Cú điện thoại tiếp theo của Vương Khả lại đến. Phan Hải Đình đưa tay lau nước mắt trên mặt, hai mắt và mũi đỏ ửng. Cô bò chậm chạp về phía chiếc điện thoại trên ghế, với lấy giấy ăn dưới gầm bàn kính để lau mặt và tựa lưng vào chân ghế trong khi vẫn còn ngồi lê dưới đất.
"Alo?"
"Hải Đình? Em sao thế?", Vương Khả hỏi ngay khi thấy giọng ngàn ngạt của cô. Cô sụt sịt vài tiếng, nuốt cơn nghẹn ngào ở cổ xuống và cứng giọng.
"Nếu anh gọi để báo về chuyện của em thì em đọc rồi", cô nói ngay, "Em cũng biết ai làm chuyện đó..."
"Anh biết...", Vương Khả hạ giọng, "Em khóc vì việc đấy à?"
Vương Khả dù không ở đây, vẫn biết cô đang khóc. Nếu giờ này cô nói mình đang lên cơn dị ứng, chắc chắn anh chẳng bao giờ tin.
"Không, em và Alex có chút xích mích", cô phải ngưng lại một chút để không tiếp tục khóc. Cứ nghĩ đến chuyện này là lòng cô thắt lại. "Bọn em có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút..."
"An Lôi biết hết rồi phải không?", Vương Khả thở dài, "Cậu ta không nghe em, hay là..."
"Không, Alex không trách em vì việc đó", cô thút thít, ngay lập tức lau nước mắt vừa mới chực trào, "Anh ấy trách em vì đã không nói sớm khiến anh ấy buồn... Buồn vì nghĩ em không coi trọng anh ấy..."
"Anh rất hiểu nỗi buồn của em, Hải Đình, nhưng An Lôi nói đúng đấy", Vương Khả thở dài một lần nữa. Bản thân cô cũng biết Vương Khả nhắc nhở mình rất nhiều, nhưng cô đã cố tình không nghe, "Đối với đàn ông bọn anh, được người mình yêu tin tưởng và dựa vào là điều vô cùng đáng tự hào. Chẳng có một gánh nặng nào hết, Đình Đình ạ, đó đều là sự tự nguyện. Em không dám nói vì em tự ti và em sợ, nhưng cũng chính vì thế mà em khiến An Lôi thấy em không tin tưởng vào cậu ấy. Nếu anh là An Lôi, chắc chắn anh cũng sẽ nổi giận với em."
Cô cúi đầu xuống, để những giọt nước mắt khác tràn ra ngoài, rơi thành từng giọt xuống ngực áo. Cô gật đầu, không nói nổi điều gì. Cô chưa từng có suy nghĩ đúng đắn trong chuyện này.
"Em đã đọc bài viết của cô ta rồi phải không?"
Cô rút ra vài tờ giấy ăn khác để lau mặt, sụt sùi nặn ra từng từ đáp lại.
"Em không đọc, em mới chỉ đọc tiêu đề thôi", cô đáp, "Nhưng đó là sự thật. Cô ta tìm ra tất cả rồi."
Họ đều đang nhắc đến Bạch Thiên Thư. Mặc dù không có bất cứ bằng chứng gì, cô và Vương Khả biết chắc không còn ai khác đứng sau vụ phá hoại thanh danh của cô suốt tháng nay. Từ vụ đâm xe, đến vụ dị ứng phấn hoa; vụ mất cắp chiếc laptop và bị tung ảnh nude đã qua chỉnh sửa; và giờ là việc này. Một kẻ không vừa.
"Không, cô ta đang cố tình gán vào em một tội danh không hề có để em bị công kích. Cô ta cố tình ám chỉ rằng em không phải "nạn nhân" mà chỉ là một kẻ đồng lõa may mắn vì chưa đủ tuổi vị thành niên. Điều đó không đúng sự thật. Em phải được bảo vệ khỏi việc này, không chỉ em mà tất cả những người là nạn nhân như em cần phải được bảo vệ. Nếu em để yên, trước sau gì chuyện này cũng sẽ qua đi thôi, vì cũng chẳng có gì mang tính xác thực, toàn là suy đoán cá nhân. Nhưng hậu quả sẽ cao đấy, em vẫn sẽ bị nhìn bằng con mắt khác."
Cô im lặng để cơn xúc động còn dư lại của mình qua đi. Khi cảm thấy mình chắc chắn sẽ không rơi nước mắt nữa và đôi mắt đã khô lại, cô trả lời.
"Em tất nhiên sẽ không để yên", cô đứng dậy, đi vào bếp và cầm ra chai rượu mà vài phút trước Alex mới cất đi, "Em không thích kiểu ném đá giấu tay. Cô ta còn chẳng có can đảm dùng tiếng nói của bản thân mà phải đi núp bóng ám hại ngầm như thế, em thật sự không thích bị một kẻ hèn hạ ngồi lên đầu."
Rồi cô ngửa cổ tu một hơi rượu mà không thèm rót ra cốc. Vương Khả có vẻ đang tiếp nhận lời nói của cô. Anh cũng im lặng một hồi trước khi trả lời.
"Anh nói này, ngày hôm nay cảnh sát đã phát hiện ra một chi tiết mới", Vương Khả ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô, cô đặt chai rượu xuống mặt bếp và ghé mông ngồi bên cạnh, vắt vẻo trong bếp, "Họ đã tìm ra chiếc laptop cũ của em, trong một tiệm cầm đồ dựa vào mấy ngày rà soát. Người chủ tiệm nói kẻ mang cầm đồ chiếc laptop ấy là một người đàn ông."
"Đàn ông?", cô bất ngờ thốt lên, mắt mở to. Không lẽ riêng vụ mất laptop lại không phải do Bạch Thiên Thư làm?
"Đúng vậy, nhưng chỉ được thế thôi", Vương Khả lại thở dài, "Tiệm cầm đồ đó không có camera nên không thể biết người đàn ông ấy trông như thế nào. Hơn nữa sự việc xảy ra cũng khá lâu rồi nên chủ tiệm không nhớ được vị khách đó ngoại hình ra sao để miêu tả lại với cảnh sát..."
"Vậy là vẫn bế tắc?"
"Chúng ta chỉ có thể cung cấp những hình ảnh ở camera tòa chung cư này đêm hôm ấy thôi. Không có gì rõ ràng cả, và người trong băng ghi hình an ninh lại cải trang với mặt mũi che kín. Chẳng biết rõ là đàn ông hay phụ nữ nữa..."
"Em hiểu rồi..."
Cô có một chút thất vọng. Bị "đánh úp" bất ngờ thế này, trong cô bùng lên một sự phẫn nộ đối với Bạch Thiên Thư. Cô nóng lòng muốn trả đũa ngay lập tức, nhưng cô ta lại quá cẩn thận. Chẳng có sợi dây nào liên kết giữa cô ta với mọi việc cả, mặc dù cô và anh đều biết không thể là ai khác ngoài cô ta.
"Này, có phải anh từng bảo việc Showbiz Rumors bị đánh sập... Hồi đó người viết bài báo về scandal ảnh nude của em bị phạt tù và có nói về một kẻ bán tin... Anh không thể nhờ bạn anh hỏi chính xác về kẻ bán tin ấy à?"
Những điều cô vừa nói khiến Vương Khả nhớ lại lúc anh chạy theo bên điều tra về vụ đấy. Cảnh sát chỉ nói rằng đã đi kiểm chứng lời nhà báo Cố Giai nói, nhưng không có cơ sở nên sẽ giấu tên người vừa bị ghé thăm.
"Khó lắm, Đình Đình ạ. Cảnh sát có bí mật nghề nghiệp của họ. Ngay cả người thân trong gia đình mà họ còn không được phép tiết lộ về những vụ án, đừng nói rằng chúng ta. Anh không chắc bạn anh có thể giúp được không... Mà dù có biết, chúng ta cũng chẳng công khai được. Bởi chính cảnh sát còn không tìm thấy bằng chứng."
Cô cắn môi. Những lúc thế này, một ánh sáng le lói cũng không thấy hiện ra trong bóng đêm.
