Trời đã hửng sáng khi Alex được đưa vào phòng cấp cứu của trạm xá gần đó. Một cô y tá đang chuẩn bị bông băng để khâu lại vết thương trên đầu Alex. Anh thật may chỉ bị rách da và kiệt sức vì mất máu, không bị tổn thương vào bên trong não. Hoàng Thái Thành liên lạc với Vương Khả trong lúc chờ đợi, khi đó đã gần sáu giờ sáng. Chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến giờ quay, Phan Hải Đình chắc chắn sẽ thắc mắc khi không thấy Alex.
"Làm sao các cậu có thể tìm được Đường Viễn?", Vương Khả vô cùng sốc, giọng nói của anh cũng thể hiện được điều đó, "Cảnh sát còn chưa tìm ra được nơi ở của hắn mà?"
"Bọn em có những mối quan hệ mà cảnh sát không có. Cảnh sát sẽ không bao giờ tìm ra Đường Viễn đâu, hắn không có nơi ở cố định, và có lẽ giờ này hắn đã cao chạy xa bay khỏi nơi trú ẩn rồi."
"Vậy phải làm thế nào với Hải Đình khi không có kẻ trộm?"
"Đường Viễn đã đưa cho bọn em bằng chứng về kẻ chủ mưu, em sẽ kiểm tra ngay khi về và đưa nó cho cảnh sát..."
"Và chúng ta không thể kiện kẻ chủ mưu vì sẽ không có ai làm nhân chứng", Vương Khả hoàn thành câu nói. Chỉ khi đó, Hoàng Thái Thành đột nhiên thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Cả ba người đã không hề nghĩ đến điều đó.
"Hãy để em nghĩ thêm...", Hoàng Thái Thành không biết nói gì, chỉ có thể nói vậy, cùng lúc cửa phòng cấp cứu mở và Alex bước ra. Anh có một đường khâu dài ba centimet ở phía trên tai trái, thật may, nó gần như trùng với đường cạo tóc của anh. Tuy vậy Alex không thể che giấu nếu không có một lớp hóa trang ở đó.
"Bọn em sẽ đi thẳng đến trường quay sau khi đưa Danny về khách sạn. Anh đừng cho Hải Đình biết chuyện nhé, An Lôi bị thương một chút. Hải Đình sẽ không thích khi biết chuyện đâu."
"Anh sẽ không nói. Gửi lời hỏi thăm đến An Lôi, và tốt nhất các cậu nên nghĩ ra lí do gì đấy cho vết thương của An Lôi đi. Không thể giấu nhau được điều gì mãi đâu."
"Em có rồi. Hẹn gặp lại ở phim trường, em sẽ nói kĩ hơn về mọi thứ."
Alex mân mê chiếc USB trong tay. Anh không biết có nên tin vào nó hoàn toàn không. Hoàng Thái Thành thay Alex lái xe, quay về khách sạn của Danny trước. Giờ này đường đã bắt đầu đông. Vì áo phông của Danny đã dính đầy máu của Alex, họ buộc phải dừng lại dọc đường để mua tạm một chiếc áo khác cho Danny. Alex trở nên trầm lặng hơn, và Hoàng Thái Thành lo sợ Alex bị ảnh hưởng về tâm lý.
"Cậu vẫn ổn đấy chứ?", Hoàng Thái Thành hỏi khi Danny vừa xuống xe. Alex không đáp, nhìn ra ngoài cửa.
"Tôi đã từng rất thích cô ấy", Alex trả lời sau một hồi im lặng. Hoàng Thái Thành biết anh bạn của mình đang nhắc đến ai.
