Lại thêm hai tuần nữa trôi qua, tình cảm giữa Tưởng Dao và Tiêu Nhuệ ngày càng tốt hơn.
Qua những cuộc điện thoại thường xuyên, Tiêu Nhuệ cũng biết được chuyện Tưởng Dao đang học ở trường bên cạnh mình.
Một buổi tối khác như thường lệ, cuộc trò chuyện ngọt ngào giữa hai con người kia vẫn tiếp diễn qua điện thoại.
Nhưng khác là, một người bạn cùng phòng khác của chúng tôi lại đột nhiên vỗ nhẹ Tưởng Dao, cười trêu chọc hỏi cô ta: "Này, trường của chúng ta gần Tiêu Nhuệ như vậy, khi nào thì cậu với người ta mới chính thức gặp mặt đây? Lúc đó, nhớ đừng quên cùng cả phòng ăn một bữa nhé, bọn này sẽ bao chầu đó."
Tuy nhiên, khi nhắc đến chủ đề này, biểu cảm ngọt ngào trên khuôn mặt Tưởng Dao lập tức chuyển màu u ám.
Vì chỗ của tôi sát bên cô ta nên có thể dễ dàng cảm nhận rõ tâm trạng cô ta đang xấu đi nhanh chóng.
Tưởng Dao liếc nhanh về phía tôi, gượng cười: “Vẫn còn sớm mà, tôi với Tiêu Nhuệ cũng chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu.
Nếu gặp nhau lúc này, tôi sợ mình chuẩn bị không đủ tốt".
Bạn cùng phòng chúng tôi ngạc nhiên hỏi lại: "Cũng chỉ là gặp mặt thôi mà, cần phải chuẩn bị gì thế? Gặp nhau ngoài đời càng sớm không phải càng tốt sao? Trước đây cậu từng bảo muốn mau mau có một mối tình thời sinh viên ngọt ngào mà?"
Tưởng Dao im lặng, ra vẻ lơ đễnh nhìn sang nơi khác, tâm trí dường như đã bay đến nơi nào đó.
Tôi không thể không liếc nhìn sang cô ta.
Tưởng Dao và Tiêu Nhuệ quen nhau cũng đã được nửa tháng, nhưng suốt ngày cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại hoặc cùng nhau chơi game.
Khó hiểu là dù cho như vậy, mối quan hệ của họ vẫn bền chặt đến mức dường như chỉ cần thiếu người kia thôi là họ sẽ không thể sống nổi trong khi họ chưa từng gặp mặt nhau.
Điều đó không khỏi khiến tôi thắc mắc, chẳng lẽ hai người họ chỉ thích yêu đương qua mạng thôi sao? Liệu có ai giống như họ không nhỉ?
Mặt khác, tôi cũng rất tò mò vì sao mỗi khi nhắc đến việc gặp mặt ngoài đời, Tưởng Dao lại luôn tỏ ra rất lạ, giống như cô ta không muốn nó xảy ra vậy.
Hai người họ đã tình nồng ý đậm như thế, sao lại không muốn gặp mặt?
Tiêu Nhuệ ở phía bên kia điện thoại vẫn không lên tiếng.
Bạn cùng phòng cũng nhận ra mình đã lỡ lời, cười trừ cho qua rồi quay trở lại bàn của mình.
Tưởng Dao tính giơ tay tắt micro ngoài của game thì đột nhiên, Tiêu Nhuệ nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Châu Châu, anh tới tìm em được không?"
Tay tôi đang tẩy trang bỗng khựng lại.
Châu Châu?
Nếu tôi nhớ không nhầm, cả ký túc xá này chỉ có mình tôi tên là Châu Châu thì phải?
Tưởng Dao giật mình như đỉa phải vôi, thoát game, ném điện thoại ra bàn.
Cô ta hít một hơi thật sâu, sắc mặt rất xấu, lấm lét quay sang nhìn vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi.
Tôi cau mày: "Tôi nghe thấy rất rõ, Tiêu Nhuệ gọi cậu là Châu Châu.
Chẳng phải tên của cậu là Tưởng Dao sao?"
Cô ta trợn tròn hai mắt, dáng vẻ như vừa phạm phải lỗi gì.
Chẳng biết nghĩ gì trong đầu, cô ta bất giác ngồi thẳng lưng lên, nói hùng hồn: "Phải! Biệt danh của tôi là Châu Châu, Châu trong tên con tàu vũ trụ Thần Châu.
Tiêu Nhuệ là bạn trai tôi, muốn gọi tôi bằng tên gì thì có vấn đề chắc?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, một lúc lâu sau mới dời tầm mắt, mỉm cười: "Đương nhiên là không có vấn đề gì."
Tưởng Dao bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Nhuệ lại gọi điện tới.
Chỗ của tôi và Tưởng Dao ở sát nhau đến nỗi dù cho cô ta không mở loa ngoài, tôi vẫn nghe được giọng anh ta có vẻ lo lắng ở phía bên kia điện thoại: "Em sao thế? Sao đột nhiên lại thoát game?"
Tưởng Dao ra vẻ tủi thân, thấp giọng trả lời: "Không có gì đâu, ban nãy bạn cùng phòng hỏi em chút chuyện ấy mà."
"Cô ta lại bắt nạt em à?" Tiêu Nhuệ gằn giọng: "Vì anh không ở gần em được nên cô ta mới cậy thế bắt nạt em.
Đúng là loại con gái hèn hạ! Cô ta tên gi đấy? Em nói cho anh biết tên của cô ta đi.
Anh có mấy người bạn học chung trường em, để anh nhờ bọn họ ra mặt cảnh cáo."
Tưởng Dao vội vàng từ chối: "Thôi mà.
Dù gì cũng là bạn cùng phòng với em, anh đừng kích động quá."
Tiêu Nhuệ nhẹ nhàng dỗ dành: "Em sợ à? Không cần sợ! Em chỉ việc nói tên cô ta ra, mọi việc còn lại cứ để anh."
Mặc kệ anh ta có dỗ dành thế nào, Tưởng Dao vẫn nhất quyết không nói tên tôi ra.
Trái lại, tôi tức sôi máu.
Anh ta có ý gì? Tính đe dọa tôi chắc?
Tôi chẳng có lỗi gì trong chuyện này, thậm chí còn là nạn nhân.
Thế mà chỉ bằng vài câu nói của Tưởng Dao, Tiêu Nhuệ đã định tìm người tới uy hiếp, đe dọa tôi sao?
Mộ Châu Châu tôi đâu phải là đứa dễ bị bắt nạt đến thế?
Tôi cáu tiết, không nhịn được nữa, đưa tay cướp điện thoại của Tưởng Dao mặc kệ ánh mắt kinh hoàng, thảng thốt của cô ta.
Tôi gằn giọng nói từng chữ một: "Vểnh tai lên mà nghe cho kỹ! Tôi học lớp ⅔ khoa Vật Lý, tên Mộ Châu Châu.
Tốt nhất là anh nên gọi nhiều người một chút, giúp phía cảnh sát đạt KPI tháng này."