạnh Lâm Mộc Viễn, kể từ khi hắn ngồi xuống không thèm nói một lời, Lâm Mộc Viễn suy nghĩ một lúc, ở đây chỉ có ba người bọn họ,cậu và Phan Kiến Văn thành lập một đội chơi game như thể họ đang cố tình cô lập Tần Thiên Mạch, vì vậy Lâm Mộc Viễn bắt đầu huých khuỷu tay vào người hắn,ngập ngừng hỏi: "Cậu có muốn chơi với bọn tôi không?"


"Được." Tần Thiên Mạch lên tiếng đồng ý.

Ba người bắt đầu chơi game, Lâm Mộc Viễn sớm đã tiêm phòng trước cho hai người bọn họ: “Tôi là một người chơi có chút điểm thái*, nên hai người không thể ghét tôi được.” Cậu thường chơi game với Điền Cảnh Ngôn, nhưng Điền Cảnh Ngôn luôn chê bai vứt bỏ cậu vì cậu chơi điểm thái nên không đưa cậu theo cùng.

*Còn được ta gọi là gọi món nhưng tớ nghĩ để điểm thái ổn hơn:nghĩa là kỹ năng rất kém và trình độ rất tệ.

Tần Thiên Mạch và Phan Kiến Văn cho rằng cậu đang khiêm tốn, nhưng sau khi chơi vài ván, họ hoàn toàn tin rằng Lâm Mộc Viễn là điểm thái thật.

Trong ván đầu tiên, Lâm Mộc Viễn chơi xạ thủ và kết thúc với chiến tích 1-8-1.

Ở ván thứ hai, cậu chơi đi rừng và có chiến tích 1-10-3.

Ở ván thứ ba, cậu chơi pháp sư và có chiến tích 2-7-2.

Sau ba ván đánh, vẻ mặt Tần Thiên Mạch và Phan Kiến Văn có chút hoảng hốt.

Lâm Mộc Viễn lúng túng ho khan một cái, "Cái kia, tôi đã nói rồi, tôi chơi game rất điểm thái."

Haizz, cậu cũng không muốn trở thành loại điểm thái này.

Ánh mắt Tần Thiên Mạch phức tạp nhìn cậu một cái. Chơi game nhiều năm như vậy, hắn từng gặp qua người chơi điểm thái, nhưng hắn chưa từng thấy qua người chơi điểm thái nào như thế này cả.

Lâm Mộc Viễn uỷ khuất nói: “Không thì hai người cứ chơi đi, tôi không kéo chân sau các cậu nữa đâu.”

Chỉ là hai người này học lực rất tốt cũng thôi đi, mấu chốt là bọn họ cũng chơi game giỏi. Lâm Mộc Viễn vốn đến tiệm net thư giãn, nhưng sau khi có chiến tích như thế này cậu càng thêm buồn bực.

Có phải con người ngày nay đều khắc nghiệt như vậy không?

“Chỉ là chơi game thôi, chỉ cần chơi vui vẻ là được rồi.” Phan Kiến Văn an ủi cậu, “Nếu không, ván này cậu phụ trợ, tôi cầm xạ thủ, cậu cứ đi theo tôi là được.”


"Được." Lâm Mộc Viễn thầm phát cho Phan Kiến Văn một tấm thẻ người tốt trong lòng.Cậu chơi game nát đến mức này nhưng Phan Kiến Văn lại không chê cậu,đúng là người bạn tốt.

Tần Thiên Mạch ở một bên đột nhiên mở miệng: "Ván tiếp theo tôi sẽ đi rừng, cậu đi theo tôi."

"Ơ?" Lâm Mộc Viễn xoắn xuýt nhìn Tần Thiên Mạch, "Nhưng tôi đã đồng ý đi theo Phan Kiến Văn rồi mà."

"Không sao, cậu cứ đi theo cậu ấy đi." Phan Kiến Văn rộng lượng nói, "Kỹ năng của Tần Thiên Mạch quả thực tốt hơn tôi.”

Xem đi, có một sự khác biệt giữa học bá với học bá, Tần Thiên Mạch một người bá đạo không nói đạo lý,nhìn Phan Kiến Văn xem, một người hiền lành và khiêm tốn. Đây mới là dáng vẻ của một học bá nên có.

Nếu Tần Thiên Mạch giống như Phan Kiến Văn, cậu nhất định sẽ không hiểu lầm Tần Thiên Mạch là học tra, cậu sẽ không đần độn cùng hắn đánh cược.

Hiện tại cậu thiếu nợ Tần Thiên Mạch, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu khó chịu.

Khi bắt đầu trò chơi, Lâm Mộc Viễn đã chọn một phụ trợ để đi theo Tần Thiên Mạch. Không cần phải nói, Tần Thiên Mạch chơi game rất giỏi, cứ 2-3 ngày hắn lại trốn học để chơi net, đương nhiên kỹ thuật của hắn không tệ.

Có hai người đồng đội có kỹ thuật cao, từ trước đến nay Lâm Mộc Viễn chơi chưa từng nhẹ nhõm như hôm nay. Ba người chơi đến khoảng 11 giờ mới rời khỏi tiệm net.

Sau khi Phan Kiến Văn bắt xe rời đi, Tần Thiên Mạch khó chịu hỏi Lâm Mộc Viễn: "Cậu mới gặp cậu ta có mấy lần, hiện tại đã quen thuộc như vậy?"

"Phan Kiến Văn là người rất dễ hòa đồng, trước đây cậu ấy còn giúp tôi phụ đạo." Lâm Mộc Viễn cố tình khiêu khích Tần Thiên Mạch, "Phan Kiến Văn có thành tích tốt, tốt bụng với mọi người lại còn hơi bị đẹp trai. Khó trách trong trường rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ấy.”

Cho nên mời cậu suy nghĩ kĩ một chút. Đều là học bá vì sao nhân duyên cậu lại kém đến vậy?

Tần Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng: "Phụ đạo cho cậu thì có ích lợi gì? Thành tích của cậu chả phải vẫn kém sao."

Lâm Mộc Viễn không nói nên lời, Phan Kiến Văn chỉ phụ đạo cho cậu một lần. Chẳng lẽ cậu có thể từ một kẻ học tra trở thành học bá chỉ trong một ngày?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận