Đứng từ trên ban công tầng hai của tòa biệt thự kiểu Pháp của gia đình Simon, cô có thể thấy rõ mặt trời lên tới đỉnh đầu vào giữa buổi trưa này.
"Phong cảnh ở đây đẹp quá!", cô nói khi Alex đến gần mình, từ phía sau. Anh ôm cô trong lòng, dịu dàng tựa đầu lên vai cô.
"Không đẹp bằng em."
"Em không quen nghe thế đâu, Alex", cô cười tủm tỉm, tuy vậy trong lòng vẫn thấy vui. Lần đầu tiên gặp mặt gia đình Alex, cô đã thấy như mình thuộc về nơi này từ lâu lắm rồi vậy.
"Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở Pháp rồi...", anh thì thầm bên tai cô, "Anh thật sự không muốn rời khỏi đây chút nào."
"Em cũng thế...", cô bám lấy hai tay anh đang ôm riết lấy mình, ngả vào lòng anh, dụi đầu vào cổ anh. Giây phút thế này thật tuyệt, mà cô biết sẽ rất hiếm hoi khi họ trở về nước.
Quả thực, nơi đây chính là thiên đường. Paris tráng lệ, con người Pháp lãng mạn, ẩm thực Pháp tuyệt hảo. Không có fan hâm mộ vây quanh, không có truyền thông soi mói bám riết. Chỉ là chính bản thân mình, bên cạnh người mình yêu, như hai người bình thường không hề có vướng bận.
"Vì đêm nay là đêm cuối cùng đi chơi với nhau...", anh cắn nhẹ vào dái tai của cô, "Đi xem Opera với anh nhé?"
Cô bật cười. Opéra Bastille, nơi mà anh đề cập với bố mẹ lúc nãy. Một đề nghị kì lạ.
"Em sẽ đi bất cứ đâu với anh."
"Nghe lãng mạn đấy", anh bật cười, "Tối nay ở đó có vở Roméo et Juliette, chỉ đêm nay..."
Chà, rủ cô đi xem kịch William Shakespeare. Đúng là kẻ có tâm hồn lãng mạn.
"Đã bao nhiêu lần anh đi xem opera rồi?", cô hỏi lại, không tin rằng người năng động như Alex lại hứng thú với nhạc cổ điển. Anh nheo mắt, làm bộ đang đếm, cười tươi trả lời.
"Tối nay là lần đầu tiên."
Anh làm cô phì cười, phải công nhận, ở bên cạnh anh cô cười nhiều hơn thường lệ. Bởi vì anh thật đáng yêu và hài hước, cô hâm mộ từ những suy nghĩ tích cực cho đến cách ăn nói đầy hàm ý. Một người mang đầy màu sắc.
Anh và cô chuẩn bị rời đi khi trời chuyển về chiều. Không tính đến những người hầu và ông quản gia Bonnet, mọi người đều dồn hết về sảnh chính để tiễn Alex và cô.
"Mẹ không đi cùng bọn con thật à?", Alex đang rủ mẹ đi xem opera đây mà. Marie Simon ôm Alex, nói thầm với anh.
"Tối nay mẹ với bố có kế hoạch khác rồi. Mà con biết Jamie rồi đấy, không đời nào nó đi xem opera đâu. Chúc con và Hải Đình vui vẻ."
"Dorete!", Jamie đột nhiên hô lên, và chẳng ai biết cậu nhóc nói với ai cho đến khi thấy cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, "Tu es l' amour de ma vie.... (Em là tình yêu của đời anh)"
Alex đấm em trai mình một cái, vào bụng. Không rõ có đau hay không mà Jamie cúi gập người, ôm bụng rống lên thảm thiết. Và cũng chỉ có cô hốt hoảng chạy lại xem tình hình của cậu ta, ngăn cản Alex. Lạ lùng thay, chẳng ai ngoài cô biểu hiện sự lo lắng nào.
"Nó giả vờ đấy", Alex giữ một tay cô, "Lúc nào chẳng vậy."
"Jamie, con đừng dọa người ta như thế", bà Simon lên tiếng, và Jamie thay vì nhăn nhó ôm bụng, ngay lập tức thẳng người dậy, nhìn cô cười ám muội.
"Elle s'inquiète de moi! (Chị ấy lo cho con kìa!)"
Cô ngẩn người ra, rụt cổ lại dịch về phía Alex. Bà Simon nhắc nhở cậu thêm một câu, và trông cậu vô cùng ngây thơ khi trưng bộ mặt cún con và nhún vai theo kiểu vô tội.
"Je m' excuse pour tout ce théâtre, mais je voulais prouver un point... (Tôi xin lỗi về màn kịch này, nhưng tôi chỉ muốn chứng tỏ một điều thôi)", cậu nhìn cô, nói một tràng câu nói mà cô không hiểu còn cậu thì nghĩ rằng nó sẽ rất lãng-mạn, "Je t' aime un peu plus tous les jours (Em cảm thấy yêu chị nhiều hơn mỗi ngày...)"
"Oh, Seigneur, ma fils!", bà Marie thốt lên, "Vous avez juste rencontrée pendant quelques heures! (Con mới gặp Hải Đình có vài tiếng thôi mà)"
"C' était ma façon de lui prouver comment je me sens (Đấy là cách con chứng tỏ tình yêu của con)!", Jamie nhún vai lần nữa, "Marie?"
"Mon dieu, Félix, faire quelque chose! (Chúa ơi, Félix, làm gì đi chứ)", Alex rú lên, trợn mắt đe dọa em trai và nhìn bố. Có vẻ như kịch bản của gia đình Simon luôn là thế này: Jamie trêu - Alex tức - Marie khuyên bảo - và Félix đưa ra "phán quyết cuối cùng".
"Jamie semble être en grande forme! (Jamie có vẻ đang muốn chứng tỏ phong độ)", ông Simon chỉ nói vậy, và Jamie ngay lập tức hí hửng nhìn anh trai. Khỏi nói, Alex cứ như muốn xông vào ăn thịt cậu ta vậy.
"Je ne sais pas comment le démontrer vu que c'est trop évident, Félix (Con cũng không biết phải nói gì nữa, điều đó quá rõ ràng, Félix ạ)", Jamie cười xuề xòa trước mặt cô một lần nữa, trước khi cúi đầu như một nghệ sĩ biểu diễn đang cúi chào khán giả trước khi hạ màn, "Il vous aime beaucoup. (Anh ấy yêu chị nhiều lắm đấy). Hey Alex..."
Alex nghe được câu nói của cậu, biết rằng Jamie-bé-nhỏ sẽ không đùa dai nữa. Anh không đáp lại, chỉ nhướn mày lên và hướng đôi mắt sâu hút về phía em trai.
"Tu devrais la baiser sur son divan recouvert de velour (Anh nên làm tình với chị ấy trên chiếc ghế nhung)", Jamie nói một câu xanh rờn khiến cả ông bà Simon phải trợn mắt lên và cảm thán. Cậu nhóc này mới mười bảy tuổi thôi mà!!!
Ngược lại, Alex bật ra tiếng cười ranh mãnh trước câu nói ấy. Anh nháy mắt với Jamie, và chỉ có cô là ngơ ngác trước cuộc nói chuyện nhanh như gió, thay đổi phành phạch của họ. Cô không hiểu vì sao vài giây trước Alex còn nhìn Jamie như kẻ thù (dù không biết thật hay giả), đến giây này bọn họ đã lại tươi cười với nhau. Cô chẳng hiểu được Jamie vừa nói gì mà ông bà Simon lại cảm thán ghê đến vậy.
"Con đi đây!", Alex sau màn trao đổi bằng mắt với em trai, lại bất ngờ khoác vai cô và nói những thứ cô-có-thể-hiểu. Cô đành cười tươi rói để che giấu sự bối rối, đáp lại cái ôm thân thiết của bà Simon và bắt tay ông Simon lần nữa, lon ton đi theo Alex. Cô còn nghe Jamie nói thêm một câu tiếng Pháp nữa, mà cô không hiểu cậu ta có phải lại "tán tỉnh" cô không.
"Soyez heureux avec votre amour!"
Alex giơ một tay lên ra hiệu đồng ý, không quay đầu lại mà đi thẳng. Jamie hứng chí nhìn theo họ khuất bóng, còn ông bà Simon bất động nhìn cậu con trai mười bảy tuổi của mình.
"Incroyable (Không thể tin nổi)", ông Simon lẩm bẩm, nhìn ánh mắt đáp trả ngây ngô của con trai, xoay người rời đi.
"Tu lui apprends! (Anh đã dạy con điều đó)" , bà Simon véo tai con một cái rồi đi theo chồng, không quên nhắc nhở lại "chiến tích" của Félix Simon ngày xưa. Alex và Jamie có mồm mép nhanh nhảu đến đâu, tất cả là từ bố của chúng!
Ngồi yên vị trên xe rồi, cô không hề bỏ lỡ cơ hội, ngay lập tức quay sang túm áo Alex.
"Trước khi về mọi người đã nói gì vậy?", cô dí sát vào mặt anh hỏi theo kiểu áp cung tội phạm. Alex cười khoái chí, cầm vào cổ tay cô.
"Câu cuối cùng Jamie chúc chúng ta hạnh phúc với tình yêu của mình", anh nhẹ nhàng giải thích, hôn nhẹ lên những ngón tay của cô, "Trước đó cậu ta chỉ muốn trêu chọc em, và cả anh, bằng cách tán tỉnh em thôi... Không có gì nhiều."
Anh đương nhiên sẽ không nói đến vụ "làm tình trên ghế nhung". Những chiếc ghế bọc nhung là đặc điểm của khách sạn Four Seasons. Jamie quả là tên nhóc con tinh ranh.
"Ồ, thế à", cô ngẩn ngơ nhìn anh, rất nhanh yên vị trên ghế, xốc lại dáng vẻ tiểu thư thanh thoát. "Em nhất định sẽ đi học tiếng Pháp..."
"Em không cần học đâu, vì anh đâu có nói tiếng Pháp với em!", Alex cười ngặt nghẽo, "Nhưng nếu em vẫn muốn học thì chỉ cần nhớ một vài câu này là được."
"Đừng có dạy em nói linh tinh đấy", cô lườm anh. Alex đương nhiên bỏ đi cái nhìn ranh mãnh vừa xuất hiện, khoác tay qua vai cô để ôm cô vào lòng.
"Anh sẽ bảo em câu nào chỉ được nói với anh, câu nào có thể nói với người khác."
"Em chỉ cần nói với anh là được."
"Perfecto!", đó là một câu cảm thán chẳng liên quan bằng tiếng Tây Ban Nha, "Câu này đơn giản nhất, và anh cũng muốn được nghe nhất..."
Cô nghiêng người nhìn anh chăm chú khi nghe anh nói vậy. Mất vài giây để anh thoát ra khỏi sự đáng yêu khó cưỡng của cô khi đưa mắt chờ đợi anh như thế, nở nụ cười nửa miệng của mình và nói thật nhỏ.
"Je t'aime, Alex", anh nói, lướt nhẹ tay trên má cô. Cô thấy hồi hộp một chút, câu này nghe quen thật. Cô gật đầu, cắn môi trước khi nhắc lại y hệt.
"Je t'aime, Alex", cô lẩm bẩm. Ngữ điệu gần giống, và Alex mỉm cười nghe khi nghe cô nói ra điều ấy.
"Sao, sao anh lại cười em!", cô đấm nhẹ vào ngực anh, nhưng lại rất thích nụ cười của anh lúc ấy.
"Vì em vừa nói "Em yêu anh" đấy", anh sung sướng tận hưởng đôi môi cô vẽ lên đường cong tuyệt đẹp với anh, hôn phớt lên môi cô một cái, "Em rất cần phải học thuộc câu này đấy, cục cưng ạ!"
"Em sẽ học nhanh thôi!", cô tự hào phát biểu, sẵn sàng cho câu tiếp theo.
"Tu es prêt, mon chou?"
Cô nhắc lại y hệt. "Có nghĩa là gì vậy?"
"Anh đã sẵn sàng chưa, anh yêu", Alex dịch lại với một tràng cười không thể dứt. Anh chuyển hướng sang trêu chọc cô rồi. Tuy vậy, cô không thèm giận, dùng ngón trỏ móc vào cổ áo anh, kéo anh lại gần mình.
"Anh muốn em dùng nó vào buổi tối chứ?", cô hỏi với nụ cười nửa miệng quyến rũ made-in-Alex, khiến anh trong chốc lát bị choáng ngợp bởi sự gợi cảm táo bạo của người yêu.
"Bất cứ khi nào em muốn", anh ngay lập tức tặng lại cô nụ cười original của mình, không quên bonus một lần nháy mắt. Có vẻ cô vẫn là người bị dao động nhiều hơn rồi!
"Muốn làm gì nhỉ?", cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của anh, "Em bỗng nhiên quên mất rồi, tệ quá..."
"Ça s' appelle 'faire l' amour' ", Alex rót những lời này vào tai cô, trong khi quyến rũ cô bằng một nụ hôn nhẹ sau tai, "Nó được gọi là 'làm tình', cưng ạ."
"Faire l' amour", cô nhắc lại, gần như muốn đầu hàng trước anh. Alex không bao giờ bỏ lỡ cơ hôi, ngay lập tức nhào đến đôi môi ngọt ngào của cô, tặng cô một nụ hôn đắm đuối. Bất chấp việc họ đang ngồi trên một chiếc limousine, di chuyển trên đường. Bất chấp cả việc người tài xế có thể bất cứ lúc nào gạt chiếc kính ngăn xuống, nhìn qua gương chiếu hậu và vô tình thấy họ cuốn vào nhau.
Ahh, French. Đất nước xinh đẹp với thứ ngôn ngữ lãng mạn nhất thế giới. Chỉ nhìn vào người Pháp thôi cũng đủ để thấy, họ sinh trưởng trong mầm giống của tình yêu.
Buổi tối cuối cùng ở Pháp, họ đến quảng trường Bastille để tận mắt chứng kiến một trong hai công trình nhà hát Opera nổi tiếng ở Paris. Có một công trình khác, gọi là Cột Tháng Bảy nằm ngay phía trước nhà hát, Alex đã chụp cho cô một bức ảnh ở đây.
Vị trí của Opéra Bastille tại quảng trường Bastille khiến nhà hát trở thành một địa điểm lịch sử và biến quảng trường Bastille thành một khu phố tấp nập. Nhà hát mang kiến trúc hiện đại, sử dụng vật liệu kính cho cả mặt ngoài và bên trong, đá granit từ Lanhélin vùng Bretagne kèm gỗ lê từ Trung Quốc. Với phòng trình diễn lớn 2700 chỗ được thiết kế truyền âm đồng nhất, cùng các phòng chuẩn bị, phục trang, phòng làm việc... Opéra Bastille là một nhà hát lớn và hiện đại. Khán phòng được ốp đá kết và đá cẩm thạch từ Verona. Khoang dàn nhạc của sân khấu có thể di chuyển và đóng lại, dành cho 130 nhạc công. Sân khấu chính cao hai mươi mét, rộng bốn mươi mét và sâu hơn ba mươi mét vào phía trong. Chín máy nâng giúp sàn sân khấu có thể tạo thành nhiều tầng. Đối với người chưa bao giờ bước vào một nhà hát opera trước đó như Phan Hải Đình, cô thực sự cảm thấy thán phục người đã thiết kế nên công trình này.
"Nơi này được hoàn thành đúng kỉ niệm ngày chiếm ngục Bastille", Alex nói với cô khi họ ngồi vào ghế, "À, em chỉ cần biết đó là một sự kiện quan trọng trong Cách mạng Pháp năm 1789... Vở diễn khánh thành nhà hát lúc đó là vở La Nuit avant le jour của Bob Wilson, nhưng chưa chính thức bắt đầu mở cửa nhà hát. Mãi sau đó họ mới mở đầu bằng vở diễn Les Troyens của nhà soạn nhạc Hector Berlioz."
"Thật tuyệt!", cô thốt lên khi thấy anh cười, "Không, ý em là anh tuyệt ấy! Sao anh có thể biết toàn bộ những thứ đó vậy? Anh mới lần đầu đến đây mà?"
"Thật ra anh đã đến vài lần rồi, nhưng đâu có xem..."
"Anh bảo em..."
"Em hỏi anh đã xem opera bao nhiêu lần rồi phải không?", anh quay sang véo mũi cô, "Đó, đây là lần đầu tiên anh xem opera."
"Vậy những lần trước anh đến đây làm gì?", cô ngạc nhiên hỏi lại, không thèm để bụng việc bị anh đối xử như trẻ con.
"Đến ngắm. Em không thấy đây là một công trình quá hoàn hảo à?"
Quả là Alex, anh chưa bao giờ ngừng khiến cô cảm thấy không còn tí thông minh nhạy bén nào trước anh...
Vở kịch trôi đi nhanh chóng. Chuyện tình bi đát cùng một lúc với lãng mạn được tái hiện không thiếu một chi tiết bằng những giọng ca opera ngọt ngào. Alex đã hôn lên tóc cô vào đoạn cuối vở kịch, khi Romeo và Juliette chết bên cạnh nhau. Cô không chắc cảm xúc của mình là gì, khi họ bước ra khỏi nhà hát khi trời đã sẩm tối.
