Tôi có một người quen biết đã bảy năm, chúng tôi quen nhau trong một buổi tọa đàm.
Lúc ấycô ấy thấy mình gặp khó khăn trong khi trao đổi với chồng, nên đã đăng ký tham dự một buổitọa đàm về hạnh phúc cuộc sống, trùng hợp chúng tôi lại ngồi cạnh nhau, liền để lại phươngthức liên lạc cho nhau.Một tháng sau, tôi hỏi cô ấy có áp dụng phương pháp trong buổi tọa đàm hiệu quả không, côấy rầu rĩ đáp " Chẳng ra sao cả, vẫn thường xuyên cãi nhai, có lẽ những buổi tọa đàm nàykhông hợp với tớ"Sau đó tôi nhận ra, không phải buổi tọa đàm không có tác dụng với cô ấy mà là cái tính cách"ngựa quen đường cũ" của cô ấy khiến cô ấy không thể thu được tiến triển thực tiễn nào.Chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều lần, chủ yếu là trò chuyện về vấn đề " Làm thế nào để traođổi với bạn đời"Ví dụ như cô ấy nói với tôi " Tối qua chúng tớ lại cãi nhau vì chuyện mua nhà trước hay muaxe trước, tớ muốn mua nhà trước, hiện tại chúng tớ đang ở nhà cũ, diện tích lại nhỏ, chỉ cómột phòng ngủ một phòng khách, mà giờ giá nhà đang xuống, có thể đổi sang một căn nhàlớn hơn.
Nhưng anh ấy lại muốn mua xe trước, anh ấy than ngày nào cũng phải bắt xe khổlắm" Thế là hai người không ai chịu ai, cuối cùng cô ấy hỏi tôi, nếu là tôi thì tôi sẽ làm thếnào.Tôi nói cho cô ấy phương pháp của tôi, đầu tiên tôi sẽ cố gắng trao đổi với đối phương, trìnhbày thật rõ ràng lý do mình muốn mua nhà trước, cũng nghe thử lý do muốn mua xe của đốiphương, phân tích xem trước mắt nên mua nhà hay mua xe, nếu vẫn không ai chịu ai, thìgiảm yêu cầu xuống, mua nhà nhỏ một chút, mua xe tàm tạm để khỏi đi bộ là được, mỗingười nhượng bộ một chútCô ấy nói đã hiểu nhưng sau đó vẫn cãi nhau với chồng, tôi bèn hỏi cô ấy " Cậu nói muốnthay đổi cách thức trao đổi cơ mà ?" Cô ấy ngại ngùng đáp " Tớ quen rồi, cứ thấy anh ấykhăng khăng đòi mua xe là máu nóng lại xông lên đầu"Tôi thở dài một tiếng, thảo nào người xưa có câu : Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.Cho tới bây giờ, quan hệ giữa cô ấy và chồng không thay đổi chút nào, nhưng cô ấy luônchăm chỉ học tập cách thức trao đổi với chồng.
Đôi lúc tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy học được vàothực tế thì quan hệ của hai người sẽ tốt hơn nhiều.
Kinh nghiệm, trí tuệ của người khác dù cótốt tới đâu cũng không thể tự động giúp cô ấy giải quyết vấn đề, bởi thế hành động còn quantrọng hơn kiến thức rất nhiều.Mấy năm trước, tôi làm tư vấn viên cho một tổ chức tình cảm giải quyết vấn đề của họ, songtôi không thể không thừa nhận rằng : Tỷ lệ thành công khá thấp.
Ban đầu tôi tưởng do trìnhđộ tôi còn yếu hoặc phương pháp của tôi không 99rb, nên mới không thể giúp được họ.Nhưng rồi khi trò chuyện với các tư vấn viên khác, tôi mới biết được, hóa ra bọn họ cũngthấy bất lực như tôi.Khi làm việc ở đó, tôi đã gặp rất nhiều người như thế này : Họ sẵn sàng nghe chúng tôi phântích và kiến nghị nhiều lần.
Thái độ họ rất thành khẩn, rất ham học hỏi.
Nhưng điều nàykhông thể không thay đổi được quan niệm tình yêu của họ, dù tình cảm ấy đau khổ tới đâu,dù tương lai xa vời cỡ nào họ vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Biết bản thân yêu mộtngười vô cùng tồi tệ biết anh ta đối xử với mình cực kỳ không tốt nhưng vẫn không muốn rờibỏ anh ta, tôi không hiểu nổi tại sao họ lại phải khổ sở chịu đựng như thế.Mãi về sau tôi mới biết, tựa như một người bị đâm trong phim vậy, người bị thương luôn nóirằng "Đừng rút ra" nếu bị đâm quá sâu, vết thương và sự đau đớn đã trở thành một phầnkhông thể thiếu trong họ, họ đành tiếp tục sống chung với chúng.Nhưng ý thức của họ vẫn tỉnh táo, đúng hơn là chút lí trí còn sót lại mách bảo họ nên cầu cứuai đó.
Có điều khi tôi thực sự muốn giúp họ rút dao gây nguy hiểm cho tính mạng ra, họ lạibăn khoăn bối rối, cuối cùng từ bỏ cơ hội được cứu giúp, bởi họ không thể chịu đựng cơn đauấy.
Tôi đành trơ mắt nhìn họ dần mất máu mà chết, đây cũng là nguyên nhân thúc đẩy tôi rờikhỏi tổ chức kia.Vẫn có những người nhận giúp đỡ, thay đổi và bắt đầu cuộc sống mới, họ tới gặp tôi với lòngbiết ơn sâu sắc, nói rằng nhờ tôi mà họ vượt qua sóng gió trong cuộc sống.
Ngày trước, đây lànhững lúc tôi vui vẻ nhất, nhưng tôi dần hiểu ra không phải tôi giúp họ mà chính sức mạnhnội tâm của họ đã giúp họ.Thường xuyên có độc giả nói với tôi " Đọc sách của chị, hoặc đọc đoạn văn trong sách củachị, em thường có cảm giác 'tỉnh ngộ', buông bỏ được mọi chuyện làm em băn khoăn và bứtrứt trước kia"Đó không phải công của tôi, mà là sức mạnh của chính độc giả họ chợt tỉnh ngộ, tựa như bảokiếm được rút ra khỏi vỏ, tỏa sáng bốn phương.Thực ra nhiều khi chúng ta không cần tìm được người cứu giúp mình, càng không cần phảidựa vào sức mạnh bên ngoài để giải quyết vấn đề của bản thân, vì nếu như vậy thì dù vấn đềđược giải quyết cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Trí tuệ của người khác không thể tự động cứugiúp bạn, chỉ có sức mạnh nội tại trong chính con người bạn kết hợp với hành động thực tiễnmới tạo nên thay đổi được thôi..