Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

"RẦM RẦM RẦM! 

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, chữ "Vạn" gạt những ngọn lửa màu xanh ra xung quanh, làm mắt đất lồi lõm dấu vết.

Kim quang và ánh xanh quấn quanh lắc lư, mặt quỷ ở trên cao không ngừng phun vệt lửa, pháp tường dần dần hiện ra dáng vẻ không chịu nổi, nhưng nó vẫn ương ngạnh kiên trì bảo vệ người ở bên trong.

Va chạm mấy trăm lần cuối cùng kết thúc, vườn hoa Khúc gia ngoại trừ góc nhỏ được pháp tường bảo vệ là bình yên, còn lại trong sân một mảng hoang tàn.

Tất cả thực vật đều chết héo, mười vò rượu ngon bị đập nát, chảy ra đầy đất hoà cùng cỏ dại màu đen hoá thành rượu độc 

Mặt quỷ trên cao chỉ còn lại một khối nhỏ nhìn không ra hình dạng ban đầu, mà chữ "Vạn" của pháp tường bị tổn hại cũng rất nghiêm trọng, kim sắc toả ra lúc sáng lúc tối, bên trong chữ "Vạn" cũng xuất hiện một chút vết hỏng.

Ngay tại lúc tim mọi người treo ở yết hầu, "Xoẹt" một tiếng, hoả diễm trên bầu trời dần dần tiêu tan.

Ngay sau đó chữ "Vạn" cũng rầm một tiếng rồi biến mất.

Hiệp đầu tiên giao đấu, hai bên bất phân thắng bại!

Mục Dung đã ngủ say từ lúc nào, cô mệt muốn chết, tiếng va chạm ầm ĩ ngoài kia cũng không thể đánh thức cô.

Cô cau mày thân thể theo phản xạ khẽ run rẩy, ánh mắt Hách Giải Phóng phức tạp, hắn siết chặt nắm đấm, sau đó mở lòng bàn tay, bình sứ cổ nằm trong tay hắn.

Hắn quăng bình sứ ra ngoài, "ầm" một tiếng bình sứ biến mất.

Cảnh này không qua khỏi mắt Tang Đồng, cơ giơ kiếm Ngũ Đế qua khỏi đỉnh đầu, tay phải ấn pháp quyết dựng thẳng trước ngực, lớn giọng niệm: "Nhật xuất Đông phương, càn khôn nhất mạch, về độ linh điền, quần ma hội tụ..."

"Aaa" Tì Bà Quỷ Vương phẫn nộ rống một tiếng, xuất trảo, móng tay thật dài tự cắm vào phần bụng trong suốt.

Hai tay của hắn tại lỗ thủng kéo ra, thỉnh thoảng phát ra tiếng than đau.

Hắn vốn không muốn cùng pháp tường chính diện giao tranh, bởi vì người trong pháp tường tản ra năng lực dụ hoặc quá mạnh, càng làm hắn không nghĩ tới chính là: Pháp tường này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.


Hắn vừa giận vừa tức, cảm giác nhục nhã như kiểu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Nhớ đến thời kỳ toàn thịnh của hắn, ngay cả Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu hai vị Thần Quân ở Địa Phủ còn phải nhượng bộ hắn ba phần 

Cái loại pháp tường này hắn chỉ cần tiện tay cũng có thể phá bỏ, vậy mà bây giờ lại cản đường đi của hắn.

Đây không còn là chuyện có ăn Mục Dung hay không, mà là quan hệ đến tôn nghiêm của Tì Bà Quỷ Vương!

Hơn nữa, chú ngữ của người kia đọc, cả đời hắn không bao giờ quên!

Sáu mươi năm trước, Phong Đô rách nát rẻ mạt mặt dày như chó hi sinh tôn nghiêm khẩn cầu dương gian trợ giúp, hắn bị Hắc Bạch Vô Thường và Đại Lực Quỷ Vương hợp lực dùng toả hồn liên hình thành trận thiên la địa võng vây hãm hắn.

Sau đó xuất hiện năm tên nhân loại, bày trận Ngũ Hành, giống như đúc người đang ở trong pháp tường kia.

Động tác giống nhau, chú ngữ giống nhau, đánh thân thể hắn vỡ nát! 

Hừ! Bất quá kết cục của năm tên nhân loại kia cũng không hơn gì mình, bọn họ lấy thân thể dẫn mấy ngàn đường thiên lôi, cùng mình đồng quy vu tận.

Đại Tì Bà Quỷ Vương hắn là bất diệt bất tử, mấy ngàn năm trước hắn đã từng "Chết" một lần, lần đó tái sinh phải mất ròng rã ba trăm năm.

Thế gian bây giờ quá ô uế, lần này chỉ mất một giáp để tái sinh, hắn muốn trả thù!

Người ở bên trong pháp tường hắn sẽ không tha một ai, sau đó tìm chuyển thế của năm người kia, ăn hồn phách của bọn họ!

Người nằm dưới đất là thuốc bổ tốt nhất, còn nữ đạo sĩ kia cũng có chút đạo hạnh, không biết đã tu luyện đến mức Nguyên Anh*  hay chưa?

(Nguyên Anh*: tu luyện đến mức này thì người ta hay gọi là Bán Tiên ý, nửa người nửa Tiên, chỉ cần ráng tu tiếp là có thể Phi Thăng đắc đạo.)

Nguyên Anh là đồ tốt, mấy ngàn năm trước hắn chuyên ăn mấy người tu đạo Nguyên Anh, bất quá thứ này hình như tuyệt chủng rồi.


Tì Bà Quỷ Vương nổi giận rầm lên, khói trắng nồng đậm từ bụng hắn bay ra.

Trong khoảnh khắc, tầm nhìn mấy chục mét bị hạn chế, khói trắng mịt mù không biết từ nơi nào phun ra.

Thân thể Tì Bà Quỷ Vương không ngừng bị thu nhỏ lại, cuối cùng nhỏ cỡ quả bóng rỗ thì ngừng lại.

Ngọn lửa màu xanh biếc hoá thành đầu lâu trôi nổi giữa không trung, khói trắng bắt đầu chuyển động.

Khói trắng phân tán chia ra từng khối cỡ nắm đấm không ngừng nhúc nhích, mấy chục giây sau những khối trắng cư nhiên biến thành người!

Đếm không hết là có bao nhiêu người, quần áo mỗi một triều đại trong quá khứ đều có đủ, nam nữ già trẻ không thiếu một ai.

Mặt mỗi người đều không cảm xúc, hai mắt nhắm nghiền, lơ lửng giữa không trung.

Hách Giải Phóng nheo mắt: "Những người này đều là oan hồn bị hắn thôn phệ, trong bụng hắn tự thành càn khôn, những người bị hắn ăn sẽ đánh mất tư cách luân hồi, mỗi một người đều có uy lực kinh khủng, chúng ta sắp vào góp phần rồi đó!"

Nghe Hách Giải Phóng nói vậy làm Tang Đồng hơi mất tập trung, máu tươi đỏ thẩm từ mũi chảy xuống.

Cô cắn răng, tập trung tinh thần tiếp tục niệm chú ngữ.

Tì Bà Quỷ Vương rít lên một tiếng, oan hồn cùng nhau mở mắt!

Mỗi một đôi mắt đều không có đồng tử, chỉ bốc lên một màu xanh biếc.

Bọn hắn gầm rú, điên cuồng lao vào pháp tường, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên, cuồn cuộn không ngừng!

Pháp tường bắn ra kim quang đánh bay người nhào tới, lập tức có thêm người phía sau bổ sung vào.

Mặt đất run chuyển, nến trên thần án bị đánh ngã, ngọn lửa cháy bén vào khăn trải bàn, chầm chậm bốc cháy.


"Rắc"một tiếng, pháp tường xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu, dài không tới một centimet.

Hách Giải Phóng lần theo vết nứt, nơi đó trống không, chính là nơi Mục Dung chưa vẽ xong.

Những oan hồn này không bỏ quá biến hoá nho nhỏ này, bắt đầu công kích vết nứt.

...

Ở xa ngàn dặm, một đen một trắng lơ lửng trên đỉnh núi không biết tên, bọn hắn đưa mắt nhìn về hướng Đông Bắc xa xa, tựa như đang ngắm cảnh 

Một người đột nhiên mở miệng: "Thất ca, sao trước đó chúng ta không nghĩ tới? Huynh nói xem nếu hồn phách của nàng ta bị Tì Bà Quỷ Vương nuốt chửng thì phiền não của chúng ta có được giải quyết không?"

Bóng người màu trắng trầm ngâm một chút, cẩn thận đáp: "Nếu đơn giản như vậy có thể làm nàng ta biến mất thì chúng ta cần gì cực khổ đấu với nàng ta mấy ngàn năm? Việc này không thể khinh thường, trong tay chúng ta đã nắm hai phách của nàng, chỉ cần lúc nàng ta tận thọ đóng đại ấn lên tam hồn thất phách của nàng ta, để nàng ta trở thành âm sai, đến lúc đó nếu Địa Phủ không thả, nàng ta không thể đi."

"Thất ca thật có cao kiến, vậy chúng ta đi hỗ trợ?"

Tạ Tất An dựng thẳng tay: "Gấp làm gì, đệ không thấy nữ đạo sĩ kia đang triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi sao?"

"Huynh muốn mượn tay nữ đạo sĩ tiêu diệt Tì Bà Quỷ Vương?"

"Không, sự tồn tại của Tì Bà Quỷ Vương không uy hiếp được Phong Đô, chỉ là...Cửu Thiên Huyền Lôi là tồn tại của thiên địa chí cương, là năng lực của cổ xưa Đại Thần khi lưu lạc ở dương gian để lại, dựa vào tu vi của đạo sĩ này chỉ có thể triệu hồi không thể khống chế, Cửu Thiên Huyền Lôi mà đến, không nổ tan xác tà vật sẽ không ngừng, Tì Bà Quỷ Vương có đầy đủ vốn liếng, thả ra một đống oan hồn như vậy chí ít phải cần đến mấy ngàn đường thiên lôi, nhục thể phàm thai làm sao nhận nổi mấy ngàn đường thiên lôi? Chỉ cần Thiên lôi giáng xuống, nàng ta nhất định sẽ chết! Tì Bà Quỷ Vương kia chắc chắn cũng trọng thương, đến lúc đó chúng ta mới ra tay, thuận tay giải quyết Tì Bà Quỷ Vương, không phải một công hai việc sao?"

"Ha ha ha ha, Thất ca đúng là nhìn xa trông rộng tiểu đệ bội phục, bất quá nếu pháp tường bị phá Mục Dung bị ăn mất, như vậy  có phải chúng ta bỏ nhỏ mất lớn không?"

Tạ Tất An kiên định lắc đầu: "Đệ quên nàng ta là ai sao? Tuy hiện tại không thể bộc phá năng lực thật sự, nhưng cũng không yếu đến mức Tì Bà Quỷ Vương có thể đánh phá."

"Rắc!" Pháp tường chịu trăm ngàn lượt công kích rốt cuộc chịu không nổi nữa, bắt đầu bong tróc ra từng mảnh nhỏ.

Đúng lúc này!

Gió lớn gào thét: "Cửu Thiên Huyền Lôi hạ giới, hàng yêu trừ ma chấn càn khôn, cấp cấp như luật lệnh!"

"ẦM ẦM!


Mây đen che khuất trăng tròn bị thủng một lỗ to, từ lỗ thủng hạ xuống một vòi rồng, quét sạch mây đen.

Đám mây màu tím một tầng lại một tầng xuất hiện trên bầu trời. Trong tầng mây nặng nề phát ra tiếng sấm rền vang.

Tì Bà Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn, đáy mắt khiếp sợ.

Cách hàng hàng oan hồn Tang Đồng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng cô giống như biết trước, khoé môi khinh thường nhệ nhếch: "Muốn chạy?"

Đạo bào trên người Tang Đồng phất phới, dưới chân cô như hợp nhất thiên địa, nhận ảnh hưởng từ Thiên Lôi hai đầu chân mày toả ra chính khí, uy phong lẫm liệt.

Tay trái của cô giơ kiếm Ngũ Đế lên, tay phải ấn pháp quyết tùy ý hất lên.

Sau lưng Tì Bà Quỷ Vương hiện hai hai hàng dài ánh sáng tím. 

Đó không phải năng lực của Tang Đồng, mà là Cửu Thiên Huyền Lôi cho cô.

Tuy Cửu Thiên Huyền Lôi không có thức thần, nhưng bởi vì chủ nhân đầu tiên của nó cương trực công chính đối với tà vật không lưu tình nên nó kế thừa di chí của chủ nhân.

Không cần Tang Đồng phí sức, Cửu Thiên Huyền Lôi chỉ cần khoá được tà vật, nó sẽ tự bắt giữ.

Tô Tứ Phương mặc cà sa, tay cầm tích trượng và bình bát cùng Tang Du vội vàng đi trên đường, ở xa xa nghe thấy tiếng sấm rền liền ngẩng đầu nhìn.

Nàng hít sâu một hơi, trùng điệp ho khan.

"Tiểu Phương đại sư, cô không sao chứ?!".

Tô Tứ Phương không lo bản thân: "Đi thôi!" Sau đó liền bắt đầu chạy, Tang Du co giò đuổi theo.

Hai người chạy vào cư xá, nhưng vì bảo vệ sự riêng tư của mỗi gia đình mà khoảng cách của mỗi căn hộ đều khá xa nhau, Khúc gia lại nằm tận ở trong cùng, những toà nhà xung quanh vẫn vô chủ.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Chị Đại sẽ chết sao??

Mị: Chết cái đầu xú lão Tiếu ngươi. *Ngón giữa* à, mị nhắc lại nhaaa, Du Du rất là lợi hại đó hí hí ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận