Bữa tiệc Hậu show diễn ra ngay sau đó, với sự góp mặt của vô cùng nhiều nghệ sĩ, biên tập viên nổi tiếng. Phan Hải Đình thậm chí đã được nói chuyện với Anna Wintour - bà hoàng quyền lực của Vogue. Đây là cơ hội gặp gỡ hiếm hoi với các ngôi sao quốc tế mà Phan Hải Đình có thể có được.
Cô vẫy tay chào Danny Richard, và anh chàng DJ gật đầu đáp lại, khi đi ngang qua trước Danny để lấy đồ uống. Danny khiến cả căn phòng rộng lớn này trở nên sôi động. Cô cảm thấy dễ thở hơn hẳn, bởi vì không giống như khi ở nhà, ở đây các phóng viên tác nghiệp rất vừa phải. Họ hỏi ý kiến trước khi chụp ảnh, thậm chí thỉnh thoảng, dù cô biết bị chụp trộm, cô cũng không thấy phiền vì không phải lúc nào ống kính cũng chĩa vào mình. Cô không cần phải căng người lên giữ bản thân hoàn hảo làm gì.
Alex đã từ lúc nào bất thình lình xuất hiện sau lưng cô. Anh thể hiện vai trò của một người bạn trai rất tốt, ôm nhẹ eo cô, giữ khoảng cách lịch sự nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một đôi đang yêu.
"Em thấy vui chứ?", anh thì thầm bên tai cô. Giọng nói trầm ấm của anh mon men chạy vào tim cô, tê rần như điện giật.
"Tôi rất vui", cô đáp lại, cố gắng thẳng lưng để không tựa vào ngực anh, dù đang cảm thấy bản thân bị cám dỗ, "Cảm ơn anh, Alex."
"Tại sao lại cảm ơn anh?", Alex có vẻ ngạc nhiên, vươn người về phía trước nhấc lên một ly rượu. Vải áo vest của anh cọ vào phần vai trần của cô, như một phản ứng hóa học tạo ra kết tủa. Chất kết tủa chính là adrenaline, khiến tim cô tăng nhịp đập.
"Vì... nhờ có anh mà tôi mới được đứng ở đây", cô dồn hết can đảm vào giọng nói để nó không có vẻ gì bị rung động. Nhưng thực chất cả cơ thể cô đang run bắn.
"Đừng nói thế", Alex phì cười. Ngay cả tiếng cười của anh cũng như đang vuốt ve vành tai nhạy cảm của cô vậy, "Em ở đây không phải vì em là người yêu của anh. Chúng ta mới chỉ chính thức yêu nhau vào hôm trước thôi mà?"
"Nhưng nếu không có anh, Alex ạ, tôi sẽ không đời nào có mặt ở đây", cô quyết tâm tự giải thoát bản thân bằng cách xoay người lại, đồi diện anh. Alex vẫn giữ nguyên một tay trên eo cô, dù tay kia anh cầm ly rượu. Anh có nụ cười nửa miệng đủ sức hạ gục đối phương mỗi khi nó nở rộ. Cô cũng không nằm ngoài bán kính bị tác động, và cô đang cố gắng để không phải nhìn vào điểm quyến rũ ấy.
"Em đang tỏ ra khách sáo với anh đấy", Alex, sau khi hạ gục cô bằng nụ cười, tiếp tục tấn công bằng hành động vén tóc qua mang tai đầy tính kích thích. Anh đã chạm vào mái tóc cô trên ba lần, lần nào cũng khiến cô muốn nhảy dựng lên để tránh xung điện từ mang tên Quyến-Rũ của Alex.
"Tôi đang tỏ ra lịch sự", thật may vì Phan Hải Đình là một diễn viên giỏi. Cô có thừa khả năng che giấu cảm xúc kèm theo cả kho ngôn ngữ mở rộng từ những bộ phim mình đã tham gia - đủ để đáp lại Alex vào những lúc cần thiết.
"Anh muốn em dành cái lịch sự ấy cho người khác...", Alex kéo cô sát về phía mình, "Anh thích em không lịch sự với anh..."
"Không được rồi, Alex ạ", cô cố vẽ ra nụ cười châm biếm dù hành động bất ngờ này của anh là cú đánh thẳng vào trái tim khốn khổ vốn đang bị đày đọa của cô, "Nếu không lịch sự với anh, tôi nghĩ ly rượu này sẽ ở trên bộ vest đắt tiền mà anh đang mặc, ngay từ lúc anh chạm vào tôi."
Alex thay vì thấy bị xúc phạm, lại còn cúi đầu cười ngặt nghẽo. "Em vẫn bạo lực, đúng như lần đầu tiếp xúc với nhau."
Lần đầu nói chuyện với anh, bị anh trêu chọc về chuyện hôn hít ở cạnh máy bán cà phê, cô cũng nói với anh rằng cô sẽ đổ cà phê lên đầu anh nếu anh dám hôn cô ở đó. Cuối cùng, anh cười ngặt nghẽo sau khi thấy phản ứng của cô và bỏ đi.
Alex đúng là kẻ không bình thường. Anh chọc giận cô bằng cái đầu không bình thường. Trớ trêu thay, cô lại yêu anh vì cái không bình thường ấy.
"Tôi nghĩ anh cần phải lịch sự hơn với tôi đấy", cô làu bàu đáp lại tuy rằng vẫn cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đẩy anh và thoát ra khỏi vòng bủa vây của mùi gỗ tuyết tùng. "Sống thật với lòng mình đi nào, Alex."
"Anh vẫn đang sống thật với bản thân, cưng ạ", Alex nháy mắt với cô, uống một hơi hết luôn ly rượu và đặt ly rỗng bóng loáng lên bàn, "Vui chơi tiếp đi, anh có việc phải lo rồi."
Rồi Alex đi giật lùi hai bước, không rời mắt khỏi cô, tặng cô một nụ cười chết người nữa và xoay người, lẫn vào đám đông. Cô cảm thấy mình đúng là một con rối của Alex, dù không bị kiểm soát về lý trí nhưng lại bị kiểm soát về cảm xúc.
Âm nhạc đang sôi động bỗng nhiên bị giảm thanh. Danny kêu gọi sự chú ý bằng cách hú hét vào micro, sau đó tuyên bố một câu xanh rờn: Alex sẽ lên hát.
Đương nhiên những người có mặt trong phòng lúc ấy đều hào hứng hơn hẳn. Alex là một ca sĩ trẻ tài năng, làm rạng danh cả người Pháp. Anh chỉ không hát nhạc cổ điển Pháp mà thôi. Nhạc nổi lên, là bài hát của họ.
Hóa ra đây là việc-phải-lo của Alex. Để phù hợp với bài hát, anh đã cởi bỏ vest, nới lỏng cravat (chắc không biết phải tháo ra như thế nào với kiểu thắt Eldredge lạ lùng của cô), xắn tay áo lên cao (thấy rõ từng bắp cơ và gân nổi lên). Thật... lịch thiệp và quyến rũ cùng một lúc.
Có thể coi như đây là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn anh biểu diễn. Cô đã cùng hát với anh trên sân khấu, nhưng cô chưa từng xem anh diễn trước mặt mình. Cô đã bỏ lỡ nó, rồi chuyện gì đó xảy ra... Ngay lúc này, Alex tràn đầy đam mê và nhiệt huyết. Anh làm chủ giai điệu của chính mình, anh làm chủ nơi đây. Cô không biết anh có thể nhảy được như thế, trong đồi giày da cứng nhắc kia. Anh gạt bỏ mọi giới hạn mà một bộ vest cổ điển gói gọn người đàn ông mặc trên người bắt buộc phải cư xử như một quý ông. Anh là biểu tượng của người trẻ năng động và tràn đầy năng lượng.
Và vì Chúa, gương mặt anh khi đang cháy hết mình trên sân khấu, thật lộng lẫy và cuốn hút biết bao!
Khi biểu diễn, anh không hề rời mắt khỏi cô. Những người tinh ý sẽ biết điều đó, họ cho rằng chuyện này thật bình thường và lãng mạn vì họ là "một cặp đôi". Nhưng đối với cô thì nó không bình thường một tí nào. Có thể hợp với cái đầu không bình thường của anh. Bởi vì thực chất, họ không phải là "một cặp đôi". Việc anh dõi theo cô liên tục thế này khiến cô cảm thấy anh thật kiên nhẫn thể hiện.
Cô đã nghe phiên bản bài-hát-của-họ, buồn nẫu ruột, khi Alex hát cái hôm truyền hình trực tiếp. Lúc này anh hát nó đúng theo bản mix của Danny. Hát cả phần của cô bởi anh biết cô sẽ không đời nào cầm mic lên hát nếu anh đưa cho cô. Đơn giản vì cô không phải ca sĩ chuyên nghiệp như anh, cô không có can đảm đứng hát trước đông người, dù không phải là cô chưa bao giờ hát. Một ca sĩ sẽ luôn có can đảm đế hát bất cứ lúc nào, một người thích hát cũng vậy. Cô không phải cả hai.
Alex khiến không gian sôi động cho đến tận phút cuối. Tràng vỗ tay tán thưởng dội đến dành cho Alex. Anh cười rạng rỡ, anh thở dồn dập, cô nhìn thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán anh.
"Cảm ơn các bạn, cảm ơn!", Alex thở nhè nhẹ trên mic, và cười, nhưng anh vẫn đứng đó, cầm mic. Trông anh có vẻ lo lắng. Bình thường chỉ đến phần cảm ơn thôi nhỉ? Mọi người dường như cũng ngừng lại đợi anh. Anh nhìn quanh một lúc rồi lại nhìn cô. Anh chẳng làm gì cả.
"Có vẻ như Alex của chúng ta có điều cần nói...", DJ Big Dann ở phía sau đỡ lời, mọi người ồ lên, Alex cũng cười ngượng ngùng. Chả hiểu vì sao cô thấy anh thật dễ thương với kiểu cười ấy. Anh cầm chặt mic, cúi xuống một chút nhưng vẫn không làm gì cả. Chẳng ai hiểu anh định làm gì.
"Tôi chỉ muốn chúc mọi người một buổi tối tốt lành, nhưng không biết phải nói thế nào cho đỡ khách sáo...", rốt cuộc Alex cũng lên tiếng. Vẻ mặt ngại ngùng đáng yêu của anh khiến mọi người bật cười. Anh cuối cùng cũng cúi chào, bước xuống khỏi chiếc bục cao hơn, nơi Danny đang đứng.
Danny có vẻ bất ngờ, nhìn theo anh. Anh chàng DJ tiếp tục chơi nhạc, ra dấu gọi Alex đến gần.
Alex, bắt đầu cài lại tay áo sơ mi, áo vest vắt ngang cánh tay, đi dần về phía Danny.
"Cậu làm trò quái gì thế?", Danny ghé sát tai Alex, "Sao không tỏ tình đi hả?"
"Không được", Alex hạ giọng đáp, "Cô ấy vốn đã có danh nghĩa là bạn gái của tôi rồi. Không thể tỏ tình thế này được."
"Mẹ, thế định để đến lúc nào?", Danny làu bàu, "Cậu không phải là nhát gan quá nên sợ đấy chứ?"
"Không", Alex đã cài xong hai bên tay áo, mặc lại áo vest vào, "Vẫn tỏ tình, nhưng chỉ tôi và cô ấy thôi."
"Đừng để mai kia tôi lại phải nhìn thấy cậu chán đời vì thất tình đấy", Danny đấm vào vai Alex, quay trở lại vai trò DJ của mình. Alex chào bạn với một kiểu cười nhạt nhẽo và quay người đi thẳng. Anh đi về phía cô.
"Anh thật điên rồ!", cô nhận xét ngay khi thấy anh đến gần. Ý cô là màn biểu diễn, và câu chúc buổi tối vừa dễ thương, lại hơi... ngớ ngẩn của Alex. Anh không bận tâm vào điều đó.
"Em nghĩ anh định nói gì?", Alex cười, "Phiền em...?"
Cô gật đầu, kéo lại cravat cho anh thật chỉnh chu.
"Tôi nghĩ anh định gọi tôi lên hát cùng", cô thật thà nói, "Vì anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy. Rõ là ngại!"
"Không phải", anh phì cười. Cô nhận ra cái nhìn đeo bám không ngừng nghỉ của anh. Nhưng anh hoàn toàn không biết nên bắt đầu thế nào.
"Em có muốn về bây giờ không?"
"Bây giờ?", cô ngạc nhiên, nhìn đồng hồ. "Mới hơn chín giờ thôi mà?"
"Anh nghĩ như vậy là đủ rồi", Alex nắm nhẹ tay cô, "Anh muốn mời em đồ uống, ở nơi yên tĩnh hơn. Chúng ta nên thử quán bar trong khách sạn, em sẽ không phải hối tiếc đâu."
"Tôi có nên coi đây là một lời gạ gẫm khác không?", cô cười, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Alex nghiêng đầu.
"Không, đây là một lời mời lịch sự."
Ma lực từ đôi mắt màu nâu lục bảo khiến cô hoàn toàn tin vào lời anh.
Bởi vậy, cô gật đầu và từ tốn mỉm cười với anh. Alex để cô khoác tay anh, rồi anh chậm rãi đưa cô băng qua đám người, chào bọn họ, chào Alessandra Ambrosio, và đi ra khỏi hội trường tổ chức tiệc.
Chiếc limousine đã chờ họ, sẵn sàng đưa họ trở về khách sạn Four Seasons.
Le Bar - quán bar hoành tráng tại khách sạn Four Seasons, nơi có những cánh cửa sổ lớn mở ra đại lộ Avenue George V. Những chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch sáng bóng loáng, những chiếc ghế nhung đỏ sang trọng, những chiếc đèn chùm với ánh sáng vàng ấm áp vừa đủ chiếu sáng, những cánh cửa sổ lớn phản chiếu thành phố Paris hoa lệ về đêm, những bức họa cổ điển được lồng trong các khung tranh lớn, mọi thứ đều toát lên vẻ tráng lệ và hào nhoáng, khác hẳn với tưởng tượng của cô về một quán bar ầm ĩ. Ở đây mọi người thư giãn trong các bản nhạc Pháp cổ điển, nhạc instrumental, ngay cả người bartender cũng vận những bộ tuxedo vô cùng lịch sự. Mọi thứ đều thật... Pháp vô cùng!
Alex và cô chọn bàn gần cửa sổ. Rượu Pháp, những chai vang tuyệt hảo vùng Bordeaux, nơi này tĩnh lặng và êm đềm hơn hẳn so với bữa tiệc hào nhoáng ban nãy. Cô thả lỏng mình trên chiếc ghế bọc nhung đỏ êm ái, thoải mái vì đã rất lâu rồi cô mới có thể tận hưởng không gian không-bị-ai-dõi-theo.
"Nếu cho tôi lựa chọn", cô nói với Alex, "Tôi sẽ chọn được sống ở đây, thay vì trở về nước."
"Em sẽ dành phần đời còn lại ở trong cái khách sạn này hả?", Alex bật cười trước suy nghĩ ấy. Cô nhún vai.
"Sao lại không chứ?"
"Thế còn anh?"
"Anh có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn. Tôi đâu có ý kiến gì."
"Anh muốn dành toàn bộ thời gian còn lại trong đời, với em", anh nhìn vào mắt cô, tuy cười nhưng có phần hơi quá nghiêm túc. Dưới ánh sáng đèn chùm ở đây, cô không dám chắc biểu hiện kia của anh là gì.
"Hài hước đấy...", cô giả vờ đùa giỡn, uống ngay một ngụm rượu rất lớn.
"Thật hả, Hải Đình?", Alex đột nhiên nói những điều khó hiểu, "Em thật sự không tin anh, hay em đang quá đỗi vô tư vậy?"
"Anh đang ám chỉ điều gì?"
"Anh đang cố... bày tỏ tình cảm với em đấy, Hải Đình ạ."
Điều Alex vừa nói khiến trái tim cô phát điên.
"Anh đã uống bao nhiêu vậy?", cô cười giả lả, "Tôi nghĩ tửu lượng của anh khá hơn như vậy chứ..."
"Chúa ơi...", Alex bất lực ôm đầu, chống tay lên bàn, bất động một lúc, "Thôi bỏ đi. Đêm nay anh muốn say. Không say không về phòng nhé?"
Mười hai giờ đêm, Alex Simon và Phan Hải Đình say quắc cần câu, lảo đảo khoác vai nhau đi về phòng với sự trợ giúp của một nhân viên khách sạn. Hình ảnh này nếu có bị lộ lên báo, đảm bảo sẽ khiến mọi vị phụ huynh cấm cửa con cái họ thần tượng hai kẻ nát rượu này.
"Khóa... chìa khóa?", Alex huých nhẹ vào người cô. Cô ngẩn ngơ một lúc, đập tay vào trán, cười.
"Đồ khốn nạn, anh là người cầm cơ mà!"
Alex cười phá lên, gật đầu. "Tốt lắm, em yêu", anh xoa đầu cô, tựa hẳn vào cửa để khỏi choáng váng, thò tay lục túi quần để lấy chìa khóa mà nhân viên tiếp tân đã đưa cho.
Cánh cửa mở ra, cô và anh nhào vào phòng. Anh còn kịp thò tay giữ lấy cô để cô không mất đà ngã dúi. Đôi giày cao gót này thật phiền toái. Alex lả lơi cười với cô, cúi xuống tháo giày cho cô theo kiểu hoàng-tử-đi-giày-cho-Lọ-Lem.
"Cảm ơn Ngài", cô đã say, không còn kiểu lãnh đạm xa cách hàng ngày với Alex nữa. Cô cũng tiện tay xoa đầu Alex, đúng theo kiểu lúc nãy anh đã xoa đầu cô.
"Dừng lại!", Alex tóm lấy cổ tay cô, đứng dậy đối diện cô, khi cô chỉ mới luồn tay vào tóc anh, "Đụng vào mái tóc này là phải trả giá đấy..."
"Anh nghĩ gì?", cô ngểnh cổ lên nhìn anh, "Anh nghĩ cái này đáng giá bao nhiêu?"
Cùng với đó, cô lấy tay hất mái tóc của mình lên. Mùi cam thảo thật quyến rũ. Đối với Alex. Dù say, anh vẫn biết cô đang làm anh ngây ngất.
"Anh nghĩ giá của anh sẽ khác em...", Alex rất nhanh chóng áp sát cô. Rượu làm anh vô lo, chẳng cần biết việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Phan Hải Đình cũng vậy. Hơi men che khuất ý chí của cô. Cô còn chẳng nhớ đêm nay cô đang say rượu, cùng một người đàn ông say rượu, chung một căn phòng!
Cô cũng chẳng biết cần phải nghĩ gì vào lúc này nữa. Alex thật quyến rũ. Kể cả người anh nồng nặc mùi rượu, anh vẫn quyến rũ một cách kì quái. Gì chứ, cô cũng chỉ toàn mùi rượu...
"Anh... đang hạ thấp mái tóc xinh đẹp này của tôi đấy...", cô đẩy Alex ra, quay người lả lướt đi vào bên trong. Cô thấy nóng nực và bần thần, bởi rượu. Hôm nay cô uống khá nhiều.
"Khoan đã, sweetie...", Alex đi theo sau cô như bị bỏ bùa, "Em chịu trách nhiệm về cái cravat này của anh đấy..."
Anh đã cởi vest và vứt luôn trên đường đi. Thay vì rẽ vào phòng tắm, cô rẽ ngoặt vào phòng ngủ, nơi có chiếc giường êm ái xinh đẹp đang mời gọi cô. Có một dãy gương gắn ngay đầu giường, cô mỉm cười với Alex-trong-gương, và anh đáp lại nụ cười ấy của cô, một cách khiêu gợi.
"Giúp anh đi chứ?", Alex tựa vào thành cửa, nhìn cô đang đứng giữa phòng, ngay gần chiếc giường. Bộ váy satin của Ralph Lauren giờ chỉ như một mảnh vải quấn quanh người cô. Alex nhìn thấy quần lót của cô phía sau đường xẻ tà cao vút lên tận xương chậu.
Anh đã thấy máu nóng chạy quanh người. Dù anh không muốn một tí nào.
Cô cười nửa miệng theo kiểu Alex-Vô-Lại, ngoắc tay gọi anh lại gần. Alex nghiêng đầu đánh giá, vực bản thân dậy và đi về phía cô.
Cô vươn tay túm lấy cravat của anh khi anh ở trong tầm với, kéo anh lại gần.
"Cái cravat này có gì mà không tháo được nhỉ?", cô thắc mắc, cười ngớ ngẩn, dù chính cô hiện giờ chẳng đủ tỉnh táo để nhớ ra cần phải tháo thế nào, "Đứa nào thắt thế này vậy?"
Alex bật ra một tiếng cười, vòng cả hai tay ôm gọn cô. Phan Hải Đình chẳng thèm để ý đến hành động ấy, chỉ chăm chăm tìm cách tháo cravat.
"Anh có nghĩ nên giải quyết theo kiểu lấy kéo cắt không?", cô tỉ mẩn nhìn ngắm cái cravat của anh, mắt sáng lên khi tự nhiên rút bừa một cái mà lại tháo được, "Tuyệt đấy, nó sợ lời đe dọa của tôi."
"Hoàn hảo", Alex vẫn không hề nới lỏng vòng ôm của mình, cúi xuống nhìn cô, "Có lẽ chỉ cái cravat sợ lời đe dọa của em."
Lúc này cô nhận ra mình đang gọn gàng trong vòng tay của anh. Cô gật đầu, cười rung rinh.
"Hiểu rồi, hiểu anh rồi...", cô gục đầu vào ngực anh, đã cười khùng khục lại còn vỗ tay lên vai anh, "Anh ám chỉ là anh không sợ tôi à?"
"Tự em hiểu như thế", Alex nhếch môi. Nụ cười này tác động đến cô không hề nhỏ. Cô vắt ngay chiếc cravat vừa tháo được vòng qua gáy anh, hai tay cô túm hai đầu cravat, kéo nó lại gần mình. Điều này khiến anh buộc phải sát lại gần cô theo lực đẩy của chiếc cravat. Anh rất thích thú tận hưởng điều vừa diễn ra, chuẩn bị diễn ra. Đây là sân khấu của cô.
"Anh!", cô rướn người sát vào anh, chỉ để nhìn vào mắt anh. Vô tình, cô chỉ cách anh một vài mi-li-met. "Anh thật táo tợn!"
Alex phì cười, anh cụng đầu vào trán cô, cười ngặt nghẽo. Anh chẳng hiểu cô vừa nói gì cả. Việc say rượu khiến cô không kiểm soát được suy nghĩ và lời nói của mình. Ngay cả anh cũng vậy. Anh chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Một giây. Hai giây. Ba giây. Tiếng cười ngưng đọng. Không gian lúc này chẳng có gì ngoài sự im lặng. Cô im lặng. Anh cũng im lặng.
Cuối cùng anh đã tự quyết định. Kệ mẹ nó, kệ tất. Anh muốn chuyện này đi xa hơn nữa. Anh đã chờ đợi lâu lắm rồi.
"Tôi muốn đi tắm..."
"Anh yêu em."
Alex gần như ngắt lời cô. Anh sợ rằng cô sẽ đi và anh không còn tí can đảm nào sau đó. Anh phó mặc tất cả vào rượu. Anh chỉ cần cô nghe và hiểu là đủ. Kết cục thế nào, anh thật sự không muốn nghĩ đến nữa.
Bởi vì đôi khi, có can đảm nói ra đã là chiến thắng rồi.
"Anh đừng nói đùa..."
"Anh không hề nói đùa. Anh yêu em", anh nhắc lại một lần nữa, nhìn thẳng vào mắt cô. Ngay cả khi anh biết cô không hoàn toàn tỉnh táo, cô vẫn nhận thức được việc gì đang diễn ra vào lúc này.
Cô im lặng, sự im lặng đáng sợ. Im lặng theo kiểu im lìm, mặt không thay đổi, chẳng có gì thay đổi. Không biết cô nghĩ gì. Cô hơi ngửa người về phía sau để nới rộng khoảng cách với anh. Cô thả chiếc cravat của anh xuống đất. Không còn gì kết nối về thể xác từ cô nữa, chỉ có anh vẫn đang ôm chặt lấy cô. Anh đương nhiên sẽ không thả ra, cho đến khi có câu trả lời rõ ràng nhất.
Cô bỗng nhiên ôm anh, chậm chạp. Không hề vội vã, không hề xúc động. Cô áp tai lên ngực anh, sát vào trái tim anh. Vẫn đập. À, đương nhiên là vẫn phải đập. Lâu, rất lâu nữa, anh nghĩ mình sắp phát điên lên vì cô.
"Đúng là tim anh đang đập giống như em vậy...", cô lẩm bẩm, rồi ngước lên nhìn anh, "Em chờ anh lâu lắm rồi, Alex ạ."
Chậm rãi, chậm rãi. Mọi thứ ở cô không hề vồ vập, bối rối như anh tưởng tượng. Cũng không phải lạnh lùng dập tắt tình yêu của anh, như trong trường hợp tình cảm của cô với anh bị những sự kiện vừa qua làm thui chột mất. Cô vẫn thích anh, anh nghĩ vậy. Cô đón nhận lời tỏ tình một cách bình thản. Cô đáp lại nó cũng bình thản đến không ngờ.
"Vậy nghĩa là có?"
"Có gì cơ?", cô ngẩn ngơ hỏi lại. Cô rõ ràng vẫn đang ôm anh.
"Có đồng ý làm bạn gái authentic của anh", Alex để nỗi sung sướng âm ỉ tràn ra một cách từ tốn. Mặc dù ngoài mặt như vậy, bên trong anh đang rống lên như một con quái vật. Anh muốn cô rất nhiều.
"Thế anh có chịu làm bạn trai của em không đã?", cô nhíu mày hỏi lại, cô làm anh buồn cười.
"Tất nhiên là có. Lần thứ ba anh trịnh trọng nhắc lại: Anh yêu em."
"Tốt rồi", cô thở phào, "Quyết định thế nhé..."
"Em thật kì lạ...", Alex cười rạng rỡ, hai tay di chuyển lên trên, luồn vào tóc cô. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô nụ hôn sâu hút. Rượu làm chuyện này thật kỳ ảo. Giống như Alice đi lạc vào xứ sở thần tiên vậy. Mà anh luôn nghĩ Alice bị say thuốc.
Bây giờ Alex đang say cô.
Rất nhanh chóng, cô đã nằm kẹp giữa Alex và cái giường to êm ái. Cô bám chặt vào Alex. Mùi rượu, mùi gỗ tuyết tùng, ôi, chỉ muốn được hòa quyện vào nó. Chiếc váy satin không đủ che chở cho cô khi cô đang nằm trên giường, nó đành để lộ toàn bộ chân trái của cô, lộ cả cặp mông đầy đặn. Không lâu sau, ngay cả mông của cô cũng đã trở thành địa bàn của Alex. Bàn tay ấm áp, chắc nịch của anh không từ chối một đường cong nào trên cơ thể chữ S, anh mang lửa truyền đi tất cả mọi nơi. Anh khiến cô phải rên lên nhè nhẹ khi bóp chặt mông cô gái của mình. Anh mặc kệ áo sơ mi của mình xộc xệch "lệch chuẩn" quý ông. Những ngón tay nhỏ nhắn, lóng ngóng của cô chạy dọc theo hàng khuy áo, mà Alex thì không thể đợi đến khi cô vẫn còn quằn quại bên dưới thân anh, trong chiếc váy satin khó ưa này. Anh ném thẳng chiếc áo sơ mi trắng tinh xuống đất, kéo cô ngồi dậy, chỉ để lần tìm vị trí phéc mơ tuya trên váy. À, cô đã tìm thấy giúp anh rồi. Chiếc váy tuột xuống một nửa khi cô đang ngồi trên lòng anh, lạy Chúa, anh phát ra những tiếng rên khàn đục trong cổ họng khi được nhìn thấy bộ ngực gợi cảm đằng sau áo bra. Dù đã cố để không cư xử như một con thú đói khát, anh không thể nào kìm nén được. Bông hoa mềm mại, mỏng manh của anh. Nữ thần chiến binh mạnh mẽ, khiêu gợi của anh. Của anh. Anh đặt một nghìn nụ hôn dọc khắp cổ nữ thần của mình. Anh để cô ngồi trong lòng, quấn lấy anh, vòng tay ôm siết quanh cổ anh, vùi đầu vào mái tóc của anh, để tận hưởng sự nâng niu của anh.
Bộ váy satin đã trượt hẳn ra khỏi cơ thể cô. Mọi đường nét của cô, trong mắt anh là một tuyệt tác. Một tuyệt tác mà Aphrodite cũng phải nghiêng mình ghen tị. Anh để cô nằm thoải mái giữa những chiếc gối phồng êm ái, và chỉ khi cô hoàn toàn thả lỏng bên dưới thân hình vạm vỡ của anh, anh mới bắt đầu trao tặng cô những nụ hôn. Lưỡi của anh làm tốt nhiệm vụ của nó, bên trong đôi môi xinh đẹp vẫn còn chưa mờ vết son. Trong khi bàn tay của anh dừng lại ở ngực cô, nắm lấy tất cả sự mềm mại của cô, dày vò nó, nghịch ngợm nó trong lòng bàn tay. Cô cong người lên đón nhận. Cô ôm ghì lấy bờ vai rộng vững chắc của anh. Cô muốn được tan chảy trước anh. Ngay cả khi đôi chân trần của cô cọ sát vào vải quần âu anh đang mặc, cô cũng thấy râm ran suốt ở những nơi nhạy cảm. Alex rõ ràng đang thử thách sự kiên nhẫn của cô.
Khi đã dạo chơi chán trong miệng cô, lưỡi của anh rà soát xuống cổ. Anh liếm dọc một đường xuống tận xương quai xanh, để lại một vùng tê rần và cô phải quằn quại làm quen với nó. Anh nhìn cô, cười ranh mãnh, trước khi lưỡi của anh quấn vào đầu ngực, rồi ngậm nó trong miệng. Anh biết khi nào cô thấy ham muốn. Anh khiến nó căng cứng, anh không ngừng liếm và mút cho đến khi nó phải đầu hàng và săn lại trước tác động của anh. Bàn tay nóng rực của anh mát xa nhẹ ở vùng eo và bụng cô. Anh có thể nghe thấy cô rên lên khi ngón cái của anh ấn nhẹ vào vùng bụng dưới. Cô gái của anh đang muốn anh. Cô luồn tay vào tóc anh và nắm chặt. Không thể chịu được kiểu tra tấn này nữa.
"Alex...", cô lẩm bẩm tên anh. Chúa ơi, âm thanh yêu kiều ấy đã khởi động mọi dây thần kinh còn lại của anh. Alex nhoẻn miệng cười, tiếp tục lùi xuống sâu hơn một chút. Một chút. Anh liếm quanh rốn cô. Và anh dừng lại, ngay trước bụng dưới của cô. Dừng lại mà không làm gì cả. Dừng lại chỉ để khiêu khích cô bằng hơi thở nhẹ nhàng của anh, lượn lờ trên bụng cô.
Dừng lại để lắng nghe một sự cầu xin.