Phan Hải Đình ngồi trên ghế, cô tỏ ra mình chưa từng rời khỏi ghế. Alex quay lại một mình, anh trông có vẻ mệt mỏi, tuy nhiên nếu để ý kĩ đôi mắt màu nâu lục nhạt mới nhìn thấy sự mệt mỏi ấy. Có lẽ chỉ một mình cô mới để ý điều đó.
Bạch Thiên Thư ở đâu không rõ. Chưa đến giờ quay, nên Alex lại ngồi xuống ghế và rót nước ra cốc. Uống nước trong cốc thì được, miễn các diễn viên uống thứ nước ấy là được. Alex uống cạn ngay cốc nước vừa rót ra.
Cô muốn nói một cái gì đấy cho bõ công tức giận, tuy nhiên lại chẳng nghĩ ra được điều gì. Alex vẫn vậy, không nhìn cô, cũng chẳng có ý định lên tiếng. Cô nghĩ họ sẽ ngồi nhìn nhau thế này cho đến khi tiếp tục quay.
"Những điều cô nói có thật không?"
Cô nhìn Alex. Rốt cuộc anh cũng chịu mở lời.
"Anh đang nói những điều gì?"
"Người nào được tôi để ý là người rất may mắn."
Ồ, ra là vậy. Bây giờ thì cô hiểu rõ, khi anh trả lời có, ý anh là cô MC Bạch Thiên Thư. KHÔNG PHẢI cô. Hoàn toàn không phải cô.
"Tùy anh suy nghĩ."
Đúng vậy, cô cũng chẳng biết khi nói ra, mình có thật sự hàm ý thế không. Cô chỉ biết rằng cô đang tự vẽ cho mình một viễn cảnh ảo tưởng đến kinh dị, rồi chính mình lại phải dẹp nó đi.
"Những lời tôi dành cho cô là thật đấy, Đình Đình ạ", anh chốt hạ một câu và tựa vào thành ghế. Bạch Thiên Thư quay lại, ngồi vào chỗ của mình.Các nhân viên qua lại một hồi và trở về vị trí của họ. Chẳng ai để ý thái độ đông cứng của Phan Hải Đình.
Người ta lại đưa tay ra hiệu tiếp tục. Ánh đèn chuyển sang màu xanh. Điều đầu tiên họ làm là nở một nụ cười vô-cùng-thân-thiện.
"Phan Hải Đình, chúng tôi rất muốn biết...", Bạch Thiên Thư tươi tỉnh vồ lấy cô hỏi như một con thú vồ mồi, giở tờ giấy trên tay rồi đọc, "Để đóng vai chính diện này, bạn có cảm thấy điều gì khó khăn không?"
"Có", cô thẳng thắn trả lời, "Tôi cảm thấy khó khăn khi phải gần gũi với Alex."
Cô không nhìn Alex, nhưng cô cảm nhận được đôi mắt nâu lục nhạt đang giãn ra nhìn mình. Bạch Thiên Thư cũng mở to đôi mắt màu cà phê, nhìn cô bất ngờ.
"Vì sao vậy? Không phải hai bạn đang hẹn hò sao?"
"Chúng tôi đang tìm hiểu nhau", Alex xen vào, anh đang cố kìm nén sự khó chịu, "Chúng tôi chưa chính thức hẹn hò, nhưng..."
"Vậy là hai bạn cũng có tình cảm với nhau?", Bạch Thiên Thư cố tình hỏi lại. Đúng như Alex nói, cô ta muốn ép Alex phải nhận rằng anh và cô đang-yêu-nhau. Cô ta có thể biết đây là chiêu trò PR. Chẳng hề gì.
"Tôi hiện đang có tình cảm với Alex", Phan Hải Đình đáp ngắn gọn, "Bởi vậy, khi quay những cảnh tình cảm, tôi thường khó kìm giữ cảm xúc cho đúng mực. Chỉ vậy thôi."
Alex nhìn cô kinh ngạc. Anh cho rằng đây là vai diễn hoàn hảo nhất của cô.
