Những con đường lại được bỏ lại sau lưng hướng đưa chúng tôi về tới Xìn Mần, nếu như chúng tôi đi thì có thể chỉ tới đêm là tới. Nhưng chúng tôi đi thật chậm, thật chậm. Tôi có một linh cảm nào đó không hay khi chúng tôi tới đó, vì thế tôi đi chậm nhất có thể và cũng là để thưởng ngoạn nữa.
Khả Vân tuyệt đối vui vẻ, hớn hở, không có vẻ gì là sầu não cả, em cùng tôi tận hưởng mọi thời gian trên cung đường tuyệt đẹp ấy. Chúng tôi như một đôi tình nhân hạnh phúc tranh thủ thời gian một cách có thể nhất để tận hưởng nhau
Em hát dọc suốt đường đi, những bài hát tươi vui
Em hôn tôi bất cứ khi nào chúng tôi dừng xe lại để nghỉ, để ngắm cảnh
Chúng tôi thậm chí suýt nữa thì lao vào nhