Bạn Cùng Phòng Là Hồ Ly Tinh

Edit: Seward

Bên này Tần Thiên Mạch đã lên kế hoạch làm thế nào để chia rẽ mối quan hệ yêu đương của Lâm Mộc Viễn xong xuôi. Mà nên kia Lâm Mộc Viễn đang thảo luận với Bạch Trình Húc về việc tìm kiếm phụ huynh giả.

"Ba mẹ tôi đều đang ở nước ngoài, nên tôi cần cậu tìm một người trẻ tuổi giả làm anh trai tôi để đi họp phụ huynh thay. Tốt nhất nên tìm một người tướng mạo bình thường, không quá đẹp trai." Đương nhiên cậu biết thời điểm này càng khiêm tốn càng tốt.

"Không thành vấn đề." Bạch Trình Húc giơ tay ra hiệu với nhân viên phục vụ: "Phục vụ,phiền thêm một phần thịt bò."

"Sao cậu vẫn còn có thể ăn thêm thịt vậy?"

Lâm Mộc Viễn nhìn đến phát ngốc, hai người đều thích ăn thịt, cho nên một chút đồ ăn chay cũng không muốn,một mình Bạch Trịn Húc ăn hết bảy tám đĩa thịt nướng mà vẫn chưa no.

Bạch Trình Húc cắn một miếng thịt nướng, vui vẻ nheo mắt lại: “Đương nhiên là vì thịt ngon.”

"Mà này, cậu tìm đâu ra người giả làm anh trai tôi vậy?"Lâm Mộc Viễn hỏi cậu ta.

Bạch Trình Húc nói: "Tôi tìm người trên mạng giúp cậu.Bọn họ sẽ sắp xếp người phù hợp dựa theo yêu cầu của khách hàng,phục vụ rất tốt."

“Trước kia cậu có phải thường xuyên làm việc này?” Nghe giọng điệu của cậu ta rất nhuần nhuyễn*.

*Vận dụng một cách rất tự nhiên, đạt đến mức thành thạo.

"Không có, trước đây thành tích của tôi sa sút nghiêm trọng, nên tôi mới lên mạng tìm người họp phụ huynh thay cho tôi. Lần này hoàn toàn là nể tình hai ta cùng hoạn nạn nên tôi mới ra tay giúp cậu.”


“Vậy tôi cảm ơn cậu trước nhé.” Lâm Mộc Viễn cầm lon coca lên, “Nào, tôi lấy coca thay rượu kính cậu một chén.”

Thế là hai người vị thành niên vừa ăn thịt nướng vừa uống coca.

Nghĩ tới Tần Thiên Mạch còn đang ở nhà chờ cậu về để dạy kèm cho cậu, Lâm Mộc Viễn ăn xong thịt nướng liền vội vàng nói lời tạm biệt với Bạch Trình Húc.

Sau khi cùng Lâm Mộc Viễn tách ra, Bạch Trình Húc trực tiếp đi đến tiệm hoa của Diệp Thanh.

“Chị họ, rau củ quả em đặt trước đó đã về chưa?”

Diệp Thanh ngồi trên ghế mây uống trà ở trong sân: "Về rồi, chị đặt ở kệ hàng bên kia. Chị nhớ con thỏ nhà em bình thường thích ăn thịt nhất, sao bây giờ lại thay đổi khẩu vị?"

Là một con thỏ tinh, Bạch Trình Húc chắc chắn là một con thỏ khác biệt ngoài ý muốn, từ khi còn nhỏ đã thích ăn tất cả các loại thịt,đối với rau quả lại căm thù đến tận xương tuỷ.

Bạch Trình Húc nói: “Không phải em ăn, em đặc biệt cố ý đặt cho mẹ em.”

"Vô sự mà ân cần*." Diệp Thanh nhấp một ngụm trà, "Nghe nói cuối tuần trường em sẽ có buổi họp phụ huynh, em muốn dùng những loại rau củ quả này để lấy lòng dì sao? Làm sao,kỳ thi vừa rồi em thi rớt à?”

*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Bạch Trình Húc cầm một củ cà rốt lên ngửi ngửi,rồi lại đặt về chỗ cũ với vẻ mặt ghét bỏ.


"Bài thi tiếng Anh em làm không tốt,chị cũng biết Chương Đại Phúc, người này chỉ sợ đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu một trận lải nhải.”

Diệp Thanh buồn cười nói: “Em cũng vậy, rõ ràng các môn khác em học rất tốt, làm sao hết lần này đến lần khác tiếng Anh của em lại học không tốt?”

Nói đến cái này, Bạch Trình Húc cũng bất lực: “Em thật sự đã cố gắng chăm chỉ học, nhưng chả qua do tiếng Anh em học không tốt thôi.”

Diệp Thanh đột nhiên nhớ đến Lâm Mộc Viễn đã đến tiệm hoa của cô cách đây không lâu,nhịn không được cùng Bạch Trình Húc tình hiểu tình hình: "Khoảng thời gian trước trường các em có một học sinh tên là Lâm Mộc Viễn chuyển tới,em có biết em ấy không?”

Bạch Trình Húc nói: "Em biết cậu ấy. Vừa rồi chúng em còn ăn cơm cùng nhau. Có chuyện gì sao ạ? Chị cũng biết cậu ấy?"

Diệp Thanh lại hỏi: “Vậy em có biết em ấy là hồ ly tinh không?”

"Cái gì?" Bạch Trình Húc giật mình, "Cậu ấy cũng là yêu tinh?"

"Ừm, em ấy là một tiểu hồ ly rất đáng yêu có bộ lông màu trắng. Em nói vừa rồi hai em mới ăn cơm cùng nhau. Hai đứa là bạn sao?"

"Xem như vậy đi, hôm nay chúng em mới trở thành bạn của nhau." Bạch Trình Húc nói, "Bài thi tiếng Anh của cậu ấy còn kém hơn em. Buổi chiều bọn em bị Chương Đại Phúc dạy dỗ rất thảm, nên có thể coi là anh em cùng hội cùng thuyền*."

*Cùng chung một hoàn cảnh, một cảnh ngộ như nhau.


Thật đúng là trùng hợp, không nghĩ tới Lâm Mộc Viễn cũng là yêu tinh.

"Điểm tiếng Anh của em ấy kém hơn của em?" Diệp Thanh nghi ngờ nói, "Lâm Mộc Viễn trông giống như một bá, tại sao tiếng Anh của em ấy lại kém như vậy?”

"Học bá?" Bạch Trình Húc cười khúc khích, "Cậu ấy thực sự không phải là học bá đâu ạ, cậu ấy chỉ là một học tra mà thôi, thành tích cậu ấy đứng hạng hai đếm ngược từ dưới lên trong lớp."

Lâm Mộc Viễn không hề biết rằng áo vest nhỏ của mình đã rơi trước mặt Bạch Trình Húc. Trên đường về nhà, khi đi ngang qua một tiệm bán hạt dẻ, cậu thuận tay mua một phần hạt dẻ rang đường.

Mang về cho Tần Thiên Mạch ăn.

Về đến nhà, Lâm Mộc Viễn đưa hạt dẻ rang đường cho Tần Thiên Mạch như thể đang dâng bảo bối: “Tôi mua cho cậu một ít hạt dẻ rang đường.”

Tần Thiên Mạch ở nhà đợi hơn hai giờ, đã mất hết kiên nhẫn,nhìn thấy hạt dẻ nướng, tâm tình của hắn tốt hơn một chút,coi như Lâm Mộc Viễn còn có chút lương tâm.

"Đây là kế hoạch dạy kèm của tôi dành riêng cho cậu, cậu xem một chút xem có thắc mắc gì không?" Tần Thiên Mạch ném quyển sổ tay cho cậu.

Lâm Mộc Viễn nhận lấy nhìn một chút, khá lắm, từ thứ hai đến thứ sáu sau khi tự học buổi tối trở về dạy kèm một giờ, thứ bảy chủ nhật dạy kèm ba giờ, gần như chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cậu.

“Thời gian sắp xếp kế hoạch này có quá chật rồi không? Tuy rằng nhiệm vụ học tập rất nặng nề nhưng chúng ta cũng phải chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi chứ. "Cậu cũng không phải là một cỗ máy móc chỉ biết học tập không có tình cảm, phải có thời gian nghỉ ngơi thư giãn chứ.

Tần Thiên Mạch lột vỏ hạt dẻ nhét vào miệng: "Còn chưa đầy hai tháng nữa là thi cuối kỳ, cậu chẳng lẽ không muốn lọt vào top 30 của lớp sao?"

Đương nhiên, hắn phải đem chương trình học chiếm hết thời gian rảnh của cậu, để Lâm Mộc Viễn không còn tinh thần đi yêu đương.

Lâm Mộc Viễn im lặng, cậu tất nhiên cũng nghĩ đến điều đó.


"Nhưng như thế này không phải sẽ lãng phí thời gian của cậu quá nhiều sao?" Nếu kế hoạch này được thực hiện, Tần Thiên Mạch về sau sẽ không có thời gian ra ngoài chơi. Điều này không phù hợp với tác phong học bá của hắn.

Tần Thiên Mạch nói: "Chuyện này cậu yên tâm, tôi sẽ đổi thời gian dạy kèm cậu thành tiền để anh trai cậu thanh toán."

"Cho nên việc cậu dạy kèm cho tôi chỉ là vì kiếm tiền?" Lâm Mộc Viễn không thể tin nhìn hắn. Tần Thiên Mạch vẫn luôn coi tiền như rác rưởi, không ngờ bây giờ hắn lại đồng ý dạy kèm cho cậu chỉ vì kiếm tiền.Chẳng lẽ chú Tần cắt giảm chi phí sinh hoạt của Tàn Thiên Mạch?

Tần Thiên Mạch bình tĩnh nói: "Đương nhiên, tôi cũng không rảnh mở tổ chức từ thiện, vì sao tôi phải dạy kèm miễn phí cho cậu?"

Sắp xếp cho cậu nhiều thời gian để dạy kèm như vậy, xem ra Tần Thiên Mạch thật sự thiếu tiền.

"Tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt, tôi sẽ trả cậu tiền dạy kèm." Cân nhắc đến tình hình hiện tại của Tần Thiên Mạch, Lâm Mộc Viễn bổ sung thêm, "Tôi sẽ trả tiền dạy kèm cho cậu mỗi ngày. Trình độ này của cậu ở bên ngoài dạy kèm cho người khác ít nhất cũng 200 một giờ đúng không? Vì chúng ta là bạn cùng lớp, cậu giảm giá cho tôi,một giờ tính 200,thế nào?"

Lâm Mộc Viễn nhịn không được khen ngợi trí thông minh của mình, Tần Thiên Mạch hiện tại đang thiếu tiền,thanh toán hàng ngày có thể làm dịu đi tình cảnh lúng túng của hắn.

"Cậu xác định?" Tần Thiên Mạch đại khái tính toán một chút, "Theo phương pháp tính toán vừa rồi của cậu, một tháng học phí không thấp, cậu khẳng định có đủ tiền để trả?"

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nợ tiền công của cậu đâu. Tiền tiêu vặt mà anh trai tôi đưa cho tôi mỗi tháng đủ để thanh toán học phí cho cậu."

Hơn nữa,cậu còn có một tiểu kim khố*,những năm này cậu đã tích lũy được mấy chục vạn, mà cậu còn có một hộp ngọc trai,thanh toán học phí cho Tần Thiên Mạch đối với cậu chỉ là một bữa ăn sáng.

*“Tiểu kim khố” dùng để chỉ các quỹ khác nhau (bao gồm cả chứng khoán) và các tài sản phát sinh vi phạm pháp luật, quy định và các quy định khác có liên quan và phải được đưa vào sổ kế toán của đơn vị nhưng chúng lại không được đưa vào sổ kế toán đáp ứng quy định….

Tần Thiên Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi."

Như này cũng tốt, Lâm Mộc Viễn trong tay không có dư tiền, cậu sẽ không thể tiêu tiền để mua quà cho bạn gái. Không có tiền chống đỡ tình yêu của hai người, nói không chừng hai người họ không cần hắn ra tay cũng tự khắc chia tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận