Ngực Mục Dung co rút đau đớn, đây là cụ tượng hoá cảm giác đau lòng.
Cô tách ra cái ôm của Tang Du, chăm chú nhìn người thương trước mặt.
Tang Du nhón chân hôn lên môi Mục Dung, Mục Dung cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị người khác hung hăng đâm vào.
"Không được!"
Bát Chỉ Kính quát to một tiếng, tro bụi trên cột đá bong ra từng mảng, hai mắt của Thập Nhị Cầm Tinh hiện ra các màu sắc khác nhau.
Bọn chúng cùng lúc phát ra ánh sáng ui ui bao phủ lấy Mục Dung
"Trận pháp muốn bắt giữ hồn phách của Mục Dung!" Hoá ra, trận pháp cảm nhận được Mục Dung đã biết cách hoá giải, muốn cưỡng ép bắt Mục Dung ở lại.
"Ầm" một tiếng, chưa có ai biết nên phản ứng thế nào thì dây chuyền của Mục Dung đã lập tức hành động, ánh sáng màu tím hoá thành vòng bảo hộ một mực bao khoát lấy Mục Dung, ngăn cách những ánh sáng âm u muốn nuốt lấy Mục Dung.
Hào quang màu tím này nhìn ôn nhu tựa thủy, lại lộ ra một luồng ngạo khí che chắn cho Mục Dung.
Tiếu Nguyệt cảm nhận được khí tức quen thuộc, mắt cô hoa lên: Dường như thấy được hình ảnh của Tang Du bên người Mục Dung
Cô không khỏi cảm khái: Hoá ra, Tang Du chưa bao giờ rời bỏ Mục Dung.
Mục Dung ôm lấy Tang Du dịu dàng hôn xuống, nhưng người trong lòng lại cứng đờ chủ động kéo dài khoảng cách với cô.
Nước mắt Mục Dung lại rơi, hình ảnh Tang Du dần mơ hồ, giống như TV không bắt được tín hiệu, chấp chờn.
Người trong đại sảnh thấy Mục Dung chậm rãi giơ tay lên đặt trên mặt dây chuyền, hào quang màu tím lập tức dịu xuống nhưng vẫn như cũ vờn quanh Mục Dung.
Mục Dung nhịn xuống đau lòng,, yên lặng nói trong tâm thức: "chị biết trận pháp này sẽ tổn thương chị, nhưng xin cho chị thêm chút thời gian, để chị lại nhìn thấy em, chỉ một chút thôi cũng được."
Mặt dây chuyền tựa như hiểu rõ tâm ý của Mục Dung, hình ảnh Tang Du lại rõ ràng.
Mục Dung si ngốc nhìn Tang Du, mặc cho nước mắt rơi xuống, khoé miệng cô nhẹ cong, dịu dàng nói: "Sau này chị sẽ ngoan, sẽ không liều mạng, em đừng lo lắng."
"Chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt ăn uống đầy đủ, trời lạnh sẽ biết mặc quần áo giữ ấm, tối ngủ sẽ đắp kín chăn mền."
"Chị cũng sẽ chăm sóc A Miêu và Yên Yên, cũng sẽ cùng Tang Đồng vượt qua chuyện này."
"Cây quế trong sân em cũng đừng lo, chị sẽ dốc lòng chăm sóc nó. Giống như e đã nói: Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng nhất định sẽ gặp lại nhau, tình yêu của họ dù là giới tính, thời gian hay tuổi tác đều sẽ không bị ngăn cản nữa, có lẽ thời điểm họ trùng phùng chị đã không còn ở đây nữa, nhưng chị tin ngay đó nhất định sẽ đến."
"Em cũng không cần lo về Liễu Nhị nương tử, chờ xử lý xong Bất Hoán Thi chị sẽ tự tay đưa người về Đông Bắc, thuận tiện tế bái Khôi Tam bà bà."
"Chuyện của em, chị không biết làm sao nói với người nhà em, nhưng em đừng quá khó chịu, họ còn có Tang Đồng, chị sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Sau nay ngày lẽ ngày tết chị sẽ cùng Tang Đồng về thăm hỏi họ."
"Dương Khả Nhi vẫn không đến tìm chị, đoạn nghiệt duyên giữa cô ấy và Lưu Hồng Đức thế nào chị cũng không rõ, bây giờ chị không phải âm sai nhưng chị sẽ nhờ Hách Giải Phóng chiếu cố họ."
Mục Dung hít mũi một cái, chậm rãi buông mặt dây chuyền ra, đầu cúi thấp dùng giọng người khác không thể nghe thấy, nói: "chị sẽ cố gắng sống mỗi ngày thật tốt, xin em đừng kêu chị quên em, được không? Em biết mà, đời này kiếp này trong tim chị không thể chấp nhận ai khác..."
Mục Dung nhịn không được, lại nức nở: "Đúng rồi, đúng rồi! Chị đã nói chuyện chúng mình cho mẹ biết, mẹ nói chị phải chăm sóc em thật tốt, còn nói chị lớn hơn em phải nhường nhịn em, bất luận là giới tính nào, giữa bạn đời phải có bao dung, nhường nhịn, phải đứng ở vị trí đối phương mà suy nghĩ mới có thể cùng nhau dài lâu."
Tử quang rực rỡ, ánh sáng âm u bị đuổi tản ra.
Hình bóng Tang Du biến mất, Mục Dung như không hay biết, người xổm dưới đất hai tay ôm gối, nước mắt từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Không phải em từng nói đợi chị cầm về hai phách sẽ lại cân nhắc chuyện chúng mình sao? Chị nghĩ kỹ rồi, nghĩ rất rất kỹ, nhưng mà lần này chị sẽ không nói đâu, chờ lần sau, lần sau khi chúng ta gặp mặt, nhất định, chị nhất định sẽ nói cho em biết...."
Mục Dung ngồi xổm thật lâu, những người bên ngoài không đành lòng quấy rầy.
Mục Dung điều chỉnh tâm tình, lau lau nước mắt lại tiếp tục đi vào chỗ sâu nhất trong đường hầm.
Thời điểm Mục Dung sắp đuổi kịp Tang Đồng thì hai người này lại cùng nhau đổi hướng, tập tễnh di chuyển đi xuyên qua đại sảnh tiến vào nội bộ dưới địa cung.
"Làm sao đây?" A Miêu quát to.
"Các ngươi đi theo họ, đừng để bọn họ xảy ra chuyện, ta ở đây trông chừng Mục Dung."
Tiếu Nguyệt từ chối nói: "Ta chỉ phụ trách an toàn của Mục Dung, những người khác không liên quan đến ta."
"Hai người họ là hồn thể, một khi gặp ám tiễn hoặc nguy hiểm chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng lẽ ngươi lại muốn Mục Dung mạo hiểm?"
Tiếu Nguyệt cảnh cáo nói: "Chăm sóc Mục Dung cho tốt, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi."
Bát Chỉ Kính bất đắc dĩ hít sâu: "ta đây lười chấp nhặt hậu bối như ngươi, nàng là chủ của ta, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm."
"Tốt nhất nên như vậy."
Tiếu Nguyệt dẫn La Như Yên và A Miêu đuổi theo, Bát Chỉ Kính ở lại trông coi Mục Dung.
Bát Chỉ Kính hiểu được huyền diệu của trận pháp, người bên ngoài can thiệp càng nhiều thì Mục Dung có càng thấp cơ hội ra ngoài, nhưng mắt thấy Tang Đồng đi xa lại không đành lòng nhìn thất bại gần trong gang tấc, hắn lại lần nữa liên lạc với Mục Dung.
"Mục Dung, ngươi ở đâu? Có phải lại gặp ma chướng?"
"Ta đang trong đường hầm, vẫn không nhìn thấy Tang Đồng đâu."
Bát Chỉ Kính thấy Mục Dung bước nhanh hơn, vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn bước vòng quanh đại sảnh.
"Ngươi không nên chạy loạn, tiết kiệm thể lực đi, bọn người Tang Đồng đã rời đại sảnh rồi."
"Vây giờ làm sao?"
"Dùng tâm nhãn nhìn, thả lỏng tâm tình, tập trung cao độ cảm nhận vị trí của Tang Đồng."
Mục Dung lại nhằm mắt, cô giơ tay sờ mặt dây chuyền, hi vọng Tang Du lại tiếp thêm sức mạnh cho mình.
Từ từ Mục Dung phát hiện cảnh vật xung quanh dần dần hiện ra, cho dù cô nhắm mắt vẫn nhìn thấy rất rõ.
Cô cảm nhận được khí tức của Tang Đồng, vừa định tập trung tinh thần bất lấy người thì cảnh vật lại đột nhiên mơ hồ.
Bát Chỉ Kính nói: "Không nên gấp gáp, thả lỏng, dụng tâm cảm nhận, thuận theo tự nhiên."
Mục Dung đảo vài vòng trong đại sảnh, đột nhiên chuyển hướng đi vào chỗ sâu của địa cung.
Bát Chỉ Kính thở dài một hơi, theo sau Mục Dung.
Tang Đồng và Hác Tuấn tuy vẫn bị huyễn thuật nhưng đi bậy đi bạ lại đi đúng lộ tuyến.
Có lẽ mê hồn trận này có loại năng lực dẫn dụ người mỏi mệt đi tới chỗ Bất Hoán Thi, cung cấp thức ăn cho nó.
Mục Dung thấy được bóng lưng Tang Đồng, mừng rõ lập tức đuổi theo.
"Tang Đồng!"
Tang Đồng bỗng nhiên quay đầu, sau đó nhanh chóng nhảy ra sau, rút đào mộc kiếm đưa lên ngang người, tay kia cầm vài lá bùa: "Hác Tuấn, cẩn thận!"
Trong mắt Tang Đồng, cả người Mục Dung bị nhung lông phủ kín, hai mắt đỏ bừng không có đồng tử, đã hoàn toàn bị thi hoá
Hác Tuấn tay cầm dao quân dụng đánh tới Mục Dung, cũng may thời khắc quan trọng Tiếu Nguyệt nâng người Hác Tuấn lên.
Mục Dung nhìn thấy Hác Tuấn lơ lửng giữa không trung quơ loạn dao quân dụng, lại thấy Tang Đồng chém vào chỗ hư không thì biết bọn họ lại gặp ảo giác, vội vàng lui về sau nâng hai tay qua đầu làm tư thế đầu hàng: "Tang Đồng, tôi là Mục Dung!"
"Cô còn nhớ tôi không? Tôi ở phòng 403 gia viên Hân Hân thành phố Sơn Dương, đối diện phòng cô. Ban đầu tôi là chủ nhà của Tang Du, ở ngoại ô mở cửa tiệm vàng mã, sau đó Tô Tứ Phương cũng tới, chúng ta đã cùng nhau xử lý rất nhiều chuyện, âm thanh giày cao gót, ấu linh ở trung tâm mới, chuyện Lưu Hồng Đức, còn có Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng, Diệp Lâu Hà Yêu, bãi tha ma Đông Bắc, chẳng lẽ cô quên hết rồi?"
Bát Chỉ Kính nói: "Sói con, mau thả người xuống."
Hác Tuần chậm rãi rơi xuống, Tang Đồng kinh ngạc nhìn Cương Thi Trắng giơ tay đầu hàng, kinh ngạc nói: "Mục Dung?"
"Đúng vậy, là tôi!!"
"Cục trường, Mục khoa trưởng đã biến thành cương thi, cẩn thận có bẫy!"
Mục Dung vội vàng nói: "Các người nhìn thấy đều là ảo giác, tôi đến cứu các người!"
"Cục trưởng cẩn thận!"
"Tang Đồng! Cô nghĩ cho kỹ! Chẳng lẽ không thấy bất thường sao? Chẳng lẽ cô không thấy mình đang rất mệt sao, địa cung này xây dưới thôn làng sao có thể lớn như vậy? Tôi biết cô một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không thể xem nhẹ thân thể, cương thi làm sao biết nói chuyện được?! Cô tin tôi đi!"
Tang Đồng buông đào mộc kiếm xuống, dựa vào đề xuất của Mục Dung, hai chân Tang Đồng bây giờ mới thấy đau nhức, lý trí cũng dần quay lại.
"Chúng ta làm gì tiếp theo?"
Bát Chỉ Kính mỉa mai nói: "Mục Dung trước đừng nói cách thoát khỏi trận pháp, lợi dụng huyễn thuật để nó dẫn chúng ta đến chỗ sâu nhất, có lẽ có thể giải trừ được huyễn thuật."
Bát Chỉ Kính có mục đích riêng, hắn sợ Mục Dung cứu được người nhưng lại tự nhốt chính mình vào đây.
"...hiện tại tôi vẫn chưa thể nói, chúng ta cùng đi."
"Cục trưởng, cẩn thận trúng kế!"
Tang Đồng lắc đầu: "Tôi tin cô ấy là Mục Dung, nếu cô ây không nói hẳn là có lý do, chúng ta tiếp tục đi."
ba người tiếp tục lên đường, ở thế giới thật, đám người Bát Chỉ Kính vẫn đi theo sau lưng, bởi với bị huyễn thuật nên nhịp chân ba người rất nhịp nhàng, thần kỳ tránh được tất cả cơ quan trên đường.
Có lẽ dự tính ban đầu của trận pháp này là cung cấp máu tươi cho Bất Hoán Thi, cả đám đánh bậy đánh bạ nói không chừng có thể đạt được mục đích!
Lại đi thêm gần một tiếng, phía trước xuất hiện một cây cầu nổi.
Thân cầu được dựng lên từ gỗ thô, không biết đã qua bao năm, khúc gỗ đã thủng trăm ngàn lỗ, dưới cầu một mảnh đen kịt, không cẩn thận rớt xuống thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
~~~~
Ha~ phân cảnh này, tưởng tượng thôi cũng đủ đau lòng. ~