"Thật bất ngờ!", lại một lần nữa, câu nói này thoát ra theo một cách không hề bất ngờ, "Thế còn Alex? Bạn hẳn đã khiến bạn diễn của mình choáng ngợp mất rồi, phải không?"
Alex vẫn đang tựa lưng vào ghế, trông có vẻ rất thoải mái, nhưng thật ra anh đang căng thẳng. Anh điềm tĩnh mỉm cười, vậy mà đôi mắt anh chẳng cười.
"Thực ra, tôi không ngờ tôi và em lại giống nhau đến thế."
Anh nhìn cô. Phan Hải Đình không hiểu anh muốn nói gì. Tim cô chỉ phản ứng lại theo bản năng mà thôi.
"Tôi quả thật cũng cảm thấy khó khăn, nhất là khi... hôn Đình Đình", Alex không ngại ngần, nhìn cô với biểu cảm mơn trớn của Hoàng Vũ, dùng ngón cái chạm vào môi của mình và gác luôn cánh tay lên thành ghế, "Các bạn không biết tôi đã phải kìm nén cảm xúc đến mức nào đâu. Tôi cứ luôn nghĩ cô ấy diễn xuất quá hoàn hảo, mà không biết rằng cô ấy cũng có cảm xúc thật như tôi vậy..."
Đây sẽ là tin tức quý giá nhất trong ngày. Cánh báo chí sẽ vồ lấy nó, ngấu nghiến nó, chế biến nó thành món ăn đạt mức tuyệt hảo. Nhưng cô biết những điều anh nói đều giả tạo. Thay vì vui sướng, cô cảm thấy cực kì khó chịu.
Cô nghĩ rằng Bạch Thiên Thư cũng không hề dễ chịu.
"Quả là một thông tin thú vị", Bạch Thiên Thư theo kịch bản vẫn phải nở nụ cười, dù cô thấy ở cô ta là cả niềm bất mãn, "Các bạn thật biết cách khiến fan phải cuồng nhiệt theo mình."
Cả cô và Alex đều cười, họ đều biết đó là nụ cười giả dối.
"Tôi không nghĩ fan sẽ chúc phúc cho tôi", cô nói tiếp, "Tôi có vẻ không hợp để dành cho Alex."
"Bạn nói gì thế?"
"Tôi nghĩ rằng khẩu vị của Alex là người hiền lành hơn, biết quan tâm hơn."
Alex cười phá lên trước câu trả lời của cô. Anh đặt tay mình lên bàn tay cô trên thành ghế. Cả cơ thể cô run lên như đứng trong cơn động đất 9 độ richte. Nếu không phải đã chót diễn trên màn ảnh, cô chắc chắn sẽ rút tay mình lại.
"Chính em, lúc thờ ơ, lúc lại quan tâm khiến tôu bị hấp dẫn, Đình Đình ạ!"
Giờ thì vở kịch lên đỉnh điểm mất rồi.
"Anh đang tỏ tình với tôi trên đây luôn đấy hả?"
"Nếu mọi người cho phép!", Alex rất tươi tỉnh nhìn thẳng vào các máy quay, nhìn cả cô MC. Bạch Thiên Thư với nụ cười cứng đờ trên môi, chỉ biết gật đầu như một cái máy.
"Đùa thế đủ rồi", MC lên tiếng, cô rất muốn cười khẩy một cái để cô ta biết câu nói này thật thiếu chuyên nghiệp, "Alex, anh có điều gì muốn nói về bộ phim nữa không ạ?"
"Nhờ bộ phim kì diệu này mà tôi được gặp Đình Đình, rất kì diệu đấy, vì Đình Đình được chọn vào vai nữ chính lần đầu trong sự nghiệp diễn xuất của cô ấy", Alex nắm nhẹ bàn tay của mình, vẫn-còn-đặt-trên-bàn-tay-cô, "Đây hẳn là một sự sắp xếp ưu ái dành cho tôi rồi!"
Anh cười to, hai cô gái cũng cười theo mà trong lòng chẳng ai vui vẻ thật sự.
"Tôi đùa vậy thôi. Hi vọng các bạn sẽ ủng hộ cho chúng tôi và yêu thích bộ phim này khi nó ra mắt."
"Còn bạn?", Bạch Thiên Thư chiếu ánh mắt về phía cô, mà cô thấy nó giống như trợn mắt hỏi cung nhiều hơn là sự quan tâm lịch sự.
"Tôi cũng không biết nói gì hơn. Tuần sau bộ phim ra mắt rồi, mong các bạn thích nó."
"Các bạn đã thấy, hai ngôi sao của chúng ta đã cực kì sẵn sàng cho bộ phim sắp tới rồi!", cách cô MC nói chuyện đã thay đổi hẳn so với hồi nãy, "Các bạn còn chờ đợi gì mà không mở TV lên, kênh phim truyện quốc gia vào lúc chín giờ tối hàng ngày, bắt đầu từ ngày mười lăm tới! Tôi tin chắc rằng "Chuyện tình trên giảng đường sẽ là bộ phim đáng để mong đợi!"
Nói về khoản PR, cô ta còn rành rõi hơn một nhân viên marketing chuyên nghiệp.
"Phần tiếp theo, thưa các bạn xem truyền hình, ngày hôm nay, diễn viên nổi tiếng kiêm ca sĩ thần tượng của giới trẻ, An Lôi, sẽ dành tặng các bạn một bài hát do chính các bạn yêu cầu! Hãy truy cập vào fan page của chúng tôi, ngay lập tức để lại bình chọn của các bạn tới các bài hát mà các bạn thích nhất của An Lôi. Ca sĩ An Lôi sẽ thể hiện bài hát được yêu thích nhất, với chiếc guitar quuen thuộc của anh. Hãy nhanh tay để lại yêu cầu của các bạn, chúng tôi sẽ quay lại sau ít phút nghỉ giải lao!"
"Và... cắt! Tốt lắm, phát quảng cáo đi!"
Cô và Alex đứng dậy, đi vào trong hậu trường. Các nhân viên ùa ra, thay đổi cách bài trí ở trường quay để chuẩn bị cho màn biểu diễn của Alex. Cô biết sẽ chẳng có fan bình chọn nào cả, vì chương trình đâu có phát trực tiếp! Cho đến thời điểm này, thứ trực tiếp duy nhất là "mối quan hệ mờ ám gần gũi" giữa Alex và cô MC Bạch Thiên Thư. Đó sẽ là mối quan tâm duy nhất của Phan Hải Đình.
Dù không có fan nào "bình chọn" cho bài hát mà Alex nên hát, anh được chỉ định hát bài hát mà Phan Hải Đình lấy đặt làm báo thức! Tất cả chỉ vì anh nói ra điều ấy một cách vô cùng tự hào - cũng không phải là khó hiểu nếu fan đòi biết cô đặt bài hát nào của anh làm báo thức buổi sáng. Cô nghĩ mình sẽ thay đổi ngay chuông báo thức của mình sau vụ này.
Cô ngồi ở chiếc ghế bên cạnh người quay phim - giờ cả cô lẫn MC đều thành kẻ ngoài cuộc hết rồi. Alex được chuẩn bị ghế ngồi và đàn guitar, trong khung cảnh nề đang được trang trí lại theo kiểu lãng mạn. Anh chăm chú thử đàn, chỉnh dây đàn, cô lại bồi hồi khi nghe thoáng qua giọng hát của anh ngân lên từ cuống họng. Cô thừa nhận cô hâm mộ nhạc của anh, hâm mộ giọng hát tuyệt vời của anh. Quả là rất đáng khi anh nổi tiếng thế này. Dù có đóng phim hay không, anh cũng đã quá thành công khi làm một ca sĩ rồi.
