Tưởng Dao đột nhiên đứng phắt dậy giật lại điện thoại trong tay tôi, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi hằn học, toàn thân run rẩy.
Sau đó cô ta chạy nhanh vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Hai cô bạn cùng phòng nhìn nhau chốc lát, nháy mắt với tôi.
Một người đi tới trước cửa phòng vệ sinh, áp tai nghe ngóng chừng nửa phút rồi quay lại chỗ tôi, lắc đầu: "Hình như cậu ta đang phân bua với Tiêu Nhuệ, nói cậu cố ý nói như thế để gây hiểu nhầm.
Chịu luôn đấy, tôi chả hiểu cậu ta nghĩ cái quái gì trong đầu nữa."
Cô bạn còn lại cũng cảm thấy kỳ quái: "Ừ đấy, Châu Châu, tôi cũng thấy cậu ta cứ là lạ kiểu gì ấy."
"Đúng nha.
Tiêu Nhuệ muốn gặp cậu ta cũng có sai đâu, sao cậu ta cứ tỏ ra không vui thế nhỉ? Có bạn trai đẹp trai ngon nghẻ như thế, được đi chơi cùng lại chả thích chet."
"Ừ.
Với cả cậu ta cứ thích khoe mẽ trước mặt Châu Châu như thế, nếu gặp mặt Tiêu Nhuệ ngoài đời rồi chẳng phải sẽ càng có cớ dằn mặt Châu Châu hơn à?"
Hai người họ trợn tròn mắt, hiển nhiên là đang thay nhau phê phán Tưởng Dao.
Dĩ nhiên, tôi cũng có thắc mắc giống họ.
Nhưng tôi hiểu rõ, muốn biết rõ ngọn ngành chỉ có thể hỏi người trong cuộc.
Có điều, chắc chắn có cạy mồm ra thì Tưởng Dao cũng sẽ im như thóc.
Về phần Tiêu Nhuệ, tôi chán ghét anh ta vô cùng.
Anh ta đã thẳng tay chặn Wechat của tôi, tôi đây cũng không muốn có bất kỳ liên lạc gì với anh ta hết, tránh việc không dưng lại bị anh ta xúc phạm.
Sau chuyện hôm đó, Tưởng Dao cắm rễ trong phòng suốt mấy ngày liền.
Một tuần sau.
Lâm Thư gửi cho tôi một tin nhắn: [Châu Châu, ngày mai là sinh nhật tao.
Tao đã bao trước một phòng KTV lớn rồi đó.
Mày mời cả phòng bên đó cùng sang chơi cho vui nhá.]
Sau khi hỏi ý kiến của cả phòng, tất cả đều vui vẻ nhận lời sẽ tham gia, tôi nhắn lại một chữ "Được" cho Lâm Thư biết.
Ngày hôm sau.
Tôi dẫn cả phòng đi tới phòng bao đã đặt trước.
Cửa vừa mở, bên trong là một đám con trai nhốn nháo, ồn ào.
Lâm Thư chạy tới, nháy mắt với tôi: "Mày vẫn đang ế mốc mỏ nhỉ? Tao đã đặc biệt vì mày mà mời một đám con trai đội bóng rổ của trường tới đó.
Mày nhìn thử xem, có chấm được tên nào không?"
Tôi phì cười: "Dẹp đê! Sau chuyện với Tiêu Nhuệ, tao đã thề không bao giờ tơ vương gì đến bọn con trai học trường mày nữa rồi."
Cô ấy kéo tay tôi ngồi xuống sô pha: "Xời, nhìn một chút cũng có thiệt tí nào đâu mà."
Trong phòng bao to oạch chỉ có năm nữ nhưng lại có tới tận mười nam.
Tất cả bọn họ đều khá thoải mái, ngồi xung quanh chúng tôi cười đùa rất vui vẻ.
Tính tôi hướng ngoại, không tốn nhiều thời gian đã làm quen được với bọn họ, nhanh chóng nhập cuộc chơi game.
Đang chơi vui thì một anh chàng bỗng liếc nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy, nói với cả phòng: "Mọi người cứ chơi đi nhé, tôi đi đón đội trưởng đã."
Cậu ta ra ngoài được chừng hai phút thì quay lại, sau lưng là một anh chàng cao lớn khác.
Lúc này tôi chơi thua, đang bị phạt rượu.
Miệng ngậm rượu, mắt liếc nhìn sang, vừa thấy rõ người đứng sau cậu bạn kia là ai, tôi bất ngờ phun hết rượu ra ngoài.
Anh chàng đứng ở cửa đang sa sầm mặt kia hóa ra là Tiêu Nhuệ.
Anh ta đảo mắt nhìn cậu bạn vừa phạt rượu tôi, sau đó sải bước tới nắm chặt cổ tay tôi.
Người ngồi, kẻ đứng, bốn mắt nhìn nhau giữa khoảng không.
Ánh mắt Tiêu Nhuệ tỏ ra rất tức giận, kìm nén không phát tiết, còn tôi thì bối rối không biết chuyện gì.
Không ai để ý thấy vẻ mặt Tưởng Dao ngồi trong góc trở nên tái nhợt ngay khi Tiêu Nhuệ xuất hiện, hai tay cô ta run rẩy như người bị động kinh.