Chương 120: Cọc đá đón gió đầu thôn
Một đêm này ngủ rất ngon, Tang Du ôm Mục Dung, còn Mục Dung thì chọn tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng Tang Du, hai cô gái ôm lấy nhau cùng dẫn nhau vào mộng đẹp
Nửa đêm, Tang Du tự nhiên cảm giác người trong lòng nàng vặn vẹo, nàng mông lung mở mắt, ôn nhu hỏi: "Sao vây?"
Mục Dung cọ cọ cổ Tang Du, nỉ non nói: "Khó chịu."
Tang Du lập tức tỉnh táo, đưa tay mở đèn ngủ: "Chỗ nào khó chịu?"
Mục Dung lại vặn vẹo thân mình: "Nóng~"
"Nóng?"
"Ưm"
Tang Du thấy gương mặt Mục Dung ửng hồng, chân mày cau lại biểu lộ chút thống khổ, nàng lấy môi dán lên trán Mục Dung, tuy không phát sốt nhưng mồ hôi rịn ra tầng tầng, lúc này nàng mới thoáng yên tâm.
Nàng nghĩ: Có lẽ là do chăn mền quá dầy, mấy ngày nay Mục Dung lúc nào cũng kêu lạnh, nên nàng đắp thêm cho Mục Dung tận mấy cái chăn, trong chăn còn có hai túi chườm nóng, đến cả nàng còn chịu không nổi nữa là.
Tang Du xoay người xuống giường, nhúng khăn ướt lau mặt cho Mục Dung, sau đó lấy khăn đắp lên trán cô, dẹp bớt mấy cái chăn mền, sau đó lại ôm người vào lòng: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Thân thể Mục Dung vẫn rất khó chịu nhưng lại không muốn dày vò Tang Du, liền cưỡng ép chính mình, nhẹ gật đầu.
Ngày hôm sau, Tang Du kể cho Mục Dung nghe tình trạng của chính mình, mời Liễu Thiên Giao hút nọc độc cho Mục Dung. Mục Dung nâng tiểu hoa xà trên tay, chân thành cám ơn, Liễu Thiên Giao vo lại thành một cục, nằm trong lòng bàn tay Mục Dung, xem ra mất đi sừng rồng đối với nàng là đả kích rất lớn.
Nhờ Tang Du hết lòng chăm sóc, khí sắc của Mục Dung càng lúc càng tốt hơn.
Mọi người ở trong nhà nghỉ không biết tên ở năm ngày, ba tháng tạm thời bị cắt chức của Mục Dung cũng kết thúc, pháp lực của Tang Đồng cũng phục hồi, chuẩn bị đầy đủ khởi hành tiến đến Nguyệt Hương thôn.
Trước khi đi, Mục Dung tra xét một chút về hồn phách của bà lão bị nhốt ở phòng đối diện, cái chết của bà lão bình thường, chỉ là chết nhầm giờ không tốt, lại thêm giường ở phòng này đặt ở vị trí chết nên hồn phách mới bị giữ lại, cô liên lạc với Hách Giải Phóng, nhờ hắn liên hệ với âm sai nơi này, mang hồn phách của bà lão về Phong Đô.
Bà lão trước khi đi thiên ân vạn tạ Mục Dung, những năm bà bị nhốt dương gian cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thông qua điều tra tử sổ, Mục Dung phát hiện được một bí mật kinh người: Trong tử sổ không có tên Nguyệt Hương thôn!
Cô hỏi Hách Giải Phóng, đối Phương cũng chỉ mập mờ suy đoán, chỉ nói chỗ đó là nơi bị vứt bỏ, hồn phách bọn họ không thuộc quản lý của Địa Phủ.
Mục Dung đem chuyện nói cho Tang Đồng nghe: "Tôi nghĩ đây là thoả hiệp của cố cục trưởng và Nguyệt Hương năm đó, lão bảo vệ quyền sinh tồn của thôn dân nên giao hồn phách của bọn họ cho Nguyệt Hương xử trí, không nghĩ đến chính là Nguyệt Hương lại có năng lực lớn đến vậy, buộc lão phải nhường một bước to quá thể."
"Hèn chi hồn phách của Lưu nhị tỷ mất tích nhiều năm lại không có ai quản, chỉ là..tại sao Địa Phủ lại ra quyết định như vậy?"
Tang Đồng trả lời: "Đừng tưởng Phong Đô là nơi sạch sẽ, cũng đừng xem thường lực lượng của dương gian, thời kỳ lão cố cục trưởng thống lĩnh cục xử lý sự kiện đặc biệt, là thời kỳ quốc thịnh cường đại nhất, những thế lực khác đều phải nể mặt ít nhiều đấy."
....
Lần này lên núi đặc biệt thuận lợi, chỉ mấy tiếng đã đi tới đỉnh ngọn núi đầu tiên, Tằng Thiên Hàm lắc trống da, hát hai đoạn thỉnh thần khúc, Khôi Tam bà bà đến.
Bà nói rõ tình hình cơ bản của Nguyệt Hương thôn cho mọi người biết, còn bổ sung thêm chút thông tin chưa ai biết.
"Vài thập kỷ trước Mã gia bọn ta bị điều đến đây, không chỉ phòng ngừa ngoại nhân đi vào Nguyệt Hương thôn, còn phải trông giữ không cho thứ đó đi ra ngoài."
"Ý ngài là Nguyệt Hương?"
Khôi bà bà gật đầu, cảm khái nói: "Cô gái đó cũng là kẻ đáng thương, mấy đứa cứu được người thì lập tức rời đi, đừng nghĩ đến việc độ hoá cô ấy, không cẩn thận làm cô ấy tỉnh lại thì chỉ sợ không ai ngăn được."
Tang Đồng hỏi: "Tiền bối, mạo muội hỏi một câu, Nguyệt Hương là Quỷ tu?"
"Không phải, cô ta chấp niệm quá nặng, không thể nhập đạo càng không cách nào được giải thoát."
"Oán khí sẽ theo thời gian mà tiêu trừ dần, đã nhiều năm rồi mà..."
Mắt Khôi bà bà loé tinh quang, cười như không cười nhìn Tang Đồng: "Tiêu trừ? Con có biết Nguyệt Hương bị cái gì không?"
"Bị đói dân trói ở cột đá thiêu sống, chia thịt ăn."
"Còn lâu mới đơn giản như vậy, Nguyệt Hương là di phúc tử*, sau khi chồng chết thì bị người ta đuổi ra đầu thôn, ở trong cái nhà tranh cũ nát sinh ra đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa ra đời Nguyệt Hương đã bị người trong thôn đồn thổi, sau khi chồng chết ruộng tốt của nhà cô ấy bị người ta chiếm, đổ lại một mẫu đất nhiễm mặn, hai mẹ con phải ăn rau dại cháo loãng qua ngày, cũng bởi vì vậy mà đứa bé kia mắc bạo bệnh, tuổi nhỏ mà phải nằm liệt trên giường, bác sĩ trong thôn cảm thấy lai lịch đứa bé không rõ ràng, là con hoang không sạch sẽ nên từ chối trị bệnh, đứa nhỏ đáng thương kia không qua khỏi, Nguyệt Hương ở dưới núi dùng hai tay đào một cái hố chôn con, không tới mấy ngày thì bị người ta đào đi đem nấu canh, Nguyệt Hương phẫn nộ vô cùng đi tìm người nhà đó lý luận, lại bị nhà đó đánh một trận, nhà đó còn cười cợt ăn đứa nhỏ trước mặt cô, Nguyệt Hương như nổi điên về nhà cầm kéo liều mạng với người nhà đó, nhưng một người phụ nữ chịu đói lâu ngày làm sao địch lại một nhà năm miệng ăn? Nguyệt Hương bị đánh đến thương tích đầy mình nằm rạp dưới đất, ánh mắt căm thù của cô ấy doạ sợ người người đàn ông đã đào trộm xác con cô, gã đàn ông đó nuốt không trôi cục tức này nên mới bày ra chuyện kia."
(Di phúc tử: Người vợ có thai nhưng chết chồng thì gọi di phúc tử)
"Nguyệt Hương liều chết không thừa nhận chuyện dụ dỗ trai làng, người dẫn đầu liền cười tà ác nói với Nguyệt Hương: mày không thừa nhận cũng không sao, bọn tao có thể để cho mọi người tận mắt nhìn thấy mày dơ bẩn cỡ nào. Vậy là ở trước bao nhiêu con mắt, mười mấy gã đàn ông thay phiên cưỡng hiếp Nguyệt Hương."
Khôi bà bà đảo mắt nhìn quanh: "Giết người cùng lắm là đầu chạm đất, cửu hận cỡ này, thời gian có thể tiêu trừ sao?"
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ phẫn nộ và xấu hổ, đối với hành vi tàn ác của nhân loại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Khôi bà bà thở dài mấy hơi: "Chuyện cũ này nát cũng đã nát rồi, bà bà đây cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là để cho các con biết, đừng nghĩ đến việc độ hoá Nguyệt Hương, cũng không nên trêu chọc cô ấy, tuy tiên tổ của Nguyệt Hương thôn tội ác ngập trời nhưng đám vãn bối này vô tội, bọn họ bị nhốt ở di khí chi địa là đã đủ thảm rồi, nếu như các con chọc giận Nguyệt Hương, một khi cô ấy phát giác ra người năm đó cô ấy ký thoả thuận đã chết, rất có khả năng sẽ trả thù lần hai."
"Tụi con hiểu rồi"
"Đi thôi, bà bà đưa tụi con một đoạn."
Khôi bà bà sử dụng Súc Địa Thành Thốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa đoàn người vượt qua ngọn núi thứ hai: "Đi đi, phía trước vài dặm là đến Nguyệt Hương thôn, nhớ kỹ lời bà nói."
"Cám ơn Khôi bà bà."
"Hồn phách của Nguyệt Hương có khả năng sẽ ở hai chỗ, một là cọc đá ở đầu thôn, hai là ở miếu nhỏ trong thôn, đến hai chỗ này phải đặc biết cẩn thận."
"Dạ."
Đoàn người tạm biệt Khôi bà bà, xuất phát đi đến Nguyệt Hương thôn.
Khôi bà bà nhìn phương hướng đoàn người rời đi, nhẹ giọng nói: "Thiên Giao, 'trước phá sau lập' ngươi có hiểu huyền cơ trong đó không? Cố mà trân quý cơ hội lần này, Tam cô đợi ngươi trở về "
Mười mấy phút sau, Mục Dung nhìn thấy cây cột ở xa xa, ra hiệu: "Đến Nguyệt Hương thôn rồi."
"Tôi điều tra tư liệu của Lưu Hồng Đức rồi, chúng ta tới nhà hắn trước giả làm bạn của hắn lấy chút thông tin."
"Được."
Cọc đón gió đầu thôn Nguyệt Hương rộng chừng ba người ôm, cọc đá cao chừng mười mấy mét. Phía trên cột điêu khắc cổ phác đồ đằng*, đồ đằng mơ hồ khó phân biệt, tội ác thiêu người năm đó cũng không còn chút dấu vết nào.
Mục Dung nhìn thấy trên cây cọc có rất nhiều dây đỏ, trên bàn còn bày tế phẩm, chắc là đồ cúng của dân làng dâng lên cho Nguyệt Hương.
Những hậu nhân này cũng không thật sự biết được nguyên nhân tồn tại của Nguyệt Hương thôn, những tế phẩm này không phải để sám hối mà là tuân thủ theo quy tắc tổ tiên để lại mà thôi.
Từ lúc tiến vào Nguyệt Hương thôn Mục Dung đã thấy trong người không thoải mái, không thể lý giải được, làm cô tâm phiền ý loạn. Cô đưa mắt tìm kiếm Tang Du, phát hiện Tang Du cũng đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô thì trái tim mới bình ổn trở lại.
Tang Du đến bên cạnh Mục Dung, nhẹ giọng hỏi: "Chị có sao không? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Mục Dung lắc đầu, Tang Đồng nghe thấy giọng nói liền quay đầu, ánh mắt dừng lại trên mười ngón đan xen của hai người một chút, quay đầu đi.
Đi thêm mấy chục bước, chính thức đi vào cửa thôn Nguyệt Hương, cổng chào đầy mùi vị cổ xưa, phía trên cổng chào có tấm bảng khắc ba chữ lớn Nguyệt Hương thôn.
Trước cổng chào có một gã đàn ông đang ngồi xổm, áo vải trắng bệt, quần áo đầy vết bẩn và vết vá.
Tang Đồng đi tới:."Xin chào, xin hỏi nhà Lưu Bảo Điền đi như thế nào?" Lưu Bảo Điền là tên cha của Lưu Hồng Đức.
Đầu gã đàn ông đang cúi thấp nghe thấy giọng nói bỗng ngẩng lên, nhìn Tang Đồng cười 'Hắc hắc'.
Tang Đồng giật mình, nhìn gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi trước mặt, râu quai nón, ánh mắt đờ đẫn ngốc nghếch, nhất là lúc cười khoé miệng còn chảy nước dãi, đọng lại một vũng trên áo, toàn thân bốc mùi.
Tang Đồng đứng thẳng người, chỉ chỉ huyệt thái dương, đám người hiểu ý, tiếp tục tiến lên.
Cách đó không xa có một gã cởi trần đang cầm rìu chẻ củi, Tang Đồng đi tới vừa định mở miệng hỏi thì nghe hắn nói.
"Chặt, chặt, chặt, chặt."
Gã vừa lẩm bẩm vừa vung rùi lên, nhưng củi đâu? Không biết ai đặt một đoạn gỗ ở chỗ này, gã lung tung chém loạn đoạn gỗ làm mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Mục Dung nói nhỏ vào tai Tang Du: "Sao không để Yên Yên chỉ đường?"
Tang Du bất đắc dĩ lắc đầu, ghé sát tai Mục Dung trả lời: "tính chị em buớng lắm, mắc công làm chị ấy thêm bực."
~~~~
(Đồ đằng: tiếng anh gọi Totem, hoặc là vật tổ theo từ ngữ bên mình, đại ý là nói một thứ một cái gì đó biểu thị cho quốc gia: trong bài "Năm rồng nhắc chuyện Con Rồng cháu Tiên" (tr. 30-32 & 110), tác giả Nguyễn Công Thuần đã viết tại cước chú số 4: "Vật tổ của Trung Quốc là rồng, Hoa Kỳ là chim ưng, Anh là sư tử, Ấn Độ là voi, Pháp là gà trống, còn Việt Nam là phức thể "Con Rồng cháu Tiên" (trích Petro Times). Có nghĩa cái đồ đằng trong truyện đề cập là hình rồng được điêu khắc.)