Tưởng Dao giả vờ kinh ngạc, che miệng lại: “A, tôi quên tắt micro”.
Tiêu Nhuệ ngăn cản cô ấy: “Bảo bối, đừng tắt mic.
Để anh còn nói rõ cho cô ta biết, chuyện này không phải lỗi của em".
Tưởng Dao tỏ vẻ đau lòng, nói: “Quên đi Tiêu Nhuệ.
Dù sao cậu ấy cũng thích anh, biết em ở bên anh, chắc là cảm thấy không thoải mái nên mới nói nhiều như thế, em có thể hiểu được, anh đừng trách cậu ấy".
Tiêu Nhuệ gằn giọng nói với tôi: “Trước kia khi chơi game cùng cô, tôi đã có ấn tượng rất tốt với cô vì tôi cho rằng cô là một cô gái dịu dàng, nhưng không ngờ cô lại ác độc và xấu xa đến vậy, bạn cùng phòng của mình yêu ai, quen ai cũng cần phải có sự cho phép của cô sao?"
Tôi thực sự rất tức giận.
Tiêu Nhuệ đối với tôi lúc này thật xa lạ.
Mặc dù anh là người khá lạnh lùng nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ dùng lời lẽ sắc bén như vậy để hạ nhục một cô gái.
Nói cách khác, lúc này Tiêu Nhuệ đã khiến tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Tình yêu kéo dài cả một học kỳ giờ đây như bị dội một chậu nước lạnh ngắt, nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ của Tiêu Nhuệ, tôi cảm thấy bản thân như một trò hề: “Tiêu Nhuệ, rõ ràng em mới là người chơi game cùng anh trước, là em giúp anh leo rank, hỗ trợ anh thăng cấp".
“Đúng vậy, rồi sao??"
Tiêu Nhuệ hỏi tôi: "Cô thử nói xem, với điều kiện của tôi, có cần thiết phải đáp lại một kẻ la l.i.ế.m như cô không? Thật lòng mà nói, tôi biết thừa là cô thích tôi.
Đều là người lớn cả rồi, tôi đã từng chính thức đáp lại cô lần nào chưa? Không lẽ cô không biết im lặng là đồng nghĩa với từ chối sao?”
"Em la liếm?"
Tôi cười lớn.
Hóa ra sự cẩn thận từng ly từng tí thích Tiêu Nhuệ suốt cả một học kỳ của tôi ở trong mắt anh ta lại chỉ là một đứa la l.i.ế.m người khác sao?
Giọng nói của Tiêu Nhuệ vẫn bình tĩnh: “Đúng.
Tôi đã gặp rất nhiều loại con gái giống cô.
Các người không dám đăng ảnh tự sướng trong vòng bạn bè của mình, mỗi ngày đều chỉ biết chơi game và sống trong thế giới ảo.
Thế nên chắc chắn cô ở ngoài đời rất là thảm hại”.
Tôi: "…"
Sau đó tôi mới nhớ ra, bạn bè của tôi chỉ nhìn thấy những gì được đăng trong 3 ngày gần nhất.
Học kỳ trước vì tính chất công việc của hội sinh viên nên tôi chỉ đăng những nội dung về các sự kiện, thế nên khoảng thời gian đó tôi không đăng bất kỳ bức ảnh selfie nào.
Nhưng đây không phải là lý do để anh ta có thể tùy tiện hạ nhục và định nghĩa con người tôi.
Những người bạn cùng phòng khác của tôi nghe được cuộc trò chuyện, vừa lo lắng cho tôi vừa tức giận ra hiệu cho Tưởng Dao tắt micro.
Tôi không thể nuốt trôi cục tức này, liền lấy tài khoản WeChat ra gửi tin nhắn cho Tiêu Nhuệ: “Đồ điên, la l.i.ế.m con mẹ nhà anh”.
Nhưng khi tin nhắn được gửi đi, tôi mới biết Tiêu Nhuệ đã chặn tôi từ lâu.
Thấy tôi tức giận, Tưởng Dao lại cười: “Cậu đừng tức giận nha, mặc dù Tiêu Nhuệ ăn nói có chút khó nghe nhưng cũng không có ý gì đâu ý".
Tôi ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào Tưởng Dao: “Đủ rồi, đừng giở cái giọng trà xanh đó ra nữa, cô khiến tôi buồn nôn quá rồi đó”.
Tưởng Dao: "?"