"Ít ra chúng ta có thể tự mình tìm hiểu ngược lại, nếu biết được đó là ai...", cô tiếp tục gợi ý, "Nếu đúng là Bạch Thiên Thư, chắc chắc cô ta phải có gì đó chứng tỏ cô ta là người đã bán tin cho báo... Và đương nhiên, nếu cô ta đã có tin để bán lại cho báo thì khả năng cô ta là kẻ lấy trộm laptop của em. Không cần bận tâm đến việc bán tin, chỉ cần ăn trộm thôi cũng đủ rắc rối cho cô ta rồi."
"Cảnh sát đã đến tận nhà điều tra đấy, Hải Đình, nếu đúng là mình thì Bạch Thiên Thư đã phải phi tang hết chứng cứ liên quan rồi."
"Nhưng không thể phi tang những thứ như laptop cá nhân được", cô ngắt lời Vương Khả, "Cảnh sát chỉ có thể khám nhà chứ sẽ không thể kiểm tra laptop hay bất cứ đồ dùng cá nhân nào như điện thoại di động hoặc ipad - nếu người ta không đồng ý. Chẳng ai biết trong số những thứ đồ điện tử đó chứa những gì, vì đâu có ai ngoài chủ nhân nó được động vào?"
"Thật ra em nói cũng có ý đúng...", Vương Khả đồng tình, im lặng, thở ra khe khẽ. "Nhưng để xác nhận được sẽ rất tốn thời gian và công sức. Chúng ta còn chưa biết liệu có đúng là Bạch Thiên Thư hay không, hay là một kẻ khác. Người đã cất công nghĩ ra từng ấy thứ để hạ bệ em, chắc chắn cũng sẽ tính toán không ít để che giấu nó..."
"Nếu đây là một cái đầu đấu với một cái đầu, em sẵn sàng mang cả bộ óc này ra chống lại cô ta", Phan Hải Đình chau mày, vớ lấy chai rượu và uống, "Cô ta không phải thánh, Vương Khả, cô ta có thể che mắt cảnh sát nhưng rõ ràng cô ta để lộ rất nhiều sơ suất trước chúng ta. Không phải vì tự nhiên mà chúng ta khẳng định Bạch Thiên Thư đứng sau tất cả, vì cô ta vẫn còn ngu ngốc đến mức không nghĩ ra nổi một cái tên giả để lừa Hồ Phát kể chuyện, cũng chẳng thông minh đến độ tự mình nhắn tin hẹn gặp em rồi mất hút và để Hồ Phát đến thay. Nếu là em, em vẫn đến gặp bình thường rồi bảo Hồ Phát bí mật đến và đi theo em về tận nhà nói chuyện luôn. Cô ta không cao tay như anh tưởng đâu. Chỉ là cô ta biết cách che giấu mà thôi."
Vương Khả khá sửng sốt. Anh cứ nghĩ Phan Hải Đình phải bấn loạn đến mức rối trí trước vụ bê bối mà cô luôn muốn giấu đi đã bị phơi bày. Vậy mà ngược lại, cô vẫn còn tỉnh táo và nhạy bén. Hoặc cô phải có một tinh thần thép. Hoặc là cô đang cực kì căm hận Bạch Thiên Thư.
"Anh sẽ cố gắng", Vương Khả không biết nói gì hơn ngoài câu ấy, chuyển sang trấn an cô bằng giọng nói nhẹ nhàng, "Em nên nghỉ ngơi và làm lành với An Lôi. Dư luận luôn chỉ xôn xao một thời gian thôi, em biết đấy, vì thế chỉ cần vượt qua khoảng thời gian đó, em coi như đã sống sót rồi."
"Em biết, em nhớ rồi", cô nén một tiếng thở dài, "Anh ngủ sớm đi, em sẽ lo chuyện với Alex."
"Em và cậu ta cần ở bên cạnh nhau vào lúc này, Đình Đình ạ, rất cần", Vương Khả nghiêm giọng, "Kiểm soát đời sống tình cảm của mình trước truyền thông là một điều có lợi."
"Em sẽ cố gắng, nhưng đừng hi vọng nhiều quá."
"Anh sẽ không hi vọng. Mọi chuyện tùy thuộc vào em."
Phan Hải Đình thở dài, nói thêm một vài câu chúc Vương Khả ngủ ngon rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Cô không hề tin tưởng vào ngày mai một tí nào. Cô và anh đều có cảnh quay ngoài trời, sẽ có nhiều hơn những người ở ekip làm phim nhìn vào cô, đánh giá cô; nhìn vào Alex, bàn tán về Alex.
Cô sẽ phải làm gì nếu ngày mai anh lạnh nhạt với cô? Bọn họ liệu có làm rộ lên tin đồn chia tay không?
Cô cười nhạt, uống cạn chai rượu trong một hơi.
Chẳng có gì trên người cô lúc này ủng hộ ngày mai đến.
Alex đã không về nhà. Anh đi thẳng xuống nhà xe, nhảy lên chiếc Bugatti và phóng như điên đến chỗ Hoàng Thái Thành.
Cậu quản lý đón Alex với một sự ngạc nhiên và lúng túng. Ngay sau đó, hai chàng trai chạy đến nơi ở của Danny để rủ chàng DJ đi bar. Gần một giờ đêm, ba chàng trai đã ngồi cùng nhau với ba chai rượu.
"Tôi biết cậu đang thất vọng, An Lôi", Hoàng Thái Thành lên tiếng trước, "Nhưng việc chia tay này liệu có hơi quá không? Đây mới là thời điểm Hải Đình cần cậu nhất, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bỏ rơi cô ấy không phải là một ý tưởng tốt."
"Thứ nhất, bọn tôi không chia tay. Tôi chỉ cần thời gian để bình tĩnh lại thôi", Alex nhăn mặt, châm lửa cho điếu thuốc trên môi mình, "Thứ hai, tôi không bỏ rơi cô ấy. Tôi đã nói tôi vẫn sẽ bảo vệ và bênh vực cô ấy, bất kể chuyện gì. Chúng tôi chỉ không gần gũi về thể xác thôi, ý tôi là bản thân tôi. Tôi không muốn thấy cô ấy vào lúc này."
"Những chuyện nghiêm trọng chẳng bao giờ được nói bằng tiếng Anh, hay tiếng Pháp!", Danny cảm thán hô lên. Anh bạn DJ hiện khác hẳn với mái tóc tạm thời nhuộm màu đen bằng dầu gội thảo dược để tránh bị nhận ra trên phố, ngồi bất lực nghe hai cậu bạn nói chuyện mà chẳng nắm bắt được gì cả. "Alex chia tay, và rồi sao?"
"Alex không chia tay", Hoàng Thái Thành nhại lại giọng Alex, bằng tiếng Anh, "Alex chỉ đang hoang mang và giận dỗi như một đứa trẻ con mà thôi!"
"Vớ vẩn!", Alex chửi thề, thổi khói về phía Hoàng Thái Thành thay một lời phản đối, "Tôi đang nói chuyện như một người đàn ông đấy."
Hoàng Thái Thành phì cười, còn Danny vẫn là kẻ ngơ ngác.
"Vậy là tôi không được gặp cô ca sĩ xinh đẹp ấy nữa à?", Danny cảm thán, "Tôi có thể xin số cô ấy không, Alex?"
"Im ngay, cô ấy vẫn là bạn gái của tôi!", Alex bật cười, rướn người lên để gạt tàn thuốc, "Nhưng thật sự tôi không biết phải bắt đầu từ đâu với cô ấy cả..."
Hoàng Thái Thành cũng bắt đầu hút thuốc. Anh quản lý đăm chiêu một hồi, hai đầu lông mày suýt chút nữa đã chạm vào nhau.
"An Lôi này, tôi nghĩ đúng là có kẻ cố tình nhắm vào Hải Đình", cuối cùng Hoàng Thái Thành lên tiếng, "Trước đây cô ấy là người hoàn toàn sạch sẽ, không scandal. Hải Đình chỉ gặp rắc rối từ khi yêu cậu. Cậu có nghĩ là fan cuồng của cậu đang lập kế hoạch hãm hại bạn gái cậu không..."
Alex không đáp, chỉ hút thuốc. Chàng DJ Danny thở ra, dù vẫn chưa nắm rõ điều gì cả.
"Ý cậu là có ai đó đang rất ghét bạn gái của Alex hả?", Danny nhìn Hoàng Thái Thành chờ đợi. Anh quản lý gật đầu.
"Từ cả tháng nay rồi. Đầu tiên cô ấy gặp một vụ tai nạn xe hơi kì quái, rồi có kẻ gửi cô ấy cả một hộp đầy ắp phấn hoa khiến cô ấy lên cơn dị ứng phải vào viện. Ngay sau đó căn hộ của cô ấy bị trộm đột nhập, lấy cắp laptop, và có kẻ lấy ảnh riêng của cô ấy mang đi chỉnh sửa thành ảnh nude và tung lên mạng..."
Hoàng Thái Thành càng nói, đôi mắt Danny càng giãn to.
"Chúa ơi, trên đời vẫn còn có những kẻ xấu tính vậy hả?", Danny thốt lên đầy nghiêm trọng, "Vậy đã biết đó là ai chưa?"
"Chưa biết. Bên Hải Đình vẫn đang tích cực hợp tác với cảnh sát lắm, nhưng chưa ai tìm ra gì cả", Hoàng Thái Thành thở dài, "Vừa xong cô gái ấy lại nhận thêm một scandal nữa. Tôi nghĩ cô ấy sụp đổ lắm rồi..."
"Đủ rồi", Alex cáu kỉnh ngắt lời, cầm cốc rượu lên và uống một hơi, "Hải Đình cứng rắn hơn cậu nghĩ nhiều đấy, Thành ạ, nếu không cô ấy đã suy sụp ngay khi nhập viện vì dị ứng rồi."
"Đúng là kẻ đó ác thật!", Danny tựa vào ghế, thở dài bất mãn, "Nếu có người làm thế với bạn gái tôi, chắc chắn tôi sẽ xem lại các mối quan hệ của mình trước. Giống như Thành đã nói ấy, chuyện này chỉ dồn dập đến sau khi Hải Đình yêu Alex. Chắc chắn một người nào đó thích Alex nên ghen tị với bạn gái cậu rồi. Fan của cậu không có gan làm vậy đâu, cảnh sát sờ gáy ngay."
Alex chuyển hướng nhìn sang Danny. Anh bạn ấy khẽ nhún vai ra điều "tôi chỉ nói những gì mình nghĩ", không thanh minh gì thêm.
"Dann nói có lí đấy, An Lôi."
"Điều đó chẳng có gì cao xa cả", Danny lại nhún vai, giải thích thêm, "Giống như đã có kẻ vô cùng rảnh rỗi ngồi lên toàn bộ kế hoạch vậy, người hâm mộ của Alex không thể có đủ thù ghét, tiền bạc hay thời gian để hãm hại một người nổi tiếng theo kiểu dồn dập như vậy. Những thứ bất lợi đến liên tục, cùng một lúc, kiểu như muốn ra đòn để Hải Đình gục ngã luôn ấy. Tựa như kẻ giết người hàng loạt. Một khi hắn ngừng giết người nghĩa là hắn đang âm mưu cho nạn nhân kế tiếp. Hắn sẽ giết họ liên tục để tạo thành sự liên kết cho kế hoạch của hắn, nếu không đâu còn gọi là giết người hàng loạt nữa, phải không? Nhưng chắc chắc một điều rằng ra tay nhiều như vậy kiểu gì cũng sẽ có kẽ hở. Có thể cái sau làm lộ cái trước, hoặc quá hấp tấp nên lộ kế hoạch. Chúng ta chỉ cần tìm ra những lỗ hổng và nhìn vào đó để thấy kẻ đứng sau bức tường thôi."
Alex vẫn im lặng. Trong đầu anh rối bời những suy nghĩ chồng chéo, anh không thể tìm ra được một lỗ hổng nào. Đó chẳng phải là việc của cảnh sát à? Vậy mà cảnh sát còn không làm được.