"Thật lãng mạn", Alex nói đều đều, chẳng có gì ở anh cho thấy anh thật sự thấy nó lãng mạn. Cô đi bên cạnh anh, quay sang ngắm nhìn anh một lúc.
"Quá bi kịch cho một sự lãng mạn", cô bình luận. Alex ngay lập tức vỗ tay cười.
"Anh cứ nghĩ em thích điều gì có ý nghĩa to tát ấy", anh đáp, "Quả thật, anh thấy mọi thứ như dồn vào ngõ cụt vậy, và rồi Romeo và Juliette cùng nhau chết. Ai tin vào việc họ sẽ cùng nhau hạnh phúc cơ chứ, khi mà chết đi rồi, rất có thể một trong hai người sẽ quên luôn người còn lại."
"Chà, một người Pháp vừa phân tích bi kịch tình yêu nổi tiếng nhất thế giới bằng một câu văn... chẳng lãng mạn chút nào!", cô trêu anh, nịnh nọt bằng cách vòng tay qua người anh và ôm anh chặt, "Anh phải để cho những người tin vào tình yêu chân chính một lối thoát chứ..."
"Anh tin rằng tình yêu chân chính nhất của Romeo và Juliette là việc họ đã hết lòng vì nhau, và luôn nghĩ về nhau cho đến tận những phút cuối cùng của cuộc đời", Alex cũng vòng tay ôm cô vào lòng, tản bộ về phía chiếc limousine đợi họ ở đằng xa, "Không cần phải cùng nhau chết như vậy mới là yêu nhau chân chính. Những người tin vào tình yêu đích thực có thể nhìn nhận lại nó để tìm ra lối thoát tích cực hơn là tự sát bên cạnh người yêu."
"Anh nói như học giả phân tích tình yêu vậy!", cô cười khúc khích, rúc vào ngực Alex và thưởng thức mùi gỗ tuyết tùng đặc trưng của anh, "Liệu mấy nhà nghiên cứu văn học có gọi điện hỏi ý kiến anh về công trình phân tích mới của họ không nhỉ?"
"Anh sẽ từ chối ngay!", Alex đặt một nụ hôn xuyên qua mái tóc, chạm vào trán cô, trước khi đưa cô ngồi vào trong chiếc limousine đã mở sẵn cửa chào đón họ, "Anh chỉ là một chàng trai bình thường, người sẽ không bao giờ để người yêu mình phải chết."
"Kể cả khi sau đó anh có thể tự sát để chết bên cạnh người mình yêu?", cô hỏi lại với giọng nói dí dỏm, không quên sà vào lòng anh khi anh đã ngồi bên cạnh và dang rộng vòng tay đón cô.
"Anh sẽ không chọn kết thúc như thế", anh nhìn cô trìu mến, "Anh biết chúng ta còn cả một quãng thời gian dài phía trước để được tận hưởng hạnh phúc cùng nhau. Anh muốn cảm nhận điều đó, cùng với em, cho tới khi chúng ta già đi giữa bầy con cháu. Anh sẽ không đời nào chấp nhận để mất em trước mắt mình rồi chấm dứt cuộc đời trong bất lực, anh biết anh có thể làm nhiều hơn thế. Có lẽ thời thế thay đổi rồi, thế kỉ này không phải là nơi chúng ta nên tự tử để hạnh phúc bên nhau, trên thiên đàng."
"Alex...", có một tia cảm động tràn qua đôi mắt cô. Cô lần đầu tiên làm điều mà trước kia luôn muốn làm, lướt những ngón tay dọc theo mọi đường nét thanh tú trên gương mặt Alex, chạm vào môi anh, chạm vào mí mắt anh. "Đó là điều lãng mạn nhất mà em từng được nghe..."
"Em xứng đáng với nó, Thiên Thần ạ", anh lồng những ngón tay của mình vào giữa các ngón tay của cô, nắm chặt lại và sưởi ấm tay cô bằng tình yêu nồng nàn của mình. "Anh yêu em. Bây giờ, rất nhiều."
"Em cũng yêu anh, Alex", cô nhìn sâu vào mắt anh, ước gì có thể đắm chìm được trong đôi mắt xanh tuyệt vời ấy, "Và em thật sự, thật sự nghĩ vậy đấy. Em chưa từng yêu ai cả, Alex. Chưa từng yêu ai trong suốt cuộc đời này, cho đến khi em gặp anh."
Điều cô vừa thổ lộ khiến anh bất ngờ. Anh đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần trước đây, cô đã yêu ai chưa? Cô có bao nhiêu mối tình? Nhưng anh phải tự bỏ ngỏ tất cả. Dù đã yêu nhau, anh thấy rằng cô thường tránh nhắc đến điều đó.
Nếu bây giờ họ đã về đến căn phòng tiện nghi êm ái trong khách sạn, có thể lời nói bông đùa của Jamie sẽ thành hiện thực đấy.
"Anh là người đầu tiên em yêu", cô tiếp tục với nụ cười chân thành nhất, dùng cả hai bàn tay ôm trọn khuôn mặt điển trai của anh, và nhìn vào mắt anh không rời, "Dù có chuyện gì đi nữa, em cũng sẽ không bao giờ lãng quên anh, bởi vì anh đã được khắc sâu vào tiềm thức của em rồi."
Không từ ngữ nào có thể lột tả được niềm hạnh phúc của anh vào lúc này. Một đam mê mãnh liệt, một ma lực ngọt ngào. Anh không ngần ngại xâm chiếm bờ môi cô say đắm, với trái tim run lên trong lồng ngực mình.
Đây chính xác là cuộc tình đẹp nhất trong cuộc đời anh. Anh dám khẳng định như vậy, bởi vì cô thật xứng đáng.
Đêm cuối cùng tại Paris. Họ sẽ bay chuyến mười giờ sáng mai, vì vậy đêm nay họ quyết định phải đi ngủ sớm để buổi sáng có thể dậy sớm và tạm biệt Paris. Vậy mà lúc này, chẳng ai ngủ được.
Căn phòng xa hoa tại khách sạn đã tối mịt, không khí êm ái phảng phất vị ngọt ngào. Cô đang nằm trong vòng tay anh, những ngón tay nhỏ nhắn lướt qua lại trên hình xăm chạy dọc từ hông lên mạn sườn của anh. Alex cũng đang thức, mân mê vài lọn tóc xoăn của cô, cuốn lọn tóc quanh ngón trỏ rồi rút ra, lặp đi lặp lại mãi như vậy. Chẳng ai biết lí do mình vẫn mãi trằn trọc thế này.
"Ngày mai..", cô lên tiếng trước, hạ giọng vô cùng đáng yêu, "... Khi trở về... mọi chuyện sẽ không còn như thế này nữa..."
Alex im lặng. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô.
"Anh biết."
"Em không muốn về", cô ngẩng đầu lên chỉ để nhìn vào bờ môi cuốn hút của anh. Alex nhếch khóe môi nhưng đó không phải là một nụ cười như mọi lần.
"Anh cũng vậy."
Và anh cúi xuống nhìn cô. "Anh muốn được mãi mãi thế này, bên cạnh em. Giống như một cặp đôi bình thường, chẳng sợ ai phán xét."
Đúng vậy. Khi trở về, không đời nào có chuyện Alex và cô được ngủ chung với nhau. Dù bất kì lí do nào đi nữa, dù họ có trong sạch đi nữa, thì chỉ cần bị bắt gặp một lần, danh tiếng của họ sẽ tiêu tùng. Danh tiếng của Phan Hải Đình. Anh không đời nào muốn chuyện đó xảy ra.
Nhưng anh thèm khát những khoảng khắc thế này đến phát điên. Anh sẽ không chịu được mất. Anh đã quen với cảm giác chìm đắm trong mùi hương của cô trước khi trôi vào giấc ngủ mất rồi.
"Anh đã bao giờ nghĩ là... em không biết nữa... từ bỏ diễn xuất?", cô thì thầm những lời cuối trong khi ngón tay vô thức vẽ những đường lằng nhằng trên ngực trần của anh. Anh không nghĩ mình đã nghe nhầm.
"Từ bỏ? Em đang nói gì vậy?", anh rất ngạc nhiên. Anh là ca sĩ, chuyển sang diễn xuất - được, không thành vấn đề. Nhưng người nói ra hai chữ "từ bỏ" là cô, là một diễn viên. Cô đã nghĩ gì?
"Em nghĩ là...", ngập ngừng đôi chút với bộ ngực của anh, cô quyết định một lần nữa ngẩng lên nhìn vào mắt anh, "Em đã theo nghề diễn này mười ba năm rồi. Em đã có mọi thứ em cần, và cũng đã cận kề danh hiệu "quý bà trung niên" rồi. Anh có nghĩ... đã đến lúc... em nghỉ ngơi?"
"Thôi nào, cục cưng, đừng đi vào ngõ cụt như vậy", Alex vòng hai tay ôm cô chặt hơn, nhốt cô trong mùi gỗ tuyết tùng gây mê của mình, "Anh biết rất rõ diễn xuất chính là đam mê của em. Em không thể chỉ đơn giản từ bỏ như vậy, em vẫn còn rất trẻ trung và xinh đẹp, sweetie, em sẽ mãi là như vậy."
"Chẳng có mãi mãi đâu, Alex", cô bật cười, "Em... có lẽ em bị nơi này hớp hồn mất rồi! Paris quyến rũ em nhiều như anh quyến rũ em vậy. Cứ nhìn vào những gì em đã có ở đây, có anh, có những trải nghiệm, có tự do, có tình yêu thương từ gia đình anh... Ôi, Alex, em cảm thấy ngạt thở khi nghĩ đến chuyện ngày mai chúng ta sẽ phải quay lại guồng quay mệt mỏi khi trước. Em... không muốn nữa..."
"Em yêu, anh cũng vậy", anh dỗ dành cô bằng đôi mắt biết nói của mình, hôn phớt lên môi cô trước khi tiếp tục nói, "Anh có được em ở Paris. Anh có quãng thời gian tuyệt vời này, và có những khoảnh khắc mà cả đời có lẽ anh sẽ không bao giờ quên, cùng em. Bố mẹ anh, Jamie, họ đang ở đây, anh không hề muốn phải xa Paris một chút nào. Nhưng cưng ạ, chúng ta đang trên hành trình trở về nhà. Chúng ta còn trách nhiệm, và quan trọng là đam mê. Anh cũng muốn được thưởng thức quãng thời gian tuyệt vời này với em, lâu dài nhất có thể. Nhưng ở nhà, rất nhiều người đang chờ đợi chúng ta. Đừng chỉ nghĩ đến những điều tiêu cực, từ bây giờ em đã luôn có anh bên cạnh. Anh bỗng nhiên chẳng thấy mệt mỏi tí nào, cục cưng ạ, em quên rằng chúng ta đã yêu nhau rồi à?"
Cô bỗng nhiên thấy sống mũi cay xè, và cô đã khóc một tí trước màn hùng biện cảm động của Alex. Trước thời điểm này, cô chưa từng biết Alex lại có thể sâu sắc đến vậy. Anh là một người đàn ông hai lăm tuổi, đã cực kì trưởng thành rồi.
Và hơn thế nữa, cô chưa bao giờ mơ tưởng đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của anh dành cho mình lớn đến thế nào, như lúc này. Anh yêu cô bằng cả trái tim , cả tâm hồn và thể xác của anh. Cô còn dám mong đợi gì hơn niềm hạnh phúc này nữa.
"Đúng là em đã quên mất!", cô bật khóc trong khi môi vẫn còn nở nụ cười, "Em đã có anh rồi."
"Đúng vậy, cục cưng của anh", Alex dùng ngón cái vuốt nhẹ những giọt long lanh ở khóe mắt cô, âu yếm hôn nhẹ lên mi mắt, "Em không thể biết được anh yêu em nhiều đến mức nào đâu."
"Có, em biết", cô cũng biết cô sẽ chỉ cho phép bản thân mình được yếu đuối trước Alex, "Em nhìn thấy nó rõ như ban ngày vậy. Đừng coi thường khả năng ngoại cảm của em..."
Alex nở nụ cười hạnh phúc. Anh cúi xuống, trao tặng cho cô nụ hôn cuồng say nhất của anh. Anh đã say cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên rồi.
"Anh đang gợi lại cho em điều khiến em yêu anh đấy", anh cười trong khi hôn cô, nói với cô những lời ngọt ngào nhất, "Anh có được biết em yêu anh nhiều thế nào không?"
"Nhiều như anh yêu em vậy", cô cười khúc khích trong nụ hôn của anh, ôm chặt anh không rời, "Anh là tình đầu của em đấy, cục cưng ạ."
"Thật vinh hạnh."
Anh chỉ nói được vậy. Bởi vì sau đó, đôi môi cô đã không còn muốn cho anh cơ hội nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi.
Thật tuyệt vời khi được chìm đắm trong tình yêu...