Phương Tử Trạch phát hiện, từ sau khi Kiều Bình Nhất đi xuống dưới, Phương Nhu liền bắt đầu đứng ngồi không yên, còn đi qua hỏi: “Ba đã đi rồi đúng không?”
Phương Hành Kiện vốn là phải đi rồi, nhưng trước khi về ông đi phòng vệ sinh một chuyến.
Bây giờ, ông vừa trở ra, liền nghe được con gái đang trông cho ông đi rồi… Ông lại cáu lên.
Sau đó ông liếc Phương Quân Hành ở bên cạnh, ý bảo không cho lên tiếng.
Phương Quân Hành thực bất đắc dĩ gật đầu đáp lại.
Quản gia người hầu ở bên cạnh càng không dám nói gì.
Ông lão liền cứ vậy mà núp ở mặt sau nghe lén con gái và con trai mình nói chuyện.
Phương Tử Trạch nói: “Hẳn là đi rồi, đã trễ thế này, hôm nay bận cả một đêm, chắc ba cũng mệt lắm.”
Phương Nhu lắc đầu, “Cũng tại ba hết, chị đã nói không cần làm cho lớn vậy mà.”
Phương Tử Trạch nói: “Chị à, không phải tại ba muốn cho chị được vui sao.”
Phương Nhu trầm mặc một hồi, “Ba không cần như vậy, chị đã sớm không trách ba rồi.”
Phương Nhu và Phương Hành Kiện không gần gũi, bởi vì Phương Hành Kiện là mẫu người cha nghiêm khắc.
Khi còn nhỏ còn đỡ, chỉ là quản nghiêm ngặt chút thôi, con nít cũng không biết nhiều, về tổng thể vẫn là chịu nghe lời.
Sau khi lớn lên liền không được như vậy nữa, con cái càng hiểu biết nhiều thì càng có quan điểm riêng, đặc biệt là trong việc yêu đương, hoàn toàn không chấp nhận được chuyện cha mẹ can thiệp vào.
Nhà họ Phương ngoại trừ Phương Nhu còn có người con gái tên Phương Xu, là chị cả trong nhà.
Cô thích một người bình thường, nhưng bởi vì Phương Hành Kiện phản đối, cô phải chia tay với người đó.
Sau này, cô theo ý Phương Hành Kiện gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối.
Sau khi kết hôn, cô vẫn không hạnh phúc, mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng, vài năm sau, cô tự sát.
Trong chuyện của Phương Xu, Phương Nhu đổ hết lỗi cho Phương Hành Kiện, kể từ khi đó, bà không mấy khi nói chuyện với cha mình nữa.
Đến khi bà quen với Kiều Húc Đông, Phương Hành Kiện cũng phản đối, bà bèn không thèm quan tâm, trực tiếp bỏ nhà đi luôn.
Sau đó, Phương Hành Kiện nhanh chóng thỏa hiệp, giúp cả hai tổ chức hôn lễ, lại muốn bà về Bắc Châu sống, nhưng bà không đồng ý, chỉ thỉnh thoảng về thăm nhà.
Thời gian thoi đưa, chờ Kiều Bình Nhất chậm rãi lớn lên, Phương Nhu mới dần dần nghĩ thông suốt.
Cha bà quả thực là quá nghiêm khắc, trong một số việc cũng quá mức độc đoán, nhưng mắt nhìn người của ông vẫn rất chuẩn.
Người mà năm đó Phương Xu thích cũng không phải người tốt, cho nên ông mới kiên quyết phản đối, ông cũng không ngờ con gái sẽ vì vậy mà mắc bệnh trầm cảm…
Chỉ có thể nói, có đôi khi, cách làm đúng cũng không làm cho người ta hạnh phúc.
Cho nên, Phương Nhu không quá quản Kiều Bình Nhất, đứa nhỏ này tuy rằng không thiếu gì hết, nhưng cũng sống không được hạnh phúc.