"Cậu nên chuyển sang nghề thám tử", Hoàng Thái Thành chọc ghẹo, "Nhưng không phải không có lí. Nếu chúng ta nhìn lại mọi thứ từ đầu, biết đâu..."
"Tôi đọc nhiều sách của Agatha Christie lắm."
"Tốt cho cậu", Alex nói đều đều. Anh vẫn chưa nói gì liên quan đến những điều Danny vừa nói cả. Hoàng Thái Thành tắt thuốc, uống một ly rượu trước khi bắt đầu.
"Dann, hi vọng cậu có thể giúp chúng tôi nhìn ra điều gì đó. Tôi thật sự đã bắt đầu tò mò về chuyện của Phan Hải Đình, mà thú thật, tôi cũng khá quý mến cô ấy. Tôi không muốn phải chống lại Hải Đình một tí nào."
"Chẳng ai bắt cậu làm vậy", Alex mỉa mai, để tàn thuốc rơi thẳng xuống sàn và tỉnh bơ hút tiếp.
"Tôi đã suýt thì làm vậy, khi đọc tin cô ấy ngoại tình đấy", Hoàng Thái Thành bĩu môi với Alex, hất cằm lên, "Chỉ cần ảnh hưởng xấu tới ngôi sao mà tôi quản lý, tôi sẽ tìm cách gạt đi hết. Nếu không vì có cảm tình với Hải Đình, tôi đã bắt cô ấy chấm dứt với cậu rồi kìa."
"Cái gì?", Alex trợn mắt, vẻ mặt như muốn lao đến cắn xé Hoàng Thái Thành khiến Danny buộc phải nhảy vào giữa can thiệp.
"Chúng ta đang nói đến việc giúp đỡ cô gái của chúng ta, không phải cãi nhau vì cô ấy", Danny nhìn cả hai trong khi để tay ở giữa họ để ngăn cản việc cào xé lẫn nhau. Câu nói của Danny khiến Alex chuyển sự công kích sang anh.
"Cô gái của tôi", Alex gằn giọng, gầm gừ, hằn học nhìn Danny. Anh chàng DJ người Pháp bật cười trước phản ứng ấy, vỗ tay lộp bộp.
"Thành nói đúng, cậu giận dỗi như một thằng nhóc mười tuổi."
"Cảm ơn", Alex nhăn mặt, lại tựa lưng vào ghế và hút tiếp điếu thuốc. Hoàng Thái Thành không biết nói gì hơn, uống thêm một ngụm rượu nữa trước khi bắt đầu lại.
"Nào, để hai cái đầu của các cậu hoạt động đi", anh chàng quản lý hắng giọng, "Chúng ta có thể không có nghiệp vụ như cảnh sát, nhưng ít ra chúng ta có một mục đích và động lực nhiều hơn để khám phá vụ này. Tôi nghĩ mấy tay cảnh sát chỉ coi đây là án dân sự bình thường của mấy ngôi sao có fan cuồng mà thôi..."
"Nếu chỉ là tai nạn xe và mất trộm đồ thì nó không được quan tâm nhiều như án hình sự", Alex gật đầu, "Vụ tai nạn của cô ấy chẳng ai chứng minh được sai phạm của chiếc Ford cả, chẳng thể nào chuyển vụ án sang hướng cố ý giết người."
"Gì nghiêm trọng vậy?", Danny há hốc miệng sửng sốt, "Kể cho tôi đi chứ?"
"Được rồi, vụ đầu tiên", Hoàng Thái Thành quay sang nhìn anh bạn người Pháp, "Hải Đình đang một mình lái xe đến trường quay thì xe cô ấy hỏng phanh khi vừa xuống khỏi cầu vượt. Cô ấy và vài nhân chứng nói có một chiếc Ford đỗ ngang làn đường khiến Hải Đình phải bẻ tay lái lấn làn, suýt nữa đâm vào một người lái motor ngược chiều, do tránh chiếc motor nên cô ấy đã đâm vào gốc cây. Nát bét nửa chiếc xe, cũng may không phải bên người lái."