"Không ai là không thay đổi, An Lôi ạ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi", Hoàng Thái Thành tìm cách an ủi nhưng lại khiến mọi thứ tệ hơn, "Thực chất để tồn tại trong môi trường showbiz rất khó khăn. Bạch Thiên Thư vốn xuất thân là người mẫu nhưng lại chỉ nổi tiếng khi làm MC, chắc chắn đó không phải điều mà cô ta muốn. Bạch Thiên Thư không có một người dẫn đường đúng đắn, cô ta muốn được nổi tiếng hơn nữa như một nghệ sĩ chứ không phải là một người dẫn chương trình. Và cậu rõ ràng là người duy nhất giúp cô ta đạt được điều đó, thậm chí cô ta được biểu diễn ở show nước ngoài trong khi bản thân chỉ là một người mẫu nghiệp dư. Cậu đừng nên cảm thấy tiếc nuối mà hãy thấy vui vì đã không mù quáng, và vui vì đã tìm được người thật sự yêu cậu vì bản thân cậu là Hải Đình. Chẳng ai thích bị mang tiếng là dựa hơi người yêu để nổi cả, trừ khi họ chẳng có tài cán gì nhưng họ lại muốn nổi tiếng."
Alex thở dài. Anh chống tay, những ngón tay chạm vào hình xăm chữ T cách điệu đằng sau tai.
"Tôi không hề tiếc khi đã thật lòng dành tình cảm cho một người nào đó. Tôi chỉ tiếc vì cô ấy lẽ ra có thể trở thành một người đứng đắn hơn, tự đi lên bằng thực lực thay vì thủ đoạn."
"Không phải ai cũng muốn bỏ nhiều công sức ra, bởi đôi khi kết quả đến chậm hơn họ tưởng", Hoàng Thái Thành vẫn giữ vững sự nghiêm túc, nói với Alex dưới cương vị như một người quản lý chứ không phải một người bạn, "Trong giới này, cạnh tranh là điều luôn luôn có. Không ai thích thú khi nhìn một người bằng tuổi mình nổi tiếng và được yêu mến nhiều hơn mình, nó giống như ta đã thất bại vậy. Bạch Thiên Thư là người nhỏ mọn. Cô ta chẳng yêu đương gì cậu, nhưng khi thấy cậu có bạn gái và bạn gái cậu thành công hơn từ khi yêu cậu, cô ta nảy sinh đố kị là chuyện thường tình. Có lẽ chẳng cần đoán cũng biết ai là người tung ra tin đồn hai người giả vờ hẹn hò để chiêu trò PR phim. Không chỉ nhắm vào Hải Đình, cô ta còn nhắm vào cậu nữa, gián tiếp khiến cậu bị mang tiếng ngoại tình. Cô ta có thể sẵn sàng sử dụng cậu như một cách đánh bóng tên tuổi vậy, và điều đó thật độc ác."
"Ban nãy cậu bảo Bạch Thiên Thư được diễn ở show nước ngoài nhưng chỉ là người mẫu nghiệp dư, phải không? Cậu có xem show diễn đó không?"
Câu hỏi đột ngột không hề liên quan của Alex khiến Hoàng Thái Thành chững lại đôi chút.
"Có xem một chút trên mạng thôi. Tôi không tìm hiểu sâu về thời trang lắm."
"Cô ta gặp được người đồng tài trợ cho show diễn đó trong một event trước buổi diễn ở nước mình", Alex quay sang nhìn anh bạn quản lý, "Bạch Thiên Thư tỏ ra như thể cô ấy là bạn gái tôi nên hôm ấy tôi đã giới thiệu cô ấy với người đồng tài trợ. Nhưng chỉ có vậy. Ông ta không thể quyết định chọn người mẫu được, việc đó là của các nhà thiết kế. Làm thế nào mà Bạch Thiên Thư có được chân catwalk trong buổi diễn ấy?"
"Trừ khi cô ta ngủ với người tài trợ show thì chẳng có cách nào chen chân vào được hết!", Hoàng Thái Thành bật cười, câu nói ấy được vô tình thốt ra một cách không suy nghĩ, chỉ như một câu nói đùa. Vậy mà chỉ vài giây sau đó, cả Hoàng Thái Thành và Alex đều nhìn nhau, im bặt.
"Không phải chứ?", Hoàng Thái Thành lúc này mới tiêu hóa hết câu nói đùa của mình, hai mắt mở to. Alex nhăn trán, lắc đầu.
