Bán Diện Trang

Mười một tháng mười một là kỉ niệm 15 năm thành lập trường trung học thực nghiệm thành phố S, Trầm Tịch nằm viện một tuần rốt cuộc cũng quay về trường, nhưng bận rộn việc kỉ niệm thành lập trường làm hắn chút nữa quay lại bệnh viện, Dương Hạo không hiểu, những người khác trong Hội học sinh để làm chi a, hình như toàn bộ công việc đều cấp Phó hội trưởng làm. Liễu Liễu chỉ cười đến rất bất đắc dĩ, bọn họ vốn là được chọn ra, còn có khả năng hay không lại là chuyện khác, cũng không phải nói tất cả đều không làm được việc gì, nhưng mà mấy người đó làm cái gì cũng hỏi hỏi hỏi, cho nên tốt nhất là chính mình tự làm.

Dương Hạo nghe xong trưng ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Mà người có khả năng thì lại không chịu làm.” Liễu Liễu dùng ngữ khí ai oán nói, mà cái người nào đó chỉ vùi đầu vào ăn cơm, hoàn toàn không tự giác.

Dương Hạo chống cằm, chọc chọc đôi đũa trong tay vào thức ăn trong khay, suy nghĩ ngẩn ngơ đâu đâu vậy.

“Dương Hạo, cậu biết không? Kỉ niệm trường ban chúng ta chuẩn bị kịch nói đó?” Phạm Kỳ hỏi Dương Hạo.

“Ân, vậy à?” Dương Hạo thuận miệng đáp, y cúi đầu nhìn đống thức ăn bị mình đâm chọt lung tung. Ân, không ngon miệng nữa rồi.

“Vấn đề không phải là chuyện đấy,” Phạm Kỳ dừng một chút, bỗng nhiên cười đến quỷ dị: “Nghe nói, cậu muốn diễn.”

“Không phải là đóng vai hoàng tử đi?” Dư Dương không suy nghĩ nói ra những lời này, nói cách khác hắn là nói bừa, bởi vì vừa bị ánh mắt Liễu Liễu trừng tới.

“Di? Dư Dương cậu làm sao biết?” Vương Chí trừng lớn mắt.

“Khụ khụ.” Bị sặc rồi: “Đừng nói với ta là Romeo và Juliet gì gì đó nhé.”

“Ân, không phải, là kịch Hamlet.”

“Hô~” Dư Dương thở ra một hơi.

“Sao tôi lại không biết gì?” Dương Hạo nhíu nhíu mày.


“Di? Thu Đình không nói với cậu sao?” Thu Đình là thành viên ban văn nghê.

“Khụ khụ.” Dư Dương đồng học lại sặc lần nữa, Thu Đình, rất khó mở miệng đi.

Dương Hạo liếc mắt thấy: “Dư Dương hôm nay người có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Dư Dương phẩy phẩy tay.

“A a a a, nhân gia còn muốn Dương Hạo giúp ta một chút mà! Hội trưởng Trầm Tịch căn bản không có khả năng làm cho hắn đi giúp ta a!” Liễu Liễu túm tóc kêu lên, đầu cô sắp nổ tung rồi.

Dương Hạo không có biểu cảm nhìn Dư Dương, Dư Dương lại đứng dậy cầm khay thức ăn rời đi: “Ta ăn no rồi.”

Liễu Liễu lập tức giống như bóng xì hơi ngồi phịch xuống.

Phạm Kỳ cùng Vương Chí nhìn nhau khó nói liền cùng im lặng, Dương Hạo vỗ vỗ đầu Liễu Liễu: “Không sao, tôi sẽ cố dành thời gian tới giúp cậu, còn nữa, cũng chưa chắc tôi đã phải diễn đâu.”

Liễu Liễu thuận tiện dựa vào vai Dương Hạo thở dài: “Vẫn là Dương Hạo cậu tốt nhất rồi.”

Dương Hạo không lên tiếng, đáy mắt nhưng lại tối đi một chút.

Dương Hạo nói được thì làm được, thật sự chỉ cần có thời gian đều đến Hội học sinh giúp liễu Liễu, nhưng Dư Dương không nghĩ tới y lại không chịu đóng kịch. Vốn chuyện này cũng chẳng liên quan gì lắm đến hắn, nhưng hôm đó Thu Đình đến lớp tìm hắn, trong lớp thấy vậy liền xì xầm chỉ chỉ trỏ trò, nhìn Dư Dương kìa, Liễu Liễu không có ở đây liền làm xằng.

Dư Dương đầu nổi gân xanh, này là cái chuyện gì vậy!

Thu Đình nói Dư Dương cậu có thể giúp tôi nói với Dương Hạo một chút không, bảo y không nên bỏ diễn.

Dư Dương chưa kịp trả lời cô, ở đầu hành lang liền có người gọi Dư Dương, giáo viên chủ nhiệm muốn cậu đến phòng làm việc một lát. Hắn cũng chỉ kịp gật đầu với Thu Đình liền rời đi.

Chủ nhiệm lớp tìm hắn cũng là vì chuyện kỉ niệm trường, hiệu trưởng muốn ngày hôm đó Dư Dương làm một tiết mục, dĩ nhiên là độc tấu piano, Dư Dương học piano đến năm thứ bảy là chuyện mọi người đều biết. Bởi vì là thầy giáo giao cho, Dư Dương đành phải đắp ứng, hắn còn chưa muốn làm thiếu niên nổi loạn, mặc dù nói thật hôm đó hắn muốn đi chơi lung tung đâu đó hơn.

Thu Đình không tìm hắn lần nữa, Dư Dương cũng không quay lại, sau khi tan học về phải đến thư phòng mở cái đàn piano đã lâu không động đến ra, đàn là piano đứng, thuận lợi mà không chiếm chỗ.

Vừa tập được một lúc thì Dư Lan Lan trở về, thuận miệng hỏi có sinh hoạt à, Dư Dương “Ân” một tiếng tiếp tục luyện, đàn hết một bài quay lại nhìn, thì ra Dư Lan Lan vẫn tựa vào cạnh cửa nghe.

“Có việc gì sao mẹ?”

“Dương Dương, con có nghĩ tới muốn gặp cha không?”

Dư Dương lắc đầu: “Không.” Đáp lại lãnh đạm không dư thừa.

“Thật không?” Dư Lan Lan gật đầu đi vào bếp: “Cơm tối muốn ăn gì đây?”


“Gì cũng được ạ.”

“Hạo Hạo lúc nào trở về a? Nó gần đây lúc nào cũng bận như vậy à?”

“Hắn ở Hội học sinh giuwps Liễu Liễu làm chút việc.”

“Nga. Dương Dương, không phải mẹ muốn nói con a, con hẳn là nên đi giúp Liễu Liễu chứ?”

Đáp lại chính là bản giao hưởng số năm “Định mệnh” của Beethoven.

Dư Lan Lan đành tự nói một câu trong phòng bếp “Đứa nhỏ này”.

Lúc ăn cơm tối xong, Dư Dương ôm theo bài tập gõ cửa phòng Dương Hạo, Dương Hạo có chút ngoài ý muốn: “Ngươi chưa có làm bài?” Tan học về nhà làm cái gì vậy?

“Ân.” Dư Dương cũng không nói nhiều, đi vào phòng Dương Hạo: “Lấy ghế ra đi.” Đầu cũng không quay lại nói với Dương Hạo còn đang đứng ở cửa.

“Ngươi tan học về làm cái gì vậy?” Dương Hạo cầm cái ghế ở bàn học đến ngồi xuống.

“Tập đàn.” Vùi đầu làm bài tập.

“Piano?” Thì ra đàn trong thư phòng là của Dư Dương.

“Ân, được rồi,” Dư Dương ngẩng đầu: “Ngươi không diễn kịch sao?”

“Thu Đình đến tìm ngươi à?”

“Ngươi như thế nào biết?” Giật mình chút, người này cầm tinh con rắn à, nhạy cảm như vậy.

Dương Hạo chỉ cười: “Ta sẽ không diễn, phải giúp Liễu Liễu làm việc, căn bản không có thời gian đến tập luyện.”

Dư Dương im lặng, nhất thời trong phòng chỉ có tiếng viết chữ sàn sạt.


“Mọi người đều cho rằng ta không đúng.”

Dư Dương lúc nói lời này không ngẩng đầu lên, thanh âm cũng rất nhỏ, câu chữ không đầu không đuôi.

Nhưng Dương Hạo hiểu ngay, lại không nghĩ ra phải nói gì, một lúc sau mới thản nhiên mở miệng: “Cho nên ta không phải đi giúp nàng rồi sao, người không thích làm việc này ta thay ngươi làm là được rồi.”

Dư Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn y: “Ngươi cũng nói ta a!” Có chút bất mãn, nói rất lớn.

Dương Hạo giễu cợt cười, không để ý duỗi ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu hắn: “Có khi cảm thấy người rất thông mình, có khi lại thấy người đặc biệt ngu.”

“Uy! ==+” Dư Dương đẩy tay y ra.

“Được rồi được rồi, làm bài tập đi.” Dương Hạo chúi đầu vào sách giáo khoa, khóe miệng cười cười nhìn không ra.

Bị Dương Hạo trêu chọc như vậy, Dư Dương thật ra không hiểu sao lại thấy thoải mái hơn.

“Hừ, dù sao ta bây giờ cũng phải tập bài cho kỉ niệm trường.”

“Đúng đúng đúng, ta biết rồi.”

________________________

Hơ hơ, mình cũng học đàn 7 năm nè =)) Dương Dương lại đây ta ôm chút~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận