Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
<Tuyên bố sáng tạo: Nội dung chứa các sáng tạo hư cấu>
[Do bản CV bị lỗi nên mình cập nhật lại tên nhân vật anh trai là LÂM HẠ VŨ nhé :* )]
4.
Lâm Giai Giai làm ra vẻ được anh an ủi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Chỉ cần mẹ và anh trai không ghét em là được, về phần đưa em gái ra nước ngoài, chúng ta hãy quên đi, em ấy ở nước ngoài một mình thật đáng thương, qua vài năm nữa, em ấy sẽ không còn ghét em nữa. "
Miệng điêu vậy thôi chứ suy nghĩ thực sự của Lâm Giai Giai là: cô ta không muốn đưa Lâm Hoan Hoan ra nước ngoài, nếu không, làm sao cô ta có thể để Lâm Hoan Hoan tận mắt chứng kiến cảnh cô ta từng chút một cướp đi những thứ thuộc về mình như thế nào? Hừ, cướp được thân phận cô thì sao, mẹ và ca ca đều không thương cô ta.
Tôi phải nói rằng suy nghĩ này đủ tàn nhẫn.
"Anh à, em nghĩ gần đây em gái ở lớp học hẳn rất mệt mỏi, không thì mua quà cho em ấy đi, đừng làm quan hệ căng thẳng như vậy, nếu không mẹ lại có ý kiến với anh. "
Lâm Hạ Dục sờ lên đỉnh tóc của cô ta với vẻ nhẹ nhõm: "Em gái anh thật tốt bụng, được thôi, nếu em muốn tặng quà cho cô ta, chúng ta liền mua một cái. Mà không phải em nói em muốn một món quà sao? Vòng cổ kim cương trước đây em còn muốn nó không? Đi thôi! Anh trai sẽ mua nó cho em. "
"Cảm ơn anh, anh thật tốt! "
Lâm Giai Giai nắm lấy cánh tay của Lâm Hạ Dục, bầu không khí hài hòa giữa hai người đột ngột kết thúc khi họ gặp tôi, người vừa mới từ bên ngoài trở về.
"Mẹ. "
"Mẹ. "
Nhìn thấy tôi, Lâm Hạ Dục lập tức đẩy Lâm Giai Giai đang nắm tay ra, lập tức bước một bước dài về bên trái, chủ động cách Lâm Giai Giai một khoảng cách, vội vàng đẩy Lâm Giai Giai ra, không phát hiện gương mặt tái đi của cô ta.
Có thể sắc mặt cô ta thay đổi như một bảng màu.
"Ừm. " tôi đáp nhẹ.
" Hai đứa đi chơi sao? "
"À, đúng rồi, chúng con định đi ra ngoài, ừm... ra ngoài mua quà cho Lâm Hoan Hoan. "
Tôi nhướng mày, mua quà cho Lâm Hoan Hoan? Hai người này? Chẳng lẽ là mặt trời mọc từ hướng tây?
"Vâng, mẹ," Lâm Giai Giai nhẹ nhàng nói: "Con đã nói với anh trai rằng em gái gần đây ở lớp học hẳn rất vất vả và mệt mỏi, vì vậy anh trai nói ra ngoài mua quà cho em gái làm phần thưởng. "
Lời nói của Lâm Giai Giai được đổi bằng ánh mắt hài lòng của Lâm Hạ Dục.
Ồ, tôi hiểu rồi, hóa ra đó là trò “chồn chúc Tết gà”!