"Không, không thể nào lại bán thân một cách phóng túng như vậy được. Ông ta có vợ con rồi, còn Bạch Thiên Thư chỉ đáng tuổi cô con gái út của ông ta", Alex phủ nhận ngay, tựa người vào ghế. Lòng anh nóng bừng. Không hiểu vì sao, tuy miệng phủ nhận nhưng anh lại nghĩ khác. Anh linh cảm rằng câu nói vô thưởng vô phạt của Hoàng Thái Thành lại chính là sự thật.
"Có lẽ tôi hơi quá khích, xin lỗi", Hoàng Thái Thành im bặt sau câu ấy, bật xi nhan để rẽ vào phim trường. Bảy giờ kém mười lăm, Alex và Hoàng Thái Thành đã cả đêm không ngủ.
"Tôi sẽ kiểm tra lại việc này", Alex vẫn quyết định sẽ tin vào linh cảm, tháo dây an toàn, "Tôi sẽ làm rõ nó trước khi có người tố cáo tôi vì gián tiếp phá hoại gia đình hạnh phúc của họ."
"Cậu nên kiểm tra cả vị giám đốc sản xuất Meet the Stars, ông bạn cố hữu của cậu nữa đi", Hoàng Thái Thành tắt máy, tháo dây an toàn, "Bởi thật tình cờ, những người cậu biết đều nhận cô gái đó vào làm cho họ mà không cần xét tài năng gì cả. Nếu điều tôi nghĩ không phải là sự thật, tôi sẽ đứng trước mặt xin lỗi cô ta suốt một tuần."
Alex không cười nổi trước câu nói châm biếm của anh quản lý, khuôn mặt xám xịt, thất thần. Khoảng thời gian đó anh vẫn hết lòng theo đuổi Bạch Thiên Thư, anh còn nghĩ cô ta đã rung động trước anh rồi. Alex không bao giờ nghĩ Bạch Thiên Thư chỉ lợi dụng anh để có được cái mình muốn. Nhưng xem chừng anh chẳng còn sự phản kháng nào trước suy nghĩ đó nữa. Mọi thứ trong anh đều ngầm tán thành với ý nghĩ đó, dù anh biết điều này là không phải. Anh sẽ điều tra lại, anh sẽ làm điều này vì bản thân anh. Alex không phải con rối, và Alex ghét những sự lợi dụng tình cảm. Lừa người khác để có được cái mình muốn không bao giờ là một lựa chọn thông minh.
Hiện thực nhào đến chỗ anh khi anh nhìn thấy Phan Hải Đình. Cô đang được chỉnh chu lại trang phục diễn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc xoăn được tết kiểu Pháp vô cùng thanh lịch. Cô khiến tâm hồn anh bớt nặng trĩu. Dù chưa biết sẽ nói gì với Phan Hải Đình về vết thương trên đầu mình, anh vẫn sẽ làm điều anh muốn làm. Anh đã quá mệt mỏi. Anh chỉ muốn vùi đầu vào mái tóc cô và thảnh thơi trong vòng tay cô. Anh chưa bao giờ hi sinh nhiều thứ vì một người đến vậy. Anh đã nhiều lần thức thâu đêm trong những quán bar xa xỉ, rồi anh hối hận. Nhưng lúc này, thức xuyên một đêm và bị khâu năm mũi trên đầu bỗng trở thành điều gì đó có ý nghĩa vô cùng với Alex. Anh không hề hối hận, anh sẵn sàng làm lại một lần nữa nếu cần phải làm thế.
