Mọi chuyện đã được phơi bày trước ánh sáng, chỉ là tôi không ngờ được nó lại oái oăm đến vậy.
Tưởng Dao không chỉ giấu bạn cùng phòng là tôi mà còn lừa gạt cả người bạn trai ngày đêm chuyện trò nũng nịu của cô ta là Tiêu Nhuệ.
Tôi liếc nhìn Tiêu Nhuệ đang ngồi ủ rũ như gà mắc dịch trên ghế sô pha với ánh mắt cảm thông, sau đó cầm túi xách lên, nói: "Giờ thì anh biết hết rồi đó.
Tôi đi đây, không làm phiền anh nữa."
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
Không ngờ, Tiêu Nhuệ đột nhiên lao tới nắm lấy cổ tay tôi.
Đôi mắt anh ta rất đẹp, đong đầy sự chân thành.
Đôi môi mỏng mấp máy, hồi lâu mới nói ra được bằng lời nghẹn ngào: "Châu Châu, anh thực sự không biết chuyện này.
Anh cho rằng cô ta là em nên mới nhận lời yêu.
Anh không biết em cũng là bạn game của anh, có lỡ mồm nói những lời không hay với em."
"Châu Châu, anh thật sự không cố ý làm vậy.
Người anh thích trước giờ vẫn luôn là em.
Châu Châu, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?"
Tôi trố mắt ngạc nhiên vô cùng.
Trời ơi, chui đâu ra cái loại mặt dày vậy chứ?
Tôi bực bội nhìn anh ta, càng ngày càng mất kiên nhẫn: "Tiêu Nhuệ, anh nói thích là thích ảnh hay thích người?"
"Anh…"
Tôi gạt phắt tay anh ta ra: "Chuyện này không liên quan gì tới tôi.
Chuyện của anh với Tưởng Dao, tự hai người đi mà giải quyết với nhau.
Nói đi cũng phải nói lại, tôi được tính là nạn nhân trong câu chuyện của hai người.
Đừng có lôi đầu tôi vào!"
Tiêu Nhuệ trở nên sốt sắng, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt tôi.
Anh ta cúi xuống ngang tầm mắt tôi, thái độ nhún nhường: "Mộ Châu Châu, anh vẫn luôn thích em.
Nếu như cô ta không lừa gạt anh, anh sẽ chẳng bao giờ quen cô ta."
"Nhưng sự thật là hai người đã yêu nhau được một tháng rồi, và anh còn gọi cô ta là bảo bối."
Nhìn vẻ mặt đầy sự chân thành của anh ta, tôi bất giác nhớ lại mối tình đơn phương lúc trước tôi dành cho anh ta, cổ họng chua chát muốn nôn hết sạch.
"Không đâu, Châu Châu.
Anh thề, lúc anh gọi cô ta là bảo bối, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của em.
Vả lại, anh chưa từng thích cô ta.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ thích em."
Tôi ngỡ ngàng tột độ, đứng hình trước những lời anh ta vừa nói.
Chừng một phút sau, tôi thốt lên: "Tiêu Nhuệ, anh khiến tôi thấy buồn nôn quá rồi đấy."
Bất kể là những việc anh ta từng làm lúc trước hay là những lời anh ta vừa nói ra đều khiến cho tôi phải lắc đầu bất lực.
Cứ cho anh ta cũng là nạn nhân đi, nhưng hiện tại, anh ta vẫn định lôi cổ tôi vào tình cảnh trớ trêu này.
Tiêu Nhuệ rõ ràng rất sốc trước ngữ khí chán ghét cùng cực của tôi.
Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự tổn thương, nói bằng giọng buồn bã: "Châu Châu, anh thực sự biết mình đã sai rồi.
Trước kia em cũng thích anh mà, đúng không? Cho anh thời gian xử lý xong chuyện này, chúng ta bắt đầu lại, được không em?"
Tôi vội xua tay: "Thôi má ơi, anh buông tha cho tôi cái."
"Châu Châu, anh nghiêm túc đấy!"
"Tôi cũng nghiêm túc đấy thôi.
Tôi hết thích anh rồi."
Hai mắt anh ta đỏ hoe.
Dường như đã dùng tới chút dũng khí cuối cùng của bản thân, anh ta nói: "Châu Châu, chí ít thì em hãy cho anh một cơ hội được theo đuổi em lần nữa, nhé?"
Tôi xách túi chuồn vội: "Chào!”