Edit: Seward
Thái độ nhận lỗi của Lâm Mộc Viễn tốt đến mức Tần Thiên Mạch không thể trách móc cậu được chỉ có thể tích tụ cơn tức giận trong lồng ngực.
Nếu biết trước cậu có thể gây rắc rối như này, hắn đã không đem người này mang về!
Tần Thiên Mạch tức muốn chết nói: “Trở về phòng đi,đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa.”
Nếu không hắn không nhịn được khả năng muốn động thủ đánh người.
Lâm Mộc Viễn nghe được lời này ngơ ngác chớp mắt nhìn, cậu còn đang đói bụng, đói bụng làm sao có thể ngủ được?“Như này đi,tôi ra ngoài ăn cơm không ở đây làm phiền cậu nữa.” Lâm Mộc Viễn nói xong, thấp giọng nói thêm:”Đừng tức giận, tôi cam đoan sau này sẽ tránh xa phòng bếp.”
Sắc mặt Tần Thiên Mạch lúc này càng đen hơn,người này đến cùng có lương tâm không vậy, gây ra chuyện lớn như vậy còn có mặt mũi đi ra ngoài ăn cơm sao?
Lâm Mộc Viễn cố gắng hết sức giảm bớt sự hiện diện của mình, thận trọng đi về phía cửa, vừa định mở cửa cậu đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Tần Thiên Mạch sau lưng: “Không cho phép đi ra ngoài!”
Lâm Mộc Viễn bị hắn hét lớn dọa cậu khẽ run rẩy, cậu quay người sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, một mặt vô tội nói: “Nhưng tôi đói.”
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất, không thể không cho cậu ăn.
Tần Thiên Mạch hít sâu một hơi,tức giận răn dạy cậu: “Đêm hôm khuya khoắt cậu một mình ra ngoài lỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao?”
Hóa ra là lo lắng cậu nguy hiểm.
Lâm Mộc Viễn cười nói: “Không sao đâu, tôi đánh nhau rất giỏi.”
Chớ nhìn cậu có vóc dáng nhỏ bé nhưng cậu đánh nhau hơi bị giỏi đấy,có thể đối phó với một số người mà không gặp vấn đề gì.
“Chỉ mình cậu?” Tần Thiên Mạch khinh thường nói: “Cậu vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà gọi đồ ăn đi. Nếu cậu ở đây xảy ra chuyện gì, anh trai cậu sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.”
Hắn bắt đầu hối hận khi mang người này về nhà, tiểu tử này chẳng có tác dụng gì ngoại trừ vẻ ngoài điển trai.
“Vậy tôi gọi đồ ăn mang đến.” Lâm Mộc Viễn lấy điện thoại di động ra, hỏi Tần Thiên Mạch: “Cậu muốn ăn gì? Nhân tiện tôi gọi cho cậu một phần.”
“Không cần, cậu tự ăn mình đi. Tôi về phòng đi ngủ. Nhân tiện, sáng mai nhớ dậy trước bảy giờ tôi với cậu cùng nhau đến trường.”
Cậu tức đến nỗi no bụng, làm sao còn ăn được nữa!
Nhìn bóng lưng của Tần Thiên Mạch, Lâm Mộc Viễn gãi gãi tóc, Tần Thiên Mạch thật sự không dễ ở chung nhưng ngày đầu tiên đến đây cậu đã đốt phòng bếp nhà người ta, nghĩ lại chuyện này cũng có chút phiền lòng. Cậu còn tạt nước vào người Tần Thiên Mạch, Tần Thiên Mạch có thể nhẫn nhịn chịu đựng không đánh nhau với cậu là giỏi lắm rồi.
Để xoa dịu trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương của mình, Lâm Mộc Viễn đã gọi cho mình một con gà nướng nguyên con, sau khi ăn xong cậu tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ,bỗng nhiên cậu chuyển đến một nơi xa lạ khiến cả đêm đó Lâm Mộc Viễn mất ngủ trầm trọng mãi đến giữa đêm cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm thứ hai, Tần Thiên Mạch gõ cửa phòng Lâm Mộc Viễn, gõ mấy lần không có người trả lời, hắn liền dứt khoát mở cửa đi vào.
“Tiểu tử thúi, tranh thủ thời gian cho lão tử…” Tần Thiên Mạch nói xong đột nhiên dừng lại, bởi vì trên giường tình cảnh có chút ngoài dự liệu của hắn.
Lâm Mộc Viễn toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, đôi chân thon dài trắng nõn đè trên chăn, trên mông quần lót có một con hồ ly nhỏ đáng yêu.
Tần Thiên Mạch không khỏi mắng 1 câu thô tục trong lòng,đã lớn từng này rồi còn mặc đồ lót trẻ con như vậy,coi mình là đứa trẻ ba tuổi sao?
“Nhanh lên lăn ra ngoài!” Tần Thiên Mạch nhịn không được quát lớn.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Mộc Viễn nháy mắt bừng tỉnh,cậu ngồi dậy với quả tóc rối bời trên đỉnh đầu,hoảng sợ hỏi: “Làm sao vậy,xảy ra chuyện gì?”
“Cậu là heo à,sao có ngủ đến giờ này, tranh thủ thời gian rời giường, không thì một lát nữa lên lớp sẽ muộn học!”
Nói xong câu này, Tần Thiên Mạch tức giận đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Lúc này Lâm Mộc Viễn mới nhớ ra hôm nay cậu phải đến trường mới báo cáo,cậu vội vàng thay quần áo rồi đi rửa mặt, sợ muộn một phút đồng hồ vị thiếu gia Tần Thiên Mạch gắt gỏng nóng nảy này lại nổi giận.