Phan Hải Đình cười rất tươi khi thấy anh, dù chuyên viên trang điểm còn đang tô lại một lớp son lên môi cô. Nụ cười khiến lòng anh nhẹ nhõm. Cô thật đẹp. Anh biết trông mình thật nhếch nhác, và stylist đã giục anh thay đồ, Alex vẫn phớt lờ mà đi thẳng đến chỗ cô. Nụ cười của cô đông cứng lại một chút khi thấy vết thương trên đầu anh. Chưa kịp lên tiếng hỏi, Alex đã ôm gọn khuôn mặt cô và cúi xuống hôn cô say đắm. Alex thật là kẻ dị hợm bất cần! Mặc cho nhân viên trang điểm vừa kêu lên một tiếng bất lực vì chưa tô xong son môi, mặc cho mọi người trong ekip làm phim sửng sốt, đứng hình vì bất ngờ, Alex vẫn làm điều anh muốn. Giống như thể anh và cô đã bao năm rồi cách xa nhau, và đây là giây phút đoàn viên vậy. Anh khiến ngay cả cô cũng mở to mắt sửng sốt, không kịp nghĩ được gì khi mà đôi môi của Alex vẫn quyến luyến mình không rời.
"Anh... lạ quá", cô hơi đỏ mặt, cười ngại ngùng, thì thầm với một mình Alex khi anh chịu rời khỏi môi cô. Alex mỉm cười, tựa trán mình lên trán cô, ngắm nhìn màu son be bét trên môi cô mà biết chắc nó cũng đang dính be bét trên môi mình.
"Anh đã trải qua một đêm thật dài khi không có em", Alex đáp lại. Sự thân mật bất ngờ của họ khiến đoàn làm phim kêu trời.
"Chúng ta chỉ cách nhau hai cánh cửa và một hành lang thôi mà, Alex", cô bật cười, nghĩ rằng anh đã quá nhớ mình. Cô đưa tay vuốt ve anh, và mon men lần đến vết thương trên đầu Alex.
"Cái này là sao vậy, Alex?", trong đôi mắt trong suốt của cô có một nỗi lo mơ hồ khiến Alex thấy có lỗi. Anh vuốt nhẹ má cô, cười mỉm.
"Anh đang ngủ bị lăn xuống khỏi giường, đập đầu vào cạnh tủ", Alex nói mà không chớp mắt, biểu hiện chân thật đến nỗi chính anh cũng tin đó là sự thật. Một số người hắng giọng, bà chị trang điểm của cô đã cằn nhằn khi tác phẩm của mình dính cả lên môi Alex.
"Sao anh không gọi em? Em ở ngay bên cạnh", cô hoàn toàn tin vào lí do ấy, giọng nói tràn ngập vẻ xót xa. Alex trấn an cô bằng nụ cười tươi rói tỏa nắng của mình, vén lọn tóc của người yêu qua tai.
"Anh sợ em mất ngủ nên mới gọi Thành. Chỉ là vết rách da nhẹ thôi, sẽ liền trong vài tháng", Alex hôn lên chóp mũi cô một lần trước khi lưu luyến rời ra bởi ekip làm phim kêu gào quá nhiều, "Nhưng như vậy chúng mình sẽ có một vết sẹo đôi. Em có thấy thế không?"
Phan Hải Đình bật cười trước câu nói đùa của Alex, nhưng lại lắc đầu. Anh đang ám chỉ vết thương hiện đang lành trên đầu cô từ vụ tai nạn xe hơi. Mặc dù cả hai đều do bất cẩn, cô vẫn không muốn người yêu bị trầy xước một chút nào. Cô cứ nghĩ cảm giác "đau thắt ở ngực" khi thấy người yêu bị thương chỉ là cảm giác hư cấu được thêm vào trong truyện cho hoa mỹ, nhưng lúc này cô đã biết cảm giác ấy hoàn toàn có thật. Cô đã đau lòng khi thấy những mũi chỉ khâu trên đầu Alex. Cô không bao giờ muốn Alex gặp chuyện. Trên đời cô lúc này chỉ còn lại Vương Khả và Alex. Vương Khả sớm muộn cũng sẽ được vợ lo toan, còn Alex, cô sẽ luôn tự cho mình chịu trách nhiệm với Alex. Ý nghĩ bạn trai nửa đêm ôm cái đầu chảy máu vào viện khiến cô không thể kìm lòng. Chẳng trách anh lại nồng nhiệt như vậy khi thấy cô. Chắc hẳn anh đã cô đơn và mệt mỏi rất nhiều. Phan Hải Đình bỗng tự thấy có lỗi vì đã không ở bên cạnh anh vào lúc đó, mặc dù câu chuyện thật không phải như vậy, và nó hoàn toàn không phải lỗi tại cô.
**********
Bạch Thiên Thư đang ở giữa trường quay thì điện thoại đến. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, là một dãy số quen thuộc. Mắt cô mở to, có chút bàng hoàng, ngay lập tức từ chối cuộc gọi. Cô thậm chí chưa kịp tắt máy, nó lại đến một lần nữa. Buộc phải nghe máy thôi, mình sẽ tiêu tùng nếu tiếp tục lờ nó đi mất.
Nghĩ vậy, Bạch Thiên Thư lấm lét nhìn quanh, đi ra sau cánh gà, nép vào một góc đằng sau giá treo trang phục và nghe máy.
"Có chuyện gì nữa? Tôi với anh đã hoàn toàn cắt đứt rồi cơ mà?", Bạch Thiên Thư hạ giọng nhỏ nhất có thể, gắt gỏng trong khi mắt vẫn liếc quanh. Ngược lại, người bên kia đầu dây rất bình tĩnh.
"Cô không muốn nghe một tin mới từ tôi à?", người ở đầu dây, Đường Viễn, mỉm cười chậm rãi.
Bạch Thiên Thư cắn môi. Thời điểm này đặc biệt không được liên lạc với gã, cô không biết cảnh sát đã điều tra đến mức nào rồi dù hôm nào cũng nơm nớp tìm đọc không sót một từ trong các bài báo viết về vụ án này của Phan Hải Đình. Cô không sợ nếu cảnh sát tìm ra Đường Viễn, cô đã hủy hoàn toàn những mối liên hệ với mình và gã rồi, cô sẽ tố cáo ngược gã nếu gã dám tố cáo mình. Nhưng không thể nào không cẩn thận được, cô không muốn để cho bất cứ ai nắm thóp được mình.
"Tôi và anh không quen biết nhau!", cô khẳng định một lần nữa nhưng vẫn không dám tắt máy. Vừa sợ gã làm điều gì ngoài tầm kiểm soát, lại vừa tò mò về điều hắn sắp nói. Cô sẽ phải tỉnh táo.
"Ngược lại, cô Bạch Thiên Thư, MC truyền hình ạ, tôi biết rất rõ về cô đấy", Đường Viễn thản nhiên cười khiến cơ thể Bạch Thiên Thư nóng bừng, rùng mình sợ hãi. Gã đã biết bao nhiêu về mình?
"Những gì anh đọc trên mạng không đủ cơ sở để khẳng định rằng anh biết rất rõ về tôi đâu", Bạch Thiên Thư tỏ ý khinh miệt, nói với giọng mỉa mai nhất. Gã bật cười.
"Tất nhiên rồi, tôi đâu có nói về những cái đó. Tôi nào có quan tâm đến việc cô bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường nào, gia đình có bao nhiêu người. Cái tôi quan tâm là cô có rất nhiều tiền, và cô thuê tôi hãm hại một người đồng nghiệp của cô."
Những gì gã nói khiến Bạch Thiên Thư chột dạ. Cô đã chi trả hết mọi thứ sòng phẳng với gã rồi, mẹ kiếp, gã còn lí do gì mà quay lại đeo bám cô?
"Anh muốn gì?"
"Không phải tôi muốn mà là cô muốn. Cô muốn đổi bao nhiêu để lấy sự im lặng của tôi?"
Bạch Thiên Thư nghiến răng, khẽ rít lên.
"Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Tôi đã cho anh mọi thứ anh cần rồi, đừng mong tôi hé ra cái gì cho anh!"
Bạch Thiên Thư cảm thấy giận dữ. Không hiều gã có trong tay cái gì mà đột nhiên tự tin quay lại tống tiền ngược kẻ đã thuê mình như thế? Cô có bỏ sót điều gì không?
