Báo chí đã bắt đầu làm ầm lên về Phan Hải Đình. Đầu tiên là việc cô gặp tai nạn xe hơi và cảnh sát đang điều tra theo chiều hướng một vụ cố ý gây thương tích khi có hơn ba nhân chứng nói về một chiếc xe màu đen đỗ ở giữa đường. Chỉ tiếc là không ai để ý đến biển số xe hay người lái xe. Người duy nhất cho cảnh sát một miêu tả cụ thể lại nói rằng "dáng vóc như đàn ông nhưng lại có mái tóc dài". Vụ án đó còn chưa đi đến đâu thì ngay trong cùng một buổi chiều, Phan Hải Đình phải nhập viện vì dị ứng phấn hoa. Một kẻ lạ mặt gửi một thùng hoa đến tận nhà Phan Hải Đình, người quản lý của cô, Vương Khả, nói với báo chí rằng có thể cô đang bị một fan cuồng theo sát. Chúng tôi đang hợp tác với cảnh sát để điều tra vụ này, Vương Khả nói vậy, thực chất chỉ có một mình anh thôi. Anh biết chắc ai là người muốn hại cô rồi, nhưng không thể để báo chí biết được. Danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng nếu chuyện đó lộ cho bất cứ ai. Vương Khả cần phải tìm Hồ Phát, càng sớm càng tốt.
Ngày hôm nay đoàn làm phim cũng phải hoãn cảnh quay. Vết thương ở đầu cô vẫn còn bầm tím và sưng to đến mức khó lòng che được bằng phấn trang điểm, những vết thương ở cánh tay chỉ mới liền những vết xước nhỏ. Alex thì không được nghỉ. Anh đã nhận lời trở thành đại sứ thương hiệu tại châu Á của Charvet Place Vendôme, một nhãn hiệu thời trang nam quý tộc của Pháp, và lúc này anh đang chụp hình cho họ. Vương Khả đã ghé qua chỗ cô buổi trưa để chắc chắn rằng cô đã ăn trưa đầy đủ và đã nghỉ ngơi. Chỉ có cô là than thở vì bỗng dưng được quan tâm quá mức, cô nghĩ mình đã quá độ tuổi được quan tâm lâu lắm rồi.
Sau khi Vương Khả rời căn hộ của cô được nửa tiếng, cô đã gọi điện cho anh khi anh đang trên đường lái xe đến sở cảnh sát.
"Anh có nhìn thấy laptop của em không?", đó là câu đầu tiên cô hỏi anh. Vương Khả nheo mắt lại nhưng anh chắc chắn sáng nay cô chưa hề lấy laptop ra khỏi tủ đầu giường.
"Em kiểm tra lại trong tủ đi. Anh không thấy em dùng."
"Đúng là em chưa lấy ra...", giọng cô hơi gấp gáp, "Nhưng hiện tại em không thấy đâu cả... Trong tủ đầu giường cũng không có!"
"Em đã tìm quanh nhà chưa?", Vương Khả đột nhiên thấy lo lắng. Anh ngay lập tức quay xe lại khi chỉ vừa mới đi qua hầm chui, "Trong phòng khách? Trong túi sách? Trong phòng đọc?"
"Không có ở bất cứ đâu cả!", hơi thở của cô rõ ràng qua điện thoại, có lẽ cô đã đi tìm nãy giờ, "Em nhớ rằng cả ngày hôm qua em không động đến nó... Mà buổi tối hôm trước nữa chắc chắn em đã cất vào tủ đầu giường trước khi đi ngủ rồi... Không thể có chuyện mất được!"
"Em kiểm tra mọi cửa đi. Em có nghĩ nhà bị đột nhập không?", Vương Khả khẩn trương hơn nữa, anh phóng như bay trên đường trở về căn hộ của cô. Anh không hề nghi ngờ khả năng ấy một chút nào.
"Em sẽ hỏi quản lý tòa nhà... Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, em chỉ bị mất mỗi laptop..."
"Trong đó có gì quan trọng không?"
"Chỉ có ảnh thôi. Ảnh gia đình và ảnh của em với Alex."
Vương Khả giật mình. "Có... ảnh nhạy cảm không?"
"Không! Anh nghĩ gì vậy?"
"Chắc chắn vẫn hơn", Vương Khả thấy nhẹ nhõm hẳn, "Anh đang quay lại rồi, đợi anh."
"Em đi gặp quản lý tòa nhà. Anh đến mà em chưa về phòng thì cứ vào xem xét nhé."
Chỉ mười phút sau, Vương Khả đã đứng trong thang máy lên tầng mười tám. Anh tựa hẳn vào thành thang máy suy nghĩ, bỗng nhiên để ý thấy camera giám sát đang chạy. Đúng rồi, là camera. Anh sẽ đề nghị quản lý tòa nhà cho xem băng an ninh, ít nhiều cũng phải tìm được vài điểm nghi vấn.
Khi anh đến phòng, cô vẫn chưa về. Anh mở cửa vào bằng chìa của mình, điều đầu tiên là kiểm tra hệ thống chống trộm gắn ngoài cửa ban công. Đúng như anh dự đoán, Phan Hải Đình không hề mở lên. Có thể cô quá chủ quan hoặc không muốn ồn ào, có thể cô sợ cô sẽ làm phiền những người hàng xóm bằng thứ âm thanh ầm ĩ đó nên bỏ qua sự an toàn của mình. Cô rõ ràng không còn an toàn nữa rồi, kẻ trộm đột nhập ngay trong nhà cô.
Anh đi vào phòng ngủ, nhìn quanh một lượt. Chăn gối đã xộc xệch hết, có lẽ cô đã lật tung lên để tìm laptop. Cánh tủ quần áo còn chưa đóng kín, ngay cả ngăn kéo bàn trang điểm cũng vậy. Cô chưa bao giờ để mọi thứ bị xô lệch trong căn nhà của mình, mặc dù cô sống khá phóng khoáng, đôi khi hơi qua loa bừa bãi. Nhưng với cô, thứ nào ở đâu sẽ luôn ở yên chỗ đó, như vậy cô không phải mất thời gian để tìm khi cần đến. Cô chưa bao giờ đóng tủ một cách cẩu thả hay để gối lộn dưới chân giường. Anh có thể thấy rèm cửa sổ trong phòng đã kéo hết cỡ, và bị cuộn lại rồi nhét vào giữa hai thanh ngang trên cửa sổ để cố định. Cô có lẽ đã cuống đến mức quên cả bật đèn mà chỉ mở rèm cửa sổ để tìm laptop.
Anh đến bên tủ đầu giường, kéo nó ra và nhìn vào khoảng trống bên trong đó. Nơi vốn được dùng để cất laptop giờ không còn dù chỉ là cục sạc. Cô có một thói quen quái đản: nhét laptop vào tủ đầu giường như thể đó là một quyển sách. Không có lí do nào cho hành động này, cô chỉ đơn thuần cảm thấy thích làm vậy. Từ khi còn ở nhà cũ cô đã có tủ đầu giường loại to dẹt phù hợp với đệm giường, vô tình khiến sau này cô chỉ ưa dùng loại tủ nào nhét vừa laptop. Anh nhìn chằm chằm một lúc rồi đóng tủ lại. Anh chẳng phải chuyên gia phân tích hiện trường để mà nhìn ra dấu vết hay dấu vân tay nào. Thực tế là chẳng có gì cả.
Có tiếng cửa mở. Vương Khả bước ra ngoài, gặp cô đang bước vào phòng khách. Cô đã bị giật mình khi nhìn thấy anh.
"Anh đến từ bao giờ thế?", cô hỏi, trên người cô vẫn mặc nguyên áo của Alex, quần short bò của mình. Vương Khả đến gần cô, đảo mắt.
"Anh mới đến. Em đã gặp quản lý chưa?"
"Em vừa ở phòng quản lý về", cô nói, đi về phía ghế sô pha và ngồi xuống, "Ở đó em biết được một điều khá sốc..."
"Chuyện gì?"
"Đêm qua, khoảng hai giờ sáng, có người đã vào phòng em. Hệ thống mã khóa cho thấy một lượt truy cập vào ổ quẹt của căn hộ này vào hai giờ sáng hôm qua."
Cô khoanh tay lại nhìn anh. Vương Khả đứng sững một lát, bỗng hiểu ra vấn đề.
"Em không nghi ngờ anh đấy chứ?"
"Em không biết, Vương Khả ạ, chỉ có duy nhất hai người có chìa khóa vào phòng này, anh và em, nhưng hôm qua em không dùng nó."
Vương Khả mở to mắt trước giọng nói đanh thép của cô. Chính anh cũng không tin nổi chuyện này.
"Thật điên rồ, Đình Đình, đêm qua vào giờ đó anh đang ở cùng Khả Doanh, anh xin thề!"
Hạ Khả Doanh là hôn thê của Vương Khả. Cô không biết phải làm sao nữa, vì ngoài lời giải thích rằng Vương Khả dùng chìa khóa của anh vào phòng cô, cô không còn cách suy nghĩ nào khác.
Tuy nhiên, cô tin anh không làm những chuyện ngớ ngẩn như vậy với mình. Anh có cả ngàn cơ hội để lấy laptop của cô, chẳng việc gì phải lén lút trong đêm. Laptop của cô không có gì quan trọng cả, anh cũng chẳng cần nó để làm gì. Anh không túng thiếu đến mức phải trộm laptop của cô để bán, và chẳng hạn cô vô tình lưu trữ thứ gì liên quan đến anh, anh hoàn toàn có thể hỏi mượn cô hoặc nói với cô để xóa những cái anh không muốn bị lưu lại. Sẽ rất buồn cười khi nghĩ Vương Khả phải đợi hai giờ đêm mới đến chỗ cô lấy cắp laptop.
Nhưng điều này là sự trùng hợp quá mức bất ngờ mà cô vẫn phải cân nhắc. Ngoài việc chỉ Vương Khả có khóa nhà cô, cũng chỉ một mình anh biết cô hay cất laptop trong tủ đầu giường. Đến Alex cũng chẳng biết gì về thói quen đó. Quá nhiều thứ để nghi ngờ anh, nhưng đồng thời lại vô cùng vô lý khi nghi ngờ Vương Khả.
"Thật sự thì...", sau một hồi im lặng, cô thở dài, "Em biết không phải anh. Em chỉ không muốn phải nghi ngờ anh mà thôi..."
"Hoàn toàn không phải anh, anh có thể lấy danh dự ra đảm bảo điều đó."
"Được rồi, đừng nói nữa", cô lắc đầu, cúi người lấy bao thuốc dưới gầm bàn. Tuy nhiên khi vừa rút ra một điếu và chuẩn bị châm lửa, cô nhớ ra mình đang mặc áo của Alex. Cô không muốn nó bị ám mùi khói thuốc. Vì suy nghĩ đó, cô đành lòng nhét lại thuốc vào bao và ném bao thuốc lên bàn.
Vương Khả bỗng nhiên bất lực trước những gì vừa diễn ra. Anh chưa từng bị cô nghi ngờ bất kì điều gì, và đây là lần đầu tiên. Không chỉ bối rối, anh còn khá bực bội.
"Liệu có thể xem camera an ninh được không?", anh khoanh tay trước ngực, hỏi cô không có chút ngữ điệu. Cô không nhìn anh, lần đầu tiên cô muốn lảng tránh anh.
"Có thể", cô đáp lạnh tanh, "Nếu có lí do chính đáng thì sẽ được phép yêu cầu bảo vệ tòa nhà."
"Đi thôi", Vương Khả ngắc tay cô, "Có quá đủ lí do để xem những cuộn băng ấy rồi."
Cô lặng lẽ nhìn anh. Cô nhận ra sự khó chịu bên trong anh. Có lẽ anh đã cảm thấy hụt hẫng và bất ngờ khi cô tỏ ra nghi hoặc anh đến vậy. Cô biết mình chưa từng làm thế này với anh, từ trước đến nay, chính cô cũng không thích cảm giác bỗng nhiên phải nghi ngờ người mình hết mực tin tưởng. Cô không thấy bị phản bội hay thất vọng, sâu bên trong cô vẫn cảm thấy anh không làm chuyện ấy. Cô chỉ không dám chắc mà thôi. Anh đang muốn tự minh oan, cô đương nhiên ủng hộ điều đó. Vì thế cô đứng dậy và đi theo anh, không nói một lời.
Sau khi trình bày với bảo vệ tòa nhà về việc mất trộm đồ, cuối cùng họ cũng chịu để cô và anh xem những đoạn bằng từ camera giám sát đêm qua. Cô vốn đã báo cảnh sát nhưng họ chưa đến. Nếu camera có gì đặc sắc, đây sẽ là đầu mối để cảnh sát xâu chuỗi lại vụ mất trộm của cô.
Hành lang từng tầng một không có camera để đảm bảo tôn trọng sự riêng tư cho các chủ hộ, ngoại trừ hành lang khu quản lý, hành lang khu lao công và hành lang dẫn đến hầm gửi xe. Các camera giám sát chỉ được lắp ở đầu thang máy mỗi tầng, họ chỉ có thể quan sát những người ra vào thang máy. Vương Khả đương nhiên không hề xuất hiện. Cô đã biết anh một trăm phần trăm đều thật lòng với mình.
Camera không ghi lại cảnh đặc sắc nào. Chỉ có một vài chủ hộ qua lại, những người lao công dọn vệ sinh, bảo vệ đi thay ca ở hầm gửi xe... Không ai trong số những người ra vào thang máy trông có vẻ là kẻ trộm. Hai bảo vệ cùng anh và cô đã xem đến phát ngán những cuộn băng mà vẫn không tìm ra đầu mối gì.
"Lao công vào dọn phòng quản lý tận hai lần à?"
Một người bảo vệ đột nhiên thắc mắc. Vương Khả ngay lập tức nhìn cô, rồi quay sang phía người bảo vệ đó.
"Anh nói lao công vào dọn phòng quản lý hai lần?"
"Phải đấy, hai lần rồi", người bảo vệ đó tiếp tục, "Sáng hôm qua đã dọn phòng một lần rồi, tôi gặp bà lao công ở cầu thang mà. Thế mà đến đêm lại đến dọn lần nữa. Không hiểu tay quản lý làm gì mà bẩn khiếp!"
Cô nhìn Vương Khả, bỗng dưng vỡ lẽ điều gì đó. Cô nhào đến bên cạnh người bảo vệ còn lại, khẩn thiết cho tua lại đoạn băng những người ra vào thang máy sau mười hai giờ đêm. Quả nhiên, có một người lao công đẩy xe ra khỏi thang máy. Cô đập bàn, kéo tay Vương Khả. Anh đã nhìn người lao công đó một hồi.
"Cùng một người!", anh kết luận, "Người lao công này dọn phòng quản lý xong đã lên thẳng tầng mười tám mà không hề dọn các tầng khác. Bà ta cũng là người cuối cùng sử dụng thang máy đêm qua. Khả năng rất cao bà ta đã vào phòng em..."
"Chính xác là vậy", cô gật đầu, nhìn bóng người khá thấp lùn đẩy chiếc xe chở đồ lau nhà, khẩu trang che kín nửa mặt, đội mũ lùm xùm chỉ để lộ búi tóc sau gáy. "Bà ta đã có chìa khóa từ phòng quản lý."
"Nói mới nhớ", một trong hai bảo vệ búng tay, "Sáng nay tôi gặp ông quản lý trực đêm qua. Ông ta nói ông ta đã ngủ li bì cho tận khi người quản lý thứ hai đến gọi. Mọi ngày ông quản lý đó rất tỉnh táo, lúc nào cũng ngủ ba tiếng trước khi đến trông phòng, ông ta gần như không biết buồn ngủ là gì.
"Thẻ Building Card", cô nói với Vương Khả sau khi nghe điều đó, "Là chìa khóa mở được mọi cánh cửa trong tòa nhà. Bà ta đã cho ông quản lý uống thuốc mê và lấy cắp thẻ Building Card rồi."
"Không thể nào!", người bảo vệ còn lại hô lên, "Ông quản lý không hề nói đêm qua có lao công vào phòng, cũng không bị mất thẻ Buiding Card. Mọi thứ vẫn còn nguyên."
"Không thể thế được", Vương Khả trợn mắt nhìn, "Bà lao công kia không hề quay lại phòng quản lý sau đó nữa. Làm thế quái nào có thể mở cửa nếu không ăn cắp, mà làm sao có thể ăn cắp rồi trả về chỗ cũ mà không quay lại đó?"
Cô cũng bất ngờ y hệt Vương Khả. Mặc dù cô đã nghĩ có thể bà ta không phải đến để lấy Building Card. Bà ta chỉ cần mã khóa để mở cửa phòng trót lọt là được.
"Em có thể gặp những người lao công của tòa nhà ở đâu ạ?", cô hỏi hai người bảo vệ. Họ rất nhiệt tình chỉ dẫn cô đường đến phòng nghỉ của những người dọn dẹp. Cô và Vương Khả đi ngay lập tức. Việc điều tra nên để cho cảnh sát, lúc này việc của họ là tìm người lao công trong đoạn camera và hỏi bà ta về việc xuất hiện quá muộn như thế, ở hai tầng lầu duy nhất của toà nhà. Vương Khả đã kịp chụp lại ảnh của bà lao công đó trước khi rời đi. Một người có đặc điểm nhận dạng khá nổi bật: mái tóc búi màu nâu vàng sáng.
Họ gặp ba người quét dọn trong phòng nghỉ và giơ ra bức ảnh, không một ai trong số những người lao công biết về một bà đồng nghiệp nào có mái tóc nâu vàng sáng. Đa số lao công đều là người trung tuổi, đi làm kiếm thêm thu nhập, là dạng tích góp cho con cháu chứ không phải dạng có lương là đi nhuộm tóc. Vài người trẻ hơn làm công việc chuyên hút bụi hành lang chung của các tầng cũng xác nhận rằng họ không biết ai có mái tóc thế này cả. Anh và cô trở về phòng trong thất bại.
"Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh không phải lúc", cô nói với Vương Khả khi chỉ còn hai người với nhau, "Em đã không suy nghĩ được nhiều hơn..."
"Anh không trách em", Vương Khả đã trở lại là người đàn ông điềm tĩnh ngày trước, khi những gì họ vừa tìm ra ám ảnh anh, "Chúng ta nên đợi cảnh sát và làm việc với họ về vụ này. Kẻ ăn trộm laptop của em rất có thể là người lao công đã đến dọn tầng này vào đêm hôm qua. Chúng ta chẳng có bằng chứng, chỉ có thể suy luận như vậy. Chỉ cần tìm ra bà lao công đó..."
"Em nghĩ đó là một người cải trang bà lao công, Vương Khả ạ."
"Em nghĩ vậy à?", Vương Khả nhìn bộ dạng của cô, chưa bao giờ cô nghiêm túc như thế, "Cũng có thể... Nhưng tại sao em nghĩ vậy?"
"Thứ nhất là không biết lịch lau dọn phòng của người quản lý. Nếu là lao công thật, bà ta có thể xin đổi ca từ sáng nay để lấy chìa khóa, hoặc đến dọn vào sáng mai, nhưng bà ta đã không làm mà để đến tận khuya, thời điểm rất dễ bị để ý."
"Có lý, còn gì nữa?", Vương Khả nhìn cô thán phục. Cô thường nghĩ đến những điều anh không thể nghĩ ra.
"Thứ hai, bà ta không tránh camera. Nếu là lao công trong tòa nhà này, việc bất thường đi dọn dẹp vào lúc đêm muộn như thế sẽ rất dễ bị bảo vệ để ý. Bà ta làm việc ở đây, bị nhẵn mặt mấy rồi, nếu muốn làm điều mờ ám chắc chắn sẽ phải tránh camera để che giấu tung tích. Bà ta đã không làm thế."
"Đúng vậy, giờ anh mới để ý", Vương Khả lôi điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào người trong bức ảnh, "Khẩu trang kín mít, mũ che nửa đầu... Bà ta biết về sự có mặt của camera nên đã cố tình giả trang nhân viên lao công để hành sự, nhưng vì có che chắn và không sợ bị bảo vệ nhận mặt nên mới hiên ngang như vậy..."
"Chúng ta nên nói với cảnh sát."
"Đương nhiên rồi", Vương Khả cất điện thoại vào túi, không quên trao cho cô một cái nhìn chắc nịch, "Anh sẽ tiếp tục theo vụ này. Cho đến khi biết được kẻ đó cần gì trong laptop của em, anh nghĩ em hãy thả lỏng và thông báo cho An Lôi biết đi. Anh sẽ nhờ bạn giúp đỡ vụ này."
"Em vẫn đang thả lỏng", cô trở về bên chiếc sô pha của mình, thả người xuống ghế, "Em chỉ tiếc những bức ảnh mà thôi. Ảnh khi còn ở Pháp của em và Alex, em chưa kịp in chúng và cho vào album..."
Cô thích những quyển album nhỏ xinh hơn là một tệp định dạng trên máy tính. Cô vẫn giữ ảnh trong thư mục riêng trên máy, nhưng đồng thời cũng in ảnh ra theo dạng polaroid, mịn và đẹp rồi nhét vào album riêng. Cô cảm thấy ấm áp khi làm việc đó. Cô là người hoài cổ, thích những cái cổ điển một cách quái lạ. Hồi nhỏ mẹ cô thường cho cô xem ảnh gia đình qua cuốn album lớn cỡ A4. Đến giờ, cô đã có album ảnh riêng của gia đình, nhỏ thôi nhưng đầy kỉ niệm. Cô chỉ tiếc những bức ảnh chụp cùng Alex. Cô sẽ phải xin lại những bức ảnh đó từ anh, hi vọng rằng anh không xóa đi bức nào.
"Anh sẽ tìm ra nhanh thôi", Vương Khả có sự quyết tâm của một nam sinh trước kì thi đại học. Cô tin anh vì điều đó.
"Vậy... anh sẽ giúp em, thay mặt em trao đổi với cảnh sát chứ?"
Anh nhìn gương mặt cô, biết cô đang nghĩ gì.
"Đó là nhiệm vụ của anh. Em đang suy tính gì vậy?"
"Chẳng gì cả", cô nhún vai, gác hai chân lên bàn kính trước mặt, "Em mong anh có thể nhanh chóng giải quyết ngay bây giờ và cho em không gian yên tĩnh."
"Như em muốn", Vương Khả nở nụ cười nửa miệng hiếm hoi, chào cô và đi ra cửa.
Chỉ còn một mình trong phòng, cô rất nhanh cởi ngay áo của Alex, vắt lên thành ghế, trên người cô chỉ còn áo lót thể thao với short bò rách gấu. Cô với lấy bao thuốc, rút ra điếu thuốc mà cách đây vài phút cô định đốt cháy nó, rồi châm lửa. Khói thuốc trong tích tắc tràn quanh cơ thể cô đầy ma mị. Một thứ khói độc hại.
Cô chạm vào điện thoại của mình trong túi quần. Nói với An Lôi, lời Vương Khả luôn văng vẳng bên tai cô. Cô hiểu anh nói gì, nhưng cô đơn thuần không muốn làm theo nó.
Cô hít vào một hơi đắng ngắt trong miệng, ngửa cổ lên trần nhả khói.
Em vẫn tự lo được, Alex ạ. Anh có còn kiên nhẫn với em không?