Không đến mười phút, Lâm Mộc Viễn đeo cặp sách trên lưng đứng trước mặt Tần Thiên Mạch.
“Được rồi,chúng ta đi thôi.”
Trường học rất gần nơi bọn họ ở, chỉ cần mười phút đi bộ là đến nơi, trước khi đến trường, Tần Thiên Mạch dẫn cậu đến quán bánh bao ở tầng dưới để ăn sáng,hắn thường xuyên ăn sáng ở quán bánh bao này, vừa vào cửa bà chủ nhìn thấy hắn liền chào hỏi hắn như mọi khi.
“Tiểu Tần tới rồi.”
“Như trước, hai lồng bánh bao và một bát sữa đậu nành.” Tần Thiên Mạch nói với Lâm Mộc Viễn: “Muốn gọi gì thì gọi.”
Lâm Mộc Viễn liếc nhìn menu,tủm tỉm nói: “Dì ơi cho cháu ba cái bánh bao nhân thịt và một bát hoành thánh hầm. Món hoành thánh hầm phải có nhiều thịt ạ.”Cậu thích ăn bánh bao nhân thịt hơn bánh bao hấp.
Bà chủ liếc mắt dò xét cậu một lượt: “Tiểu tử này,bánh bao nhân thịt của quán dì rất to, ăn hai cái là no căng bụng rồi.”
“Dì à lượng thức ăn của cháu rất lớn, cháu có thể ăn ba cái.”
Lâm Mộc Viễn rất tự tin về khẩu phần ăn của mình.
“Được.” Bà chủ vui vẻ đồng ý: “Tiểu tử này có dáng dấp dễ nhìn thật.”
Lâm Mộc Viễn ngoan ngoãn mỉm cười với bà chủ.
Bà chủ trông có vẻ thích cậu còn đặc biệt cố ý đưa cho cậu một quả trứng luộc nước trà.
Trên bàn đã bày đầy bữa sáng của hai người,nhìn Lâm Mộc Viễn trông gầy gò yếu đuối nhưng khi ăn lại không chút do dự, ăn ba cái bánh bao nhân thịt và một bát hoành thánh hầm vào bụng cậu vẫn có chút chưa thỏa mãn.
Tần Thiên Mạch nhìn cậu như đang nhìn thùng cơm.
Lâm Mộc Viễn nhìn chằm chằm hắn, sao hắn còn ăn nhiều hơn cậu.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Ăn xong, Tần Thiên Mặc đi tới quầy lễ tân thanh toán.Hai người lần lượt đi ra khỏi quán nhỏ, Lâm Mộc Viễn bước nhanh vài bước để theo kịp bước chân của Tần Thiên Mạch, cậu lấy điện thoại di động ra, mở mã QR WeChat của mình rồi đưa tới trước mặt Tần Thiên Mạch: “Thêm WeChat đi rồi tôi chuyển tiền bữa sáng cho cậu.”
Tần Thiên Mạch liếc cậu một cái:”Không cần,coi như tôi đãi cậu bữa ăn này.”
Hôm qua cậu đốt bếp, tạt nước lên người hắn, bây giờ cậu còn muốn đãi hắn bữa sáng, ha, cậu đúng là không biết xấu hổ.
“Cảm ơn, vậy sáng mai tôi sẽ đãi cậu bữa sáng.”
“Không cần, hắt xì!” Tần Thiên Mạch nhịn không được hắt hơi một cái, tối hôm qua tắm rửa xong, hắn buồn bực đứng ở cửa sổ nửa giờ bị gió thổi lạnh, buổi sáng thì dậy sớm, hắn cảm thấy có một chút khó chịu trong cổ họng.
Đây đều là lỗi của Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch lại thay cậu ghi nhớ trong lòng.
“Có phải cậu bị cảm không?” Lâm Mộc Viễn tốt bụng lấy từ trong cặp ra một gói khăn giấy đưa cho hắn.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ trước mặt, Tần Thiên Mạch nhắc nhở cậu: “Sở dĩ tôi bị như vậy, đều là bởi vì ngày hôm qua được cậu tặng cho một chậu nước.”
Lâm Mộc Viễn nghi hoặc nhìn Tần Thiên Mạch cao lớn, ài, thân thể con người đúng thật là yếu ớt, nếu bị ướt sẽ bị cảm lạnh thế thì cao lớn như vậy cũng uổng công.
Đúng như Tần Thiên Mạch suy đoán, Lâm Mộc Viễn xuất hiện trong lớp đã gây ra 1 cuộc xôn xao dư luận, đặc biệt là các cô gái trong lớp đều hận không thể dán hai con mắt lên người cậu.
Mặc dù trong lớp có Tần Thiên Mạch là học bá kiêm giáo thảo nhưng gia thế và thành tích của hắn vượt xa với người thường, hơn nữa Tần Thiên Mạch tính cách lạnh lùng, khiến các nữ sinh trong lớp coi hắn như một ngôi sao trên bầu trời chỉ có thể thưởng thức từ xa.
Nhưng vị soái ca trước mặt này lại khác biệt là cậu ta giống 1 tiểu ca ca vừa ôn nhu đẹp trai, hoàn toàn trái ngược với Tần Thiên Mạch, thoạt nhìn có vẻ rất dễ ở chung.
Lý Thắng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bộ dáng học sinh ngoan nhãn của Lâm Mộc Viễn, may mắn thay học sinh mới không giống như Tần Thiên Mạch.
“Xin chào mọi người, tớ tên là Lâm Mộc Viễn. Tới là người mới đến mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Lâm Mộc Viễn vừa nói vừa lộ ra sự đẹp trai với nụ cười ôn nhu.
Cả lớp lập tức vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, thể hiện sự chào đón của mọi người đối với học sinh mới.