Tôi bừng tỉnh, vùng tay ra khỏi tay Tiêu Nhuệ, cau mày hỏi: "Anh đang làm cái quỷ gì đó?"
Phòng bao ồn ào nên Tiêu Nhuệ không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của tôi.
Anh ta cụp mắt, trong mắt không giấu được sự vui mừng mà tôi không lý giải nổi.
Sau đó, anh ta đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ngang với tầm nhìn của tôi, cầm tay tôi rồi nói rất nhẹ nhàng: "Bảo bối, chắc là em bất ngờ lắm khi thấy anh ở đây nhỉ? Tối qua em nói em sẽ đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, anh đã đoán chắc chắn là sinh nhật của Lâm Thư.
Sở dĩ anh không nói cho em biết là vì muốn dành cho em một sự bất ngờ.
Em có thấy vui không?"
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, một lần nữa rút tay khỏi tay anh ta, cố né càng xa càng tốt.
"Này, Tiêu Nhuệ, anh uống lộn thuốc đấy à? Bạn gái yêu quý của anh ngồi góc bên kia kìa."
Tôi chỉ thẳng tay vào Tưởng Dao, lúc này đang ngồi rụt đầu trong góc như thể đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tiêu Nhuệ cau mày, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, hỏi lại: "Bảo bối, em đang nói linh tinh gì đó?"
Ánh mắt anh ta nhìn tôi rất yêu chiều, bảo bọc.
Đám con trai trong phòng bắt đầu la ó, nói tôi còn chưa uống hết rượu phạt ban nãy.
Tiêu Nhuệ không nói nhiều lời, dứt khoát cầm cốc lên, thay tôi ngửa cổ uống cạn.
Ai nấy lại tiếp tục la làng lên.
Tôi chịu không nổi nữa, ngắt lời bọn họ, hỏi bằng giọng khó chịu: "Tiêu Nhuệ, anh có bệnh à? Tôi là Mộ Châu Châu."
Anh ta dịu dàng vuốt tóc tôi: "Ừ, thì anh biết em là Châu Châu rồi mà, bảo bối."
Giọng điệu của anh ta làm tôi sởn gai ốc.
Tôi đứng phắt dậy, đi tới ôm vai Tưởng Dao, đẩy cô ta tới trước mặt Tiêu Nhuệ, nhấn mạnh lần nữa: "Đây mới là bảo bối của anh này, thưa anh."
Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua Tưởng Dao rất lạnh lùng, xa cách như thể đang nhìn một người xa lạ.
Khi quay sang nhìn tôi, trong mắt anh ta đong đầy tình yêu: "Châu Châu, em giận vì anh không báo trước cho em à? Anh chỉ muốn gặp em thôi, em đừng sợ anh sẽ làm gì không phải với em.
Đợi tan tiệc, anh đưa em về trường nhé? Còn bây giờ, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy được không? Anh rất nhớ em."
Anh ta vừa nói dứt lời, Tưởng Dao lập tức xô tôi ra, bỏ chạy ra ngoài.