Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
<Tuyên bố sáng tạo: Nội dung chứa các sáng tạo hư cấu>
6.
"Cô là Lâm Hoan Hoan? " Lâm Hạ Vũ vô thức cau mày, ngập ngừng hỏi.
Khó trách hắn nghi hoặc, dù sao người trước mắt hoàn toàn khác với Lâm Hoan Hoan lúc trước giống như hai người khác nhau.
Lâm Hoan Hoan mặc một chiếc váy thời trang theo mùa, đứng thẳng, dáng người yêu kiều của cô ấy đã thu hút hầu hết mọi người trong trung tâm mua sắm dừng lại nhìn cô. Khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Lâm Hoan Hoan tỏ ra bình tĩnh như thể cô ấy thu hút chú ý là một điều hết sức bình thường.
Khi cô đi về phía Lâm Hạ Vũ và Lâm Giai Giai, cô không bỏ qua một tia kinh ngạc trong mắt Lâm Hạ Vũ, và——
Tia ghen tị trong mắt Lâm Giai Giai.
Cảm giác mới lạ này khiến Lâm Hoan Hoan muốn nhảy cẫng lên sung sướng.
"Là em. " Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, cô ưu nhã gật đầu với bọn họ.
Sau khi hồi thần, phát hiện mình bị kẻ đáng khinh Lâm Hoan Hoan làm kinh ngạc, sắc mặt Lâm Hạ Vũ lập tức trầm xuống, không thèm chào hỏi, quay người kéo Lâm Giai Giai sải bước đi về phía trung tâm mua sắm.
Không lâu sau, Lâm Hạ Vũ kéo Lâm Giai Giai xuất hiện trước một cửa hàng trang sức, trong đó có chiếc vòng cổ kim cương mà Lâm Giai Giai đã “vô tình” đề cập với hắn trước đó, cô ta rất muốn có. Đây là một cửa hàng trang sức cao cấp, phục vụ rất chu đáo, hưởng thụ cấp VIP đồng nghĩa với tiêu dùng cao cấp, đồng thời cũng khiến những nhân viên bán hàng làm việc ở đây phải có một đôi "mắt vàng", biết thân phận của hai người không phú cũng quý, cô nhân viên bán hàng được đào tạo bài bản lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
"Thưa cô, thưa ngài, buổi chiều an lành, tôi có thể giúp gì cho hai vị không? "
Sự phù phiếm của Lâm Giai Giai được thỏa mãn trước thái độ tôn trọng của người bán hàng, cô ta ra vẻ tự mãn, hơi hếch cằm lên, nói với vẻ bề trên.
"Đi lấy cho tôi chiếc vòng cổ kim cương mới nhất. "
Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng càng tươi hơn khi nghe những lời này, nếu đơn hàng này thành công, tiền hoa hồng của cô ấy trong tháng này ước tính sẽ rất đáng kể.
“ Hiện chỉ có 2.500 chiếc được bán ra trên toàn thế giới, nhiều nơi khó tìm được dây chuyền nên phải xếp hàng mua. "
Đối với con gái: "Limited" luôn có sức hút khó cưỡng.
"Để tôi xem nào. " Lâm Giai Giai hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn đeo chiếc vòng cổ này lên người.
Trong gương, trên chiếc cổ trắng nõn và thon thả của Lâm Giai Giai một sợi dây chuyền kim cương dưới ánh sáng khúc xạ tỏa sáng rực rỡ, ánh mắt Lâm Giai Giai đầy mê hoặc: "Anh à, em rất thích sợi dây chuyền này..."
"Nếu em thích thì mua. " Lâm Hạ Vũ nhìn cô đắm đuối.
Lúc này, Lâm Hoan Hoan chậm rãi đi theo bọn họ, chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi không thèm để ý nhìn đi chỗ khác. Tuy nhiên, Lâm Giai Giai lại vô tình chú ý đến hình ảnh thoáng qua của cô trong gương, sau đó trong đầu cô ta hiện lên một ý nghĩ xấu xa, đôi mắt cụp xuống che giấu ý định ác ý trong mắt: "Nhưng anh à, chiếc vòng cổ này quý giá như vậy, anh lấy nó quà tặng cho em sao? Vậy còn em gái thì sao? "
Sau khi cô ta nói, Lâm Hạ Vũ nhớ rằng hắn đã hứa với mẹ sẽ tặng Lâm Hoan Hoan một món quà.
Đột nhiên bị Lâm Giai Giai nhắc, Lâm Hoan Hoan biết cô ta sẽ làm gì nhưng cô không có hứng thú với trang sức, định từ chối nhưng Lâm Hạ Vũ đã trả lời trước.
"Em nói cái gì, cái này anh mua cho em, làm sao có thể đưa cho cô ta?" Vẻ mặt cùng giọng điệu của hắn đều lộ ra "Cô ta không xứng", Lâm Hoan Hoan thoạt nhìn tức giận mà cười, sau đó kinh ngạc phát hiện nếu là cô của một tháng trước, nhất định sẽ bởi vì thái độ Lâm Hạ Vũ mà buồn bực. Nhưng bây giờ dù không thể 100% thờ ơ, nhưng cô cũng không còn bận tâm như trước, trong lòng xẹt qua một tia bi thương rồi lại nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức khóe miệng cô còn chưa kịp nhếch lên một chút đã giảm đi một nửa.
Cô vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi trong tâm trạng của mình nhưng đồng thời cũng nảy sinh cảm xúc "nổi loạn".
Cô ta không đưa nó cho cô? Nhưng cô muốn!
Vì vậy, cô không vội vàng nói: "Được rồi, mẹ nói, chọn một món quà mà em hài lòng mới được về nhà, em thấy sợi dây chuyền này rất tốt, hẳn mẹ sẽ rất hài lòng. "
Lâm Hạ Vũ và Lâm Giai Giai sững sờ, đặc biệt là Lâm Giai Giai, miệng hơi há ra, nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Cái này, cái này, cái này… thực sự là Lâm Hoan Hoan trước kia phục tùng mặc cho cô khi dễ không biết phản kháng sao? Cô ta nhìn Lâm Hoan Hoan, rồi nhìn Lâm Hạ Vũ, cuối cùng rơi nước mắt ngay tại chỗ.
"Mặc dù chị rất thích chiếc vòng cổ này, nhưng nếu em gái thích nó, chị nhất định sẽ tặng nó cho em, chị sẽ không giành nó nữa. "
"Chị không quan tâm cho dù em không thích chị và bắt nạt chị, chị cũng sẽ tha thứ cho em. Dù sao chúng ta cũng là một gia đình. Chị chỉ hy vọng rằng sau này em sẽ không bao giờ nổi giận với mẹ và anh trai nữa, được chứ?? "
Không biết là cố ý hay vô ý mà cô ta tăng âm lượng hai câu này, không chỉ thu hút ánh mắt thương hại của Lâm Hạ Vũ mà còn thu hút ánh mắt âm thầm dò xét của những vị khách xung quanh.
Cô ta đáng thương và yếu đuối, giống như một bông hoa trắng nhỏ đáng yêu, vẻ mặt kiên định khiến nhiều người nhìn thấy không khỏi xót xa và thương hại, nhìn thấy Lâm Hoan Hoan chỉ thờ ơ ôm cánh tay không khỏi lắc đầu, thì thầm với những người bạn đi cùng bên cạnh, Lâm Hoan Hoan dường như có thể nghe thấy những lời buộc tội liên tục như "máu lạnh" và "tàn nhẫn".
Lâm Hạ Vũ đau lòng: " Giai Giai, sao em có thể tốt như vậy, đừng buồn, sợi dây chuyền này chỉ có thể là của em, không ai có thể lấy đi thứ thuộc về em! "
Sau đó hắn quay đầu nhìn Lâm Hoan Hoan, chán ghét nói: " Cô đã lấy đi bao nhiêu thứ của Giai Giai rồi, còn chưa đủ sao? Bây giờ cô ấy thậm chí không thể có chiếc vòng cổ yêu thích của mình? Lâm Hoan Hoan, cô thực sự làm tôi thất vọng! "
Lâm Hoan Hoan tức giận mà cười trước câu nói ngược đời này, cô ấy cũng thực sự cười theo.
Cướp? Cô ấy có thể nhận được gì khác ngoài cái danh là con gái của gia đình Lâm? Cô luôn quan tâm và trân trọng người thân. Nhưng giữa Lâm Giai Giai và cô, Lâm Giai Giai sẽ luôn được ưu tiên hơn cô. Nếu có bất kỳ thứ gì tốt trong nhà, váy đẹp, trang sức đắt tiền, cái nào không được gửi cho Lâm Giai Giai và cô ấy là người sử dụng trước ??
Lâm Hoan Hoan đột nhiên nhớ lại rằng khi Lâm Giai Giai lần đầu tiên nói xấu cô, người được cho là mẹ ruột của cô đã tát cô mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, buộc cô phải quỳ xuống xin lỗi Lâm Giai Giai.
Khi đó, Lâm Hạ Vũ cũng có biểu cảm như vậy, giọng điệu tràn đầy chán ghét: "Chỉ là một cô gái hoang đường thấp hèn lại dám mơ mộng thay thế Gia Giai, cô còn không bằng ngón tay của Giai Giai. "
Cô cười mà một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Vâng, không phải cô đang mơ tưởng sao?
Tiếng cười dần dần yếu đi, Lâm Hạ Vũ cau mày, vô cớ hoảng sợ, tựa hồ sắp mất đi thứ gì quan trọng.
Cười đủ rồi, Lâm Hoan Hoan đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, khóe miệng nông cạn độ cong tựa hồ bị thước kẻ cố định, khóe mắt đỏ hoe tràn đầy châm chọc nồng đậm: "Hôm nay, tôi muốn chiếc vòng cổ này! "
7.
Thái độ cứng rắn của Lâm Hoan Hoan thực sự chưa từng nghe, chưa từng thấy. Lâm Hạ Vũ không thể bác bỏ cô ấy ngay lập tức.
Sau khi hắn nghĩ lại, một nụ cười cực kỳ xấu xa xuất hiện trên mặt hắn: "Cô muốn nó phải không? Với thân phận của cô? Tôi đã mua chiếc vòng cổ này để làm quà cho Gia Gia, làm sao cô có thể ngăn cản tôi? Hoặc, cô có tiền để mua nó? "
Chiếc vòng cổ kim cương này rất có giá trị, hắn đoán Lâm Hoan Hoan sẽ không thể tiêu một số tiền lớn như vậy.
Tuy nhiên, trước sự châm chọc của hắn, thay vì lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Lâm Hoan Hoan lại bình tĩnh lấy một tấm thẻ từ trong túi ra và đưa cho nhân viên bán hàng: "Quẹt thẻ, mật khẩu là sáu chữ số 0. "
Mặc dù thần sắc bình tĩnh nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an, tấm thẻ này lúc cô xuống xe quản gia đã đưa cho cô, nói là thẻ phụ mẹ đưa cho cô nhưng cô thật sự không biết số tiền của thẻ.
Trên dây chuyển có khảm một vòng kim cương, nhìn thoáng qua có thể biết chiếc vòng cổ này nhất định cực kỳ đắt giá...
Người bán hàng không quan tâm đến những tranh chấp nhỏ của họ, ai có sữa là mẹ, ai trả tiền là Chúa, lập tức tháo chiếc vòng cổ kim cương trên cổ Lâm Giai Giai, thái độ rất nhã nhặn: "Được thưa cô, cô đợi một chút, Mình sẽ đóng gói ngay cho cô. "
"Này——" Thao tác của người bán hàng quá nhanh, Lâm Giai Giai chạm vào cái cổ trống rỗng, bây giờ cô ấy thực sự oan ức: "Anh..."
"Đợi đã! Chiếc vòng cổ này rõ ràng chúng tôi nhìn trúng trước. "
Người bán hàng đã nhiều năm trong nghề, trải qua nhiều trận chiến nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi rất xin lỗi, thưa ngài, tôi còn tưởng rằng ba người đi cùng nhau. "
Lâm Hạ Vũ há miệng, không thể phản bác câu này, khi anh không biết trả lời như thế nào, Lâm Giai Giai nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
"Anh, em gái, thẻ này có đủ để thanh toán không? Sợi dây chuyền này khá đắt đấy, đừng chỉ dùng nó mà sưng mặt lên, quá hạn mức sẽ không đủ tiền trả đâu, như vậy sẽ xấu hổ lắm đấy. "
Cô ta cố tình “nhỏ giọng” để những người có mặt ở đây có thể nghe rõ ràng, sau đó nói với Lâm Hoan Hoan với vẻ mặt không đồng tình: "Em gái, em mau thu lại thẻ đi, sau đó nhận lỗi với anh, hãy để anh trả tiền cho. "
"Cô xem Gia Giai nghĩ cho cô nhiều như vậy, cô không những không cảm kích, còn muốn cướp đi món em ấy thích, cô thật đúng là ích kỷ! "
Lâm Hạ Vũ lắc đầu: "Nếu lần này cô không xin lỗi tôi và Giai Giai, tôi chắc chắn sẽ không cho cô tiền để mua chiếc vòng cổ này, sau đó để mọi người ở đây cười nhạo cô, xem sau này còn có thể ngẩng cao đầu làm người như thế nào. "
Bây giờ tấm màng tình cảm gia đình đã bị phá vỡ, Lâm Hoan Hoan phát hiện ra rằng Lâm Hạ Vũ có lẽ ngủ mê trong suốt những năm trên ghế nhà trường, nếu không anh ta đã nghe và hiểu lời bản thân nói một chút, anh ta sẽ biết lời nói của mình không có logic chút nào.
Ý anh ta là sẽ không đưa tiền cho đến khi cô xin lỗi? Anh ta không cho cô tiền để mua chiếc vòng cổ này, cuối cùng cô sẽ không có được nó, còn nếu cô xin lỗi như ý định của Lâm Hạ Vũ, Lâm Hạ Vũ cũng đã bỏ tiền mua chiếc vòng cổ này, sau đó quay đầu lại đưa nó cho Lâm Giai Giai trước mặt cô, cô sẽ không vô trồng? Chẳng lẽ trong mắt Lâm Hạ Vũ, sự tồn tại của cô chỉ là góp phần hàn gắn tình huynh đệ của bọn họ sao?
Buồn cười làm sao!
Những lời này vừa nói ra, những người xung quanh cũng không cho rằng đây là chuyện lớn, bọn họ dần dần tạo thành một vòng vây xung quanh ba người mà người bán hàng cũng bị lời nói của hắn làm cho rung động, dừng bước. Cô nhanh chóng phân tích tình hình trước mặt: Ai mua sợi dây chuyền này không quan trọng, có tiền là vua. Hiển nhiên, cậu thanh niên này hoàn toàn có khả năng mua chiếc vòng cổ này, điều này có liên quan đến thành tích và hoa hồng sau này của họ, nhưng họ cũng không được tùy ý đắc tội.
Hơn nữa... người bán hàng thầm đoán rằng chắc hẳn Lâm Hoan Hoan không mua nổi chiếc vòng cổ kim cương này.
Trong lòng cô đã âm thầm đồng ý với câu nói của Lâm Giai Giai, cảm thấy hành vi của Lâm Hoan Hoan hoàn toàn là tự vả vào mặt mình.
Nghĩ đến đây, khóe miệng tươi cười như hoa của nhân viên bán hàng hơi mím lại: "Hay là ba người các ngươi lại thảo luận đi? "
Câu này được hỏi Lâm Hạ Vũ, người này rõ ràng coi hắn là người đứng đầu trong ba người. Hành động của cô ấy khiến Lâm Hạ Vũ và Lâm Giai Giai càng thêm vênh váo.
Khóe miệng Lâm Hạ Vũ nhếch lên một nụ cười châm chọc: " Khuyên cô ngoan ngoãn xin lỗi, đừng nghĩ đến thứ không thuộc về mình, thân phận của cô xứng vòng cổ này sao?! "
Những cô gái bình thường, đối mặt với sự sỉ nhục như vậy sẽ vô cùng xấu hổ và tức giận, nếu là Lâm Hoan Hoan của một tháng trước, cô ấy có lẽ sẽ che mặt khóc lóc thảm thiết, nhưng hiện tại cô mang lại sự tự tin, cười nhạo lời nói của Lâm Hạ Dụ: "Tôi có xứng đáng hay không không phụ thuộc vào anh mà thuộc vào thẻ của tôi. Không thương lượng nữa, sợi dây chuyền này không làm phiền anh , tôi sẽ tự mình trả tiền! "
Câu cuối cùng được gửi đến nhân viên bán hàng.
Lâm Hạ Vũ tức giận cười trở lại: "Được rồi, nếu cô muốn tự làm nhục mình, tôi sẽ biến nó thành sự thật cho cô, cô ta nói cô đó, còn đứng đó làm gì, đi quẹt thẻ đi! "
Phải! Bây giờ mọi người đã nói như vậy, nhân viên bán hàng lấy thẻ và đi kiểm tra.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Giai Giai đạo đức giả nói: "Em gái, em nên xin lỗi anh trai, nếu không em lát nữa muốn xin lỗi cũng không kịp."
Những vị khách xung quanh thấy lúc này cô còn đang nghĩ đến Lâm Hoan Hoan nhiều như vậy, đột nhiên có người không nhịn được đứng ra bênh vực cô ta.
"Ta nói này cô gái, cô làm sao vậy, anh em cũng không có thù hận cả đời, huống chi chị gái đã nhượng bộ, việc gì cũng đều nghĩ đến cô, cô còn muốn như thế nào? "
"Đúng đúng đúng, xin lỗi anh chị cô đi, nhận lỗi có khó khăn gì, đều là người một nhà. "
"Đừng cố chấp, một người chị hiền lành và tốt bụng như vậy bắt một chiếc đèn lồng cũng không tìm được đâu. "
Người xem nói hết câu này đến câu khác, Lâm Hoan Hoan muốn cố gắng loại bỏ những lời này, nhưng đáng tiếc cô không đủ sức để đối mặt với sự chỉ trỏ của những người không biết sự thật, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi bối rối trong lòng, cố gắng tự an ủi mình, cố lên!
Lúc này, Lâm Hoan Hoan sâu sắc nhận ra rằng đời này chỉ có thể dựa vào bản thân cô.