"Sweet cheese and crackers!", Danny thốt lên một câu cảm thán, có một sự lo lắng bất chợt nhào ra từ đôi mắt của chàng DJ, "Cô ấy có làm sao không?"
"Không bị thương nặng lắm. Kĩ năng lái xe của cô ấy khá tốt, và cô ấy cũng rất may mắn, nên xe nát bét vậy nhưng người hầu như nguyên vẹn. Bị va đập một chút ở đầu và bị kính vỡ đâm vào tay thôi", Alex đáp lại. Giọng nói của anh lạnh hơn một phần.
"Bắt được chủ chiếc Ford không?", Danny sốt sắng. Hoàng Thái Thành lắc đầu.
"Lúc đỗ giữa đường thì trong xe không có người. Nhưng khi tai nạn xảy ra, ai đó đã lái chiếc Ford đi mất. Người lái motor ở vụ tai nạn đã xác nhận nhìn thấy người leo lên xe và phóng đi, cậu ta nghĩ người ta xuống xe để chạy đến kiểm tra Hải Đình nên không để ý xem kẻ đó là ai, cũng không nhìn biển số."
"Có lẽ định để Hải Đình đâm nát chiếc Ford để đồng thời phi tang luôn bằng chứng của mình ở trên xe, nhưng cuối cùng cô ấy lại tránh được, nên kẻ đó sợ cảnh sát điều tra xe sẽ lộ danh tính nên không dám mạo hiểu vứt xe lại, phải lái xe chạy", Danny gật gù, "Có thể điều tra dựa vào vết lốp xe mà?"
"Chỉ tìm ra hãng xe thôi", Alex lắc đầu, tắt điếu thuốc, "Chỉ hi vọng người dân lúc đó và người lái motor nhớ được ít nhiều biển số xe, nhưng chẳng ích gì. Không ai để ý cả, đó không phải phản xạ của họ."
"Không có gì để tìm ra chiếc xe à?", Danny chống cằm, thử đến các hãng phân phối xe Ford để tìm người mua..."
"Có quá nhiều, như mò kim đáy bể", Alex thở dài, "Ít ra cũng phải khoanh vùng mới tìm được. Chưa biết người đứng sau vụ đó là ai, không thể hi vọng sẽ tìm thấy một cái tên trong hàng ngàn cái tên đăng kí sở hữu xe Ford trong thành phố này."
"Đúng vậy, không một dấu hiệu gì để lần ra cả", Hoàng Thái Thành thêm vào, "Vụ đó có vẻ không có lỗ hổng rồi."
"Thay vì tìm bằng chứng để suy ra kẻ chủ mưu, chúng ta nên tìm kẻ chủ mưu rồi suy ra bằng chứng", Danny gác một chân lên đầu gối, "Đó là cách làm thường thấy trong truyện tôi đọc. Họ dựa vào các dấu hiệu tại hiện trường để suy ra cách gây án, từ cách gây án khoanh vùng nghi phạm, từ nghi phạm tìm hung thủ, từ hung thủ tìm bằng chứng kết tội. Ít nhất cũng phải có một cái tên để tập trung vào. Cứ suy đoán mông lung thế này cảnh sát họ cũng suy ra hết cả rồi."
"Cậu nói đúng, Dann, nhưng việc này khó hơn cậu nghĩ đấy", Hoàng Thái Thành thở dài. Danny cũng chỉ biết nhún vai. Chẳng ai biết nổi kẻ nào ghét Phan Hải Đình đến mức ấy.
"Tôi có một cái tên cho cậu đây", Alex đột nhiên lên tiếng. Cả Danny và Hoàng Thái Thành nhìn anh, sửng sốt kèm chút tò mò.
Trái ngược, Alex thong thả rút ra điếu thuốc thứ hai từ trong bao. Anh đợi đến khi làn khói xám mờ xuất hiện trên môi mình, chậm rãi cầm điếu thuốc trong ba ngón tay, thổi khói và nhếch môi cười.
"Chúng ta bắt đầu với cái tên Bạch Thiên Thư nhé?"