Người ta sẽ thu âm trực tiếp tiếng đàn của anh để lồng vào lúc biên tập. Anh cũng chẳng sợ, dù là cây đàn guitar nào đi nữa, chúng cũng sẽ bị thuần phục dưới những ngón tay điêu luyện của Alex. Anh đánh thử một đoạn, âm quá trơn tru, không thể hoàn hảo hơn. Khi thấy bản thân đã sẵn sàng, anh gật đầu ra hiệu. Máy quay chuẩn bị. Cô thấy bản thân hồi hộp thay cho anh.
Bài hát mà cô đặt làm báo thức là bản cover All of me của John Legend. Thật ngớ ngẩn khi cô để nó réo ầm lên đúng lúc đang ngồi trong xe với Alex, rồi lại còn hát một cách sung sướng, với anh. Nghĩ lại giây phút đó, cô đỏ mặt, còn thấy thật xấu hổ. Không biết anh nghĩ gì về cô? Có khi, thứ duy nhất anh nghĩ là bài hát mới của anh - và dụ dỗ cô cùng thu âm nó. Đúng là một câu chuyện khôi hài.
Nhưng cũng thật lãng mạn ở một khía cạnh thâm sâu nào đấy.
Tiếng đàn vang lên mượt mà. Alex đã bắt đầu bài hát của mình rồi.
"What would I do without your smart mouth
Drawing me in and you kicking me out.
You've got my head spinning, no kidding, I can't pin you down."
(Anh phải làm gì khi thiếu vắng cái miệng khôn ngoan của em
Em kéo anh lại gần rồi lại đẩy anh ra thật xa
Em khiến đầu óc anh quay cuồng, không đùa đâu, anh không thể giữ chặt em.)
Nghe đoạn này, cô nhớ lại lúc Alex hát cho mình nghe, trong chiếc xe đắt tiền của anh. Lần đầu cô nghe anh hát trực tiếp. Cô đã cực kì ấn tượng giọng hatd của anh khi ấy, còn tuyệt hơn cả bản thu âm nữa.
"What's going on in that beautiful mind
I'm on your magical mystery ride.
And I'm so dizzy
Don't know what hit me
But I'll be alright."
(Điều gì đang diễn ra bên trong trí óc đẹp đẽ của em?
Anh đang lạc vào con đường thần kì đầy bí ẩn của em.
Và anh thật chóng mặt
Chẳng biết điều gì sẽ xảy đến với anh
Nhưng anh sẽ ổn thôi.)
Chà, nếu có ai đó nói với cô như vậy, cô hẳn sẽ rất hạnh phúc. Một kiểu tán tỉnh thờ ơ đầy cuốn hút. Có lẽ cô sẽ hẹn hò với John Legend, nếu anh ta viết bài hát này chỉ dành riêng cho cô.
"My head's under water but I'm breathing fine.
You're crazy and I'm out of my mind."
(Đầu anh đang ngập chìm trong nước nhưng anh vẫn hít thở được bình thường
Em thật điên rồ, còn anh mất trí rồi.)
Nếu ai đó yêu cô đến mức mất trí, Phan Hải Đình nghĩ, cô có thể để anh ta bảo cô điên rồ một trăm lần cũng được. Hai kẻ điên yêu nhau thì cũng nên chuyện đấy. Tiếc là người đang hát bài hát này đã quẫn trí vì người khác mất rồi.
"Cause all of me loves all of you
Love your curves and all your edges
All your perfect imperfections.
Give your all to me
I'll give my all to you
You're my end and my beginning
Even when I lose I'm winning.
Cause I give you all of me
And you give me all of you."
(Bởi toàn bộ con người anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em
Yêu những đường cong và cả những đường nét của em
Yêu những khiếm khuyết hoàn hảo của em nữa.
Hãy trao tất cả những gì em có cho anh
Anh cũng sẽ trao mọi thứ cho em.
Em là kết thúc và là khởi đầu
Kể cả khi anh đang thua cuộc, anh vẫn thắng
Vì anh đã trao tất cả con người anh cho em
Và em cũng trao anh tất cả con người em.)