"Nghe đây, hai ngày tới tôi muốn đi vào miền Nam. Tôi cần tiền để đi tàu và tất nhiên, tiền ăn ở, sinh hoạt. Việc tôi đi khỏi đây là một lợi thế của cô đấy, cảnh sát đã tìm ra tôi rồi. Đừng nghĩ rằng cô có thể bỏ rơi tôi, tôi có đầy đủ bằng chứng để nộp cho cảnh sát đấy, cô MC ạ."
Bạch Thiên Thư vừa thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng mình. Gã có cái gì? Gã có bằng chứng gì? Cô đã tính toán để không thứ gì lộ ra mối quan hệ giữa cô và gã, tại sao gã lại tìm thấy cô?
"Đường Viễn, anh đang làm mọi thứ rắc rối thêm đấy", Bạch Thiên Thư cố gắng nhất để bình tĩnh, toát mồ hôi lạnh, "Chúng ta chẳng còn gì để liên hệ với nhau cả..."
"Vậy à? Thế tại sao cô lại có số của tôi, và tại sao cô phải sợ hãi như thế?"
Gã khốn chết tiệt! Bạch Thiên Thư cắn răng, mắt đảo quanh, cơn giận xen lẫn nỗi sợ sệt khiến tay cô run rẩy.
"Nói đi, anh cần bao nhiêu?"
"Cô nghĩ bao nhiêu là đủ để tôi mua vé tàu khoang hạng nhất, thuê được phòng ở khách sạn và thư giãn trong vòng một tháng?"
"Chết tiệt, đừng được nước lấn tới! Tôi có thể kiện anh vì tội tống tiền đấy!", Bạch Thiên Thư khom người, rít lên. Đây là điều mà cô không hề tính đến, bị kẻ mình thuê đe dọa. Tại sao bỗng dưng gã lại đe dọa cô? Gã đột nhiên thấy thương Phan Hải Đình, hay gã sợ sự truy lùng của cảnh sát?
"Cô có thể kiện, nhưng trước tiên hãy lo thuê luật sư cho tội danh của mình đi đã", Đường Viễn cười, "Hay tôi nên tính thêm khoản thuê luật sư dự phòng cho tôi vào tài khoản của cô nhỉ?"
Bạch Thiên Thư giận chín mặt. Một ai đó đang gọi tên cô, hết giờ giải lao rồi.
"Mười lăm triệu, được không?", cô nói nhanh, vội vàng xoay người đi khi thấy có nhân viên chạy ra vẫy mình. Cô chỉ kịp ra hiệu đang bận với người đó.
"Gấp ba. Thôi nào, cô có nhiều hơn thế. Đừng nên ki bo với cộng sự của mình chứ?"
"Tôi không phải cộng sự của anh!", Bạch Thiên Thư gào lên, chững lại đột ngột khi vài người xung quanh nhìn mình. Không được, phải lấy lại sự bình tĩnh, nếu không mình sẽ bị nghi ngờ mất.
"Bốn lăm triệu, tuy giá đó quá rẻ để mua sự im lặng của tôi", Đường Viễn cười khẩy khiến cô càng thêm bực tức, "Đúng hai giờ chiều nay, ngân hàng ABC, cô đã có số tài khoản của tôi rồi đấy, tôi sẽ đợi. Tôi sẽ hào phóng tính thêm năm phút chờ đèn đỏ cho cô, nhưng chỉ thế thôi. Chúc một ngày làm việc vui vẻ."
Đường Viễn tắt máy rất nhanh trước khi Bạch Thiên Thư kịp mở miệng thương lượng. Cô tức giận đến nỗi suýt chút nữa đã ném tung chiếc điện thoại, quắc mắt gắt lên với một người vừa gọi tên cô lần nữa. Thật không thể tin có ngày điều này lại xảy ra với cô. Cô không dám nghĩ có kẻ lại tống tiền mình, trong khi mình là kẻ đã trả tiền cho hắn. Cô không thể kêu oan với ai được, mọi chuyện sẽ vỡ lở mất. Gã rất tự tin khi thực hiện cuộc gọi này, chắc chắn gã không nói phét về thứ "bằng chứng" gã có để tố cáo cô.
Lần này thì nguy thật rồi!
**********