Nếu có thể làm nó vui vẻ hơn thì nó thích sống thế nào cứ tùy theo ý nó đi.
Phương Hành Kiện nghe được con gái rốt cuộc nói ra không trách mình, vừa thấy chua xót lại vừa vui mừng, ông lau lau khóe mắt.
Phương Tử Trạch nói: “Chị à, nếu chị đã không trách ba nữa, vậy chị ở nhà gần gũi ba nhiều hơn đi.
Mỗi lần chị về nhà đều ngắn ngủi hấp tấp, ba buồn lắm, chỉ là khó mở miệng nói ra.”
Phương Nhu hơi xấu hổ cười nói, “À, cái này là do thói quen…” Bao nhiêu năm qua đều như vậy, nhất thời chưa sửa kịp.
Trước kia khi mẹ họ còn sống, bà còn có thể làm người trung gian kết nối đôi bên, bây giờ làm Phương Nhu ở riêng một mình với cha, hai người nhìn nhau cũng không biết nói gì.
“Để chị về nghĩ lại, sau này chị sẽ thường xuyên dẫn ba đi ra ngoài dạo nhiều hơn.”
Phương Nhu vừa nói chuyện vừa thường chú ý hướng lối vào, sau đó, bà chợt lẩm bẩm: “Chắc là sắp lên đến nơi…” Bà nói muốn đi, Phương Tử Trạch giữ bà lại, “Chị đi đâu vậy?”
Phương Nhu suy nghĩ, Hồi nữa Tân Du đi lên, mọi người đều sẽ nhìn thấy nó, liền nói: “Tân Du tới, chị đi xem nó.”
Phương Tử Trạch nói: “Em cũng đi nữa.” Cậu từng gặp qua Tân Du hai lần, nhưng mà đó vẫn là hồi Kiều Bình Nhất học đại học.
Phương Nhu phản đối, “Không được đi, em cứ thành thật cắm rễ ở đây, đừng tới làm rộn thêm.”
“…”
Phương Nhu đi rồi.
Phương Tử Trạch bị bỏ lại chỗ cũ, yên lặng ôm ngực, Mình làm rộn gì chứ?
Phương Hành Kiện vuốt ve gậy chống, Ưm, cũng không phải chỉ mình mình bị ghét bỏ ha.
Sau đó ông cất tiếng: “Tân Du tới hả? Cái đứa bạn chơi với Bình Nhất từ nhỏ đến lớn đó hả?”
Phương Tử Trạch bị dọa giựt mình, quay đầu lại, “Ba, ba còn chưa đi à?”
“Con trông cho ba đi như vậy sao?”
“…”
Khi Kiều Bình Nhất cùng Tân Du tiến vào, rất nhiều người đều nhìn về phía hai người họ.
Có người hỏi người bên cạnh, “Kia là ai vậy? Người của công ty giải trí Tinh Sinh hả?”
“Không giống, chưa thấy qua trên TV.
Nhưng mà nếu là bạn của Kiều Bình Nhất thì phỏng chừng là công tử nhà nào.”
Kiều Bình Nhất thường đàn đúm với nhóm công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi không nghề nghỗng, cho nên người đi chung với hắn rất dễ bị quy vào nhóm đó.
“Ừa, nhìn sáng sủa bảnh bao vậy, trên thực tế có lẽ chỉ được cái mã ngoài thôi.”
Phương Nhu cười đi tới đón, “Tiểu Du à…”
Kiều Bình Nhất vội nhắc nhở, “Mẹ.”
Phương Nhu liếc hắn một cái, sau đó lại cười với Tân Du, còn đi tới vòng lấy cánh tay anh, “Tân Du à, sao mà giờ mới đến vậy, lâu quá dì không gặp con, nhớ gì đâu.”
“…” Kiều Bình Nhất có chút tuyệt vọng.
Tân Du đã được Kiều Bình Nhất cảnh báo, cho nên tiếp thu sự khác thường của Phương Nhu rất suôn sẻ, anh cười nói: “Dạ dì, chào dì buổi tối.”
“Ừ, giỏi giỏi.
Nghe Bình Nhất nói gần đây con bận lắm phải không?”
“Dạ có hơi bận ạ.”
“Dì nhớ là con làm quảng cáo?”
“Dạ đúng vậy đó dì.” Thật ra cũng không thể nói là làm quảng cáo, chẳng qua công ty anh đúng thực là công ty quảng cáo.
“Là những cái quảng cáo nào vậy? Dì rất là quan tâm đến quảng cáo đó nha…”
Kiều Bình Nhất vội chen vào, “Mẹ, mẹ hỏi nhiều vậy làm gì, mẹ cũng đâu có hiểu gì về quảng cáo.”
“Cái thằng này… Tân Du còn chưa thấy phiền nữa là.”
Kiều Bình Nhất nói: “Là cậu ấy không nói ra thôi.”
Tân Du có thể nói được gì đây, chỉ có thể cười nói: “Bình Nhất, tao thích được nói chuyện phiếm với dì lắm.”
Phương Nhu mỉm cười thắng lợi với Kiều Bình Nhất, kéo Tân Du nói: “Đi, qua ngồi với dì một lát.”
“…” Tân Du thân bất do kỷ bị lôi đi.
Kiều Bình Nhất vội đuổi theo, “Mẹ… Tân Du là tới tìm con, tụi con phải đi liền đây.”
“Gấp gì, ngồi một lát có làm sao.”
“…”
Phương Hành Kiện nhìn hướng bọn họ, “A Trạch, bọn họ đang nói chuyện gì vậy?” Nhìn thấy vui vẻ lắm.
“Tân Du là bạn thân của Bình Nhất, vậy cũng nên qua đây thăm hỏi ông lão này chứ nhỉ? Sao bọn nó còn chưa qua tới?”
“…” Phương Tử Trạch nói, “Ba, chị tưởng ba về nhà rồi.”
Phương Hành Kiện nhíu mày, “Vậy con mau đi nói cho bọn nó biết ba còn chưa có về nhà.”
“…” Phương Tử Trạch cũng muốn đi lắm, nhưng trước đó Phương Nhu đã cảnh cáo cậu, không cho đi qua.
Phương Quân Hành săn sóc cười nói: “Con còn chưa gặp qua Tân Du nên vẫn luôn muốn bắt chuyện làm quen.
Nếu không để con qua đó xem thế nào?”
“Mau đi đi mau đi đi!”
“Cô ba, Bình Nhất.
Mọi người ở đây à.” Phương Quân Hành đi qua, trước tiên chào hỏi Phương Nhu và Kiều Bình Nhất, sau đó cười nhìn Tân Du, “Vị này chính là bạn của Bình Nhất?”
Kiều Bình Nhất không vui rồi, Sao lại tới thêm một người nữa.
Phương Nhu nói: “Quân Hành, đây là Tân Du, bọn con cũng biết rồi đó.”
Phương Quân Hành cười nói: “À, cậu chính là Tân Du à.
Hồi còn nhỏ, Bình Nhất thường hay nhắc cậu lắm.
Nghe nhắc đến nhiều năm như vậy, tận hôm nay mới được gặp mặt.
Tôi là Phương Quân Hành, không biết Bình Nhất có nói qua với cậu không, tôi là con của cậu bốn Bình Nhất đó.”
Tân Du cười nói: “Xin chào.
Có nghe nói qua.” Chẳng qua đều không phải là lời lẽ hay ho mà thôi.
Kiều Bình Nhất nói: “Anh họ, anh đi lo chuyện của mình đi, không cần để ý bọn tôi, chút nữa là bọn tôi đi rồi.”
Phương Quân Hành cười nói: “Cả hai phải đi sao? Nhưng mà vừa nãy ông nội còn hỏi anh là cậu đang đi cùng ai đó.”
Kiều Bình Nhất và mẹ cùng quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy chiếc ghế sô pha của ông Phương ở đằng xa đang hướng về phía họ, còn ông lão đang nhìn họ sâu kín.
Muốn để ba gặp Tân Du sao? Phương Nhu chần chờ.
Kiều Bình Nhất cũng nhíu mày.
Tân Du cười nói: “Bình Nhất, tao còn chưa gặp qua ông ngoại mày đâu, dẫn tao đi chào hỏi một chút đi.”
Kiều Bình Nhất gật đầu.
Chỉ là, trên đường đi, hắn vẫn nói thầm một tiếng: “Phiền chết.”
Tân Du vỗ vỗ lưng hắn để trấn an, cười nói: “Nhất Nhất, kiên nhẫn một chút.”
Kiều Bình Nhất nhìn qua anh, thấy nụ cười trên mặt anh, liền cũng mỉm cười theo.
Ngụy Thượng cách bọn họ rất gần, anh ta thấy vẻ mặt Kiều Bình Nhất, thầm nghĩ: Phương tổng, đối tượng cậu Kiều thích không phải ở tại đây sao.
Tân Du cũng thấy Ngụy Thượng và nhận ra anh ta, anh cười với Ngụy Thượng một cái.
Ngụy Thượng cũng cười đáp lễ.
La Phi đứng bên cạnh nói: “Anh Ngụy, đó là ai vậy?”
Ngụy Thượng lắc đầu, “Không biết.
Chắc là bạn cậu Kiều đó mà.”
Ánh mắt La Phi dõi theo bóng dáng Tân Du, “Cậu ta đẹp đấy, cũng ăn mặc có gu, người như vậy rất thích hợp với giới giải trí nha, nhưng mà phỏng chừng người ta cũng không thiếu tiền giống như cậu Kiều vậy.”
Thật ra Tân Du cũng không có gu lắm đâu, chẳng qua làm về sáng tạo nên biết cách phối màu đó thôi.
“Ừm, Phương tổng chắc có biết cậu ta, nếu là cậu ta muốn vào giới giải trí thì đã vào từ sớm rồi.” Ngụy Thượng vừa nói vừa lấy di động gửi tin nhắn qua cho Phương Tử Trạch: Phương tổng, người mà cậu Kiều thích còn không phải là người đang ở bên cạnh cậu ấy sao?
Phương Nhu chạy chậm để tới chỗ cha mình trước khi Kiều Bình Nhất và Tân Du đi tới, “Ba, Tân Du là đứa trẻ ngoan, ba đừng có dọa nó nha.”
Phương Hành Kiện lại muốn phát cáu: Bộ ba thích dọa người khác lắm sao?
Phương Tử Trạch cũng nói vào, “Ba, người ta chỉ là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình bình thường, chưa gặp qua nhân vật lớn như ba, ba hiền hòa với người ta một chút nha.”
Phương Hành Kiện trừng cậu.
Phương Tử Trạch giật mình nói: “Ba tuyệt đối đừng có trừng nha! Ba như vậy còn dữ hơn cọp đó, có thể dọa con nít khóc nhè.”
“…”
Lúc này, Kiều Bình Nhất và Tân Du đã đến gần, Phương Quân Hành cũng theo bọn họ trở lại đây.
Phương Nhu cười nói: “Tân Du, đây là ông ngoại Bình Nhất, con bắt chước Bình Nhất gọi ông ngoại là được.”
Tân Du vốn định nói một tiếng “Con chào ông”, nghe được Phương Nhu nói vậy, liền cười nói: “Con xin chào ông ngoại.”
Phương Hành Kiện cố hết sức cười thật hiền lành thân thiện, “Con chính là Tân Du hả, ngoan, ông thường nghe bọn nhỏ nhắc đến con.”
Phương Tử Trạch ở bên cạnh nói: “Tân Du, con còn nhớ cậu không?”
Tân Du cười nói: “Dạ nhớ rõ ạ, cậu là cậu út.”
Phương Tử Trạch hài lòng, cũng khen một câu, “Ngoan lắm.”
“…” Tân Du sắp cười hết nổi..