Nghĩ một cách sáng suốt thì bài hát này dành cho người mà tác giả đang yêu. Người mà Alex đang yêu. Cô liếc mắt tìm kiếm Bạch Thiên Thư như một phản xạ, và cô lập tức nhận ra cô ta đang ở vị trí rất thuận lợi mà vùng thị giác của Alex chạm đến. Anh ta chỉ cần liếc mắt cũng thấy vài cô Bạch Thiên Thư đứng trước mũi mình. Cô biết chắc rằng Alex đang làm thế, nhìn lén cô MC trong khi giả vờ yêu thích cô, giả vờ rằng anh đang nhìn cô và khiến tất cả mọi người nghĩ anh hát bài hát này tình cảm như thế để tặng cô. Ôi.....
"How many times do I have to tell you
Even when you're crying you're beautiful too.
The world is beating you down
I'm around through every mood."
(Anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa
Kể cả khi em khóc, em vẫn đẹp tuyệt vời.
Thế giới đang chống lại em
Anh vẫn ở đây cùng em vượt qua mọi cảm xúc.)
Cô cảm thấy tủi thân một cách khủng khiếp! Mong muốn có một người vì cô mà lao đến đánh Alex một trận. Để cô không phải tức giận một cách phiền hà thế này. Cô còn chẳng biết tại sao cô cứ khó chịu trong người như vậy.
"You're my downfall, you're my muse
My worst distraction
My rhythm and blues.
I can't stop singing, it's ringing in my head for you..."
(Em là sự suy sụp của anh, là cảm hứng của anh
Em là sự xao nhãng không mong muốn nhất, là giai điệu, là nỗi buồn.
Anh không thể ngừng cất lên tiếng hát, nó vang vọng mãi trong tâm trí anh, vì em...)
Vì em à? Nếu anh thật sự có thể hát đúng hàm nghĩa của câu hát đó, cho cô, thì cô sẽ cảm động phát khóc. Nhưng không, "em" của anh, "cảm hứng và suy sụp" của anh đang đứng chình ình bên cạnh cô, mắt long lanh nhìn chằm chằm vào bức tượng David hoàn hảo của cô, nuốt lấy từng câu hát của anh hệt như khi cô ngấu nghiến ăn món mì Ý. Mà còn hơn cả thế. Cô cảm thấy căm ghét món mì Ý khi bỗng nhiên lại mang ra so sánh với Bạch Thiên Thư như vậy. Cô sẽ phải thay đổi dần khẩu vị của mình.
Alex tua lại đoạn điệp khúc, và cô lại càng thấy bực bội hơn. Cô đang ghen tị, đố kị, dùng từ nào cũng được, cô thật sự đang ghen. Cô chẳng cần anh thích cô để cô ghen. Cô cảm thấy không thoải mái khi anh hát bài hát thế này và nhìn chằm chằm vào người tình bí mật của anh như thế. Được rồi, trẻ con cũng được, cô sẽ phải đi thay ngay chuông báo thức của mình và vĩnh viễn xóa bài hát khỉ gió này khỏi danh sách nhạc. Đúng thế, cô sẽ làm thế đấy!
Cô ra hiệu cần đi vệ sinh rồi lủi đi ngay. Cô biết nhiệm vụ của mình đến đó là kết thúc rồi, nhưng đương nhiên không thể cứ như vậy mà về được. Cô chỉ lánh đi một tí thôi, để thoát khỏi cảm giác khó chịu. Bạch Thiên Thư vừa biến món mì Ý yêu thích của cô thành cái gì đó đáng nằm trong danh sách dị ứng, và biến bài hát cover yêu thích nhất của cô trở thành bài hát ghét cay ghét đắng. Bởi cô biết thừa, từ giờ về sau, chỉ cần giai điệu bài hát này vang lên, cô sẽ lại nghĩ về Alex và Bạch Thiên Thư, nghĩ về mối tình bí mật chết tiệt của họ.
Đang đi lang thang vô định hướng trong hành lang, một người đột nhiên từ ngã rẽ đi ra làm cô giật nảy mình. Cô vẫn biết sẽ gặp vài nhân viên nào đó ngược xuôi tất tả, nhưng cô thật sự đã suýt chút nữa đâm sầm vào người ta. Cô nảy mình về phía sau, chưa kịp nói gì thì người ta đã lên tiếng:
"Xin lỗi em nhé. Suýt nữa thì..."
Người nói chuyện với cô là một chàng trai lớn tuổi, cao ráo, ưa nhìn, tóc undercut gọn gàng, có nụ cười khá bắt mắt. Cô cảm thấy anh ta rất quen nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra được.
"Không sao", cô đáp bừa, "Anh.... nhìn quen lắm..."
Chàng trai bật cười. Anh chìa tay ra, nhìn cô tủm tỉm:
"Anh là Lưu Bảo Quân. Còn em là Phan Hải Đình, anh đã nhìn thấy em vài lần rồi nhưng chưa có dịp nói chuyện. Rất vui được biết em."
Cô ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào anh, quên cả thấy rằng việc đó là bất lịch sự. Kí ức chạy xuyên qua não bộ, cô vỗ hai tay vào nhau, nhìn anh phấn khích:
"Anh có phải là dẫn chương trình Thể thao buổi tối không? Đúng là anh rồi! Em cũng rất vui được biết anh!"
Cô nhiệt tình bắt tay anh, quên cả giới thiệu bản thân. Mà có cần gì, anh biết cô rồi.
"Sao anh lại ở trường quay Meet the Stars vậy?", cô hào hứng hỏi chuyện, "Anh là khách mời tiếp theo đấy à?"
"Ồ không!", Lưu Bảo Quân cười thích thú, "Anh đến gặp nhà sản xuất. Anh là MC đời đầu tiên của chương trình, cũng gần như là người sáng lập ra nó. Thỉnh thoảng anh và nhà sản xuất vẫn gặp nhau để trao đổi phát triển chương trình."
"Thật bất ngờ! Báo chí nên viết một vài bài ca ngợi anh mới phải!", cô không tỏ ra thân thiết thái quá, vỗ vai anh, "Em có nên thấy hân hạnh khi được gặp anh không?"
"Anh đang rất hân hạnh khi được gặp em thì đúng hơn", Lưu Bảo Quân nền nã, "Anh đã xem phim của em, rất thích cách diễn xuất tự nhiên và phong phú mà em có. Anh chỉ hi vọng một ngày được vinh dự dẫn chương trình nào đó có sự tham gia của em, nhân tiện xin vài chữ kí..."
Phan Hải Đình phá lên cười. Cô muốn khen anh thật hài hước, nhưng chưa kịp động khẩu thì đã nghe tiếng Alex gọi tén mình.
Hẳn là anh ta tán tỉnh cô bạn gái xong rồi.
"Đi đâu đấy? Không phải cứ thế mà về được đâu", Alex đến gần nói với cô, mắt lại nhìn MC Lưu Bảo Quân, y hệt cái cách cô nhìn Lưu Bảo Quân lúc nãy.
"Anh là..."
"Lưu Bảo Quân", anh chàng MC với tay về phía Alex, "Tôi cũng đã nghe đến cậu rất nhiều rồi, anh chàng đa tài. Không ngờ hôm nay được gặp cả hai!"
Alex lơ ngơ bắt tay anh, vẫn chưa tìm được từ để nói. Quyết không thể hiện bản thân bất lịch sự, Alex cũng tươi cười bắt tay và chào lại:
"Alex, Alex Simon. Gọi là An Lôi cũng được. Anh có phải là MC của chương trình Thể thao buổi tối không?"
"Tôi đây!", Lưu Bảo Quân gật đầu với nụ cười, "Rât vui được biết cậu."
Alex không biết nói gì, lại nhìn sang Phan Hải Đình ở bên cạnh.
"Em... quay về trường quay đã. Chúng ta còn phải nói lời chào rồi mới được về..."
Alex có vẻ bị lúng túng khi "diễn" đoạn còn lại của vở kịch trước mặt người khác. Lưu Bảo Quân vẫy tay chào họ rồi đi về hướng khác. Phan Hải Đình lúc ấy mới lườm anh, nhích ra xa vài bước.
"Sao anh phải cố gắng để diễn thế? Vai diễn này khó thế à?", cô mỉa mai cách Alex miễn cưỡng dùng từ "em" với cô lúc nãy. Chỉ có Alex là đang bối rối.
"Thật sự là... tôi chỉ hơi bất ngờ mà thôi."
"Còn tôi thì chẳng bất ngờ. Không có cái gì là thật cả, việc gì phải bất ngờ?"
"Tôi thấy cô có vẻ thân thiết với anh ta", Alex nhíu mày, "Tôi nghĩ cô và anh ta quen biết nhau lâu rồi, có thể anh ta biết chúng ta không hẹn hò thật."
"Tôi sẽ chẳng kể với ai cả, dù có thân đi nữa. Việc này chẳng hay ho gì", cô khoanh tay trước ngực, xoay người định bước đi. Alex rất nhanh chộp lấy cánh tay cô.
"Cô làm sao vậy? Vẫn khó chịu với tôi à?"
Ò, ra là anh cũng thấy tôi đang khó chịu. Phải đấy, có lẽ cứ mỗi khi gặp anh là tôi đến tháng, chỉ thích cáu kỉnh và gắt gỏng, rồi kết thúc là đấm đá anh hàng chục cái.
"Vì sao tôi phải khó chịu với anh? Có thấy phi lí không?"
"Cô chắc chắn đang không hài lòng về tôi. Tôi không hiểu tôi đã làm sai điều gì."
Sai, sai tất. Sai từ cái cách anh làm tôi thích anh - bằng một kiểu thần kì nào đấy. Sai từ cách anh trước mặt tôi ám chỉ anh thích người khác. Sai từ cách anh lừa thế giới rằng anh thật sự đang có tình cảm với tôi. Sai từ cách anh làm tôi mơ tưởng hão huyền, rồi tôi lại một mình khổ sở dập tắt nó. Những cái sai ấy đủ khiến tôi muốn trói anh vào quả tên lửa do thám của Nga và bắn thẳng một cú lên vũ trụ.
"Có lẽ anh nên thôi đi, để tôi yên, và trở lại nói nốt mấy câu chào chết tiệt để tôi còn được ra khỏi đây. OK chứ?"
Cô dùng dằng giật tay mình ra khỏi bán tay của Alex, tiến thêm vài bước rồi khựng lại, "À mà, cảm ơn vì đã giúp tôi có thêm lí do để xóa hết mấy bài hát của anh ra khỏi bộ nhớ điện thoại. Chúng làm tôi... sởn da gà!"
Cô không biết mình có quá nặng lời không. Cô phải kìm nén để không quay lại nhìn Alex.Cô thật buồn cười và khó hiểu. Đối với Alex, cô chẳng là gì cả ngoài một người bạn bình thường. Cô chẳng là ai để ghen với tình yêu của Alex dành cho một người khác. Cô chỉ đố kị mà thôi - vì cô so với người trong mộng của Alex hoàn toàn chẳng hề thua kém điều gì. Nếu nói về độ nổi tiếng và fan hâm mộ, cô thừa sức đánh bẹp Bạch Thiên Thư. Alex chỉ cần giả vờ yêu cô thôi, vậy mà năm lần bảy lượt anh cứ nói đi nói lại với cô, họ chỉ là "bạn". Như thể anh sợ cô sẽ giống những người bạn diễn khác thích anh. Như thể anh sợ cô sẽ đòi hẹn hò. Dù thật sự là cô đã thích anh rồi. Cô sẽ chẳng thèm hẹn hò với anh đâu. Vậy mà anh vẫn cứ phải vùi dập cảm xúc của cô đã. Anh không thích có thêm một cái đuôi phiền hà - hiểu ngắn gọn như vậy là quá đủ.