" Đúng rồi, trong người con bé có dòng máu của Lâm gia chúng ta, nếu không học cho tốt mà sẽ đồn bị ra ngoài, chỉ làm hỏng thanh danh của Lâm gia chúng ta, con muốn mua cho con bé một món quà coi như phần thưởng nho nhỏ. Hi vọng con bé có thể để tâm đi đúng hướng, đừng gây phiền phức như trước nữa. "
"Mua quà, đó là một ý kiến hay." Tôi gật đầu đồng ý: "Nhưng dù sao Hoan Hoan mới về Lâm gia chưa lâu, hai đứa cũng không quen thuộc lắm với sở thích của con bé cho nên tùy tiện chọn quà sẽ có chút ngượng ngùng? "
Sau đó giả vờ trầm ngâm một lúc, tôi chợt hiểu ra, vỗ tay nói: "Mà để Hoan Hoan đi cùng các con không phải rất tốt sao? Nhân tiện để con bé thư giãn, nhất cữ lưỡng tiện. "
Bây giờ, Lâm Hạ Dục có thể đã mượn bảng màu từ Lâm Giai Giai.
Khuôn mặt của hai người xấu xí giống hệt nhau.
"Được không con trai? "
Trong mắt Lâm Hạ Dục, khuôn mặt tươi cười của tôi vô cớ trở nên đáng sợ, ngay lập tức khiến hắn nhớ đến nỗi sợ hãi và tủi nhục khi bị từng cái tát chi phối.
Lâm Hạ Dục gật đầu trong nước mắt.
5.
Ngay khi Lâm Hoan Hoan được giải thoát khỏi lớp học địa ngục, cô đã bị quản gia đưa đến trung tâm thương mại ngay.
"Quản gia, vội như vậy, có việc gấp sao? "
Phải nói rằng “Chia tay ba ngày, đối xử với nhau bằng sự ngưỡng mộ”, sau một tháng huấn luyện này, Lâm Hoan Hoan đã có những thay đổi lớn từ ngoại hình lẫn nội tâm.
Trước hết, phần tóc mái dày đóng vai trò "rèm cửa" đã biến mất, thay vào đó là phần tóc mái dễ thương và thoáng mát để lộ hoàn toàn khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, đôi mắt long lanh như của Lâm Mộc, các đường nét trên khuôn mặt đều thanh tú. Giờ đây đật cô cạnh Lâm Hạ Dục, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể tìm thấy một số điểm tương đồng trên khuôn mặt của họ.
Bên trong, cô ấy cũng đã thoát khỏi dáng vẻ rụt rè, xấu xí, cử chỉ và điệu bộ của cô ấy đầy tự tin, khác hoàn toàn với cô gái ngực lép và lưng gù.
Sau một tháng quan sát, quản gia cũng phát hiện ra Lâm Hoan Hoan không ác độc như Lâm Giai Giai nói, anh ta đã hầu hạ nhà giàu nhiều năm nên hiểu rõ những khúc ngoặt của nhà giàu hơn những người khác. Vì cơ nghiệp đồ sộ của gia đình, anh em trở mặt với nhau không phải là hiếm, huống hồ là một cô con gái nuôi không máu mủ nhưng đầy tham vọng?
Làm sao người ta có thể sẵn sàng trở lại cuộc sống bình thường sau khi nhìn thấy phú quý và giàu có.
"Phu nhân nói với tôi, đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư sẽ chờ người ở trung tâm mua sắm, muốn người nhanh chóng đi tới đó. " Quản gia liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, vô tình hay cố ý nhắc nhở: "Phu nhân nói để cô chọn một món quà 'vừa ý' rồi mới về nhà. "
Đại thiếu gia? Nhị tiểu thư?
Nhắc đến Lâm Hạ Dục và Lâm Giai Giai, Lâm Hoan Hoan đột nhiên cảm thấy như thể mình đã ở một thế giới khác, kể từ khi cô trở lại nhà của Lâm, sự bỏ bê của Lâm Hạ Dục và đôi khi là thù hận do sự xúi giục của Lâm Giai Giai, âm mưu của Lâm Giai Giai để cướp mẹ Lâm và sự quan tâm của Hạ Dục. Các phương pháp và thủ đoạn của cô ấy, cũng như sự thiên vị và tình yêu không che giấu của mẹ Lâm dành cho Lâm Giai Giai, khiến cô ấy cảm thấy rất nặng nề, cô ấy đã từng tự hỏi liệu việc trở về nhà họ Lâm có phải là một quyết định sai lầm hay không, nhưng cô cũng biết rằng nếu cô tiếp tục ở với người đàn ông bạo lực thì kết cục của cô cũng như những cô gái cùng làng khác, bị hạ thấp thành công cụ để đổi lấy sính lễ.
Nghĩ tới đây, Lâm Hoan Hoan không khỏi rùng mình một cái.
Lần đầu tiên trở về gia đình Lâm, cô cũng có những ảo tưởng đẹp đẽ, trở về với mẹ ruột và anh trai của mình, cô sẽ cố gắng hết sức để họ chấp nhận cô, họ sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, cô sẽ có được sự ấm áp của một gia đình mà cô chưa từng trải trong mười lăm năm qua, cô nghĩ rằng gia đình Lâm sẽ là sự cứu rỗi của cô.
Nhưng thực tế đã dạy cho cô một bài học nặng nề: cô không được họ yêu thương, mọi thứ đều trở nên tồi tệ.
Cô thận trọng từng chút chỉ khiến gia đình Lâm tăng cường chỉ trích cô ấy, ánh mắt thất vọng của họ đều nói với cô ấy:
Họ chỉ thích Lâm Giai Giai xinh đẹp, trong sáng, hào phóng và đoan trang.
Cô ấy giống như một con chuột nhỏ, chỉ có thể trốn trong một góc tối, nhìn Lâm Giai Giai với vẻ ghen tị. Lâm Giai Giai đã nhận được nhiều như vậy, tại sao cô ấy vẫn không hài lòng, cô không làm gì cả nhưng cô ấy với mọi người rằng cô bắt nạt cô ấy.
Điều nực cười hơn nữa là ai cũng tin đó là sự thật. Rốt cuộc, mười lăm năm đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Giai Giai vốn dĩ thuộc về cô, mọi người cho rằng Lâm Hoan Hoan ghét hoặc thậm chí hận Lâm Giai Giai, muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Lâm, để giành lại sự chú ý và tình yêu của gia đình Lâm. Trước sự buộc tội và ghê tởm của mọi người, lời giải thích của Lâm Hoan Hoan có vẻ nhạt nhòa và bất lực, cô cảm thấy mình đang trốn tránh trách nhiệm.
Khi Lâm Giai Giai với chiếc váy rách đưa đến bên cô, cô không còn sức lực để giải thích như trước nên chỉ biết im lặng, tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cô, mẹ cô đã không giúp đỡ Lâm Giai Giai nữa, thậm chí còn tát anh.
Điều này khiến cô cảm thấy có hi vọng nhưng đang định giải thích thì bị mẹ cắt ngang.
Nhìn vào mắt mẹ, Lâm Hoan Hoan rõ ràng cảm thấy rằng mẹ cô dường như có điều gì đó khác thường ...
Tuy nhiên, trước khi cô kịp định thần, cô đã ở dưới sự dẫn dắt của quản gia nghênh đón giáo viên của mình.
Sau một tháng tập luyện căng thẳng, ngay cả Lâm Hoan Hoan cũng phải thở dài rằng đòn roi thể xác thực sự có thể xoa dịu nỗi đau tinh thần.
Khi bạn mệt mỏi với mấy quyển sách nặng trĩu trên đầu, chân nhét giấy, bắp chân run lẩy bẩy nhưng phải đứng 8 tiếng mới được nghỉ; hay khi bạn cắn đũa tập cười cho đến khi khóe miệng co giật hay do cân nặng không đạt tiêu chuẩn chỉ được ăn lá rau ngót, thức dậy với chiêc bụng đói thì làm sao có thời gian nhớ lại chuyện xưa.
Lâm Hoan Hoan vô cùng phấn khích khi nghĩ đến Lâm Hạ Dục và Lâm Giai Giai vẫn đang đợi cô ở trung tâm mua sắm.
Khi họ nhìn thấy con người mới của cô, họ không biết họ sẽ biểu cảm như thế nào.
Nghĩ về nó làm cho tôi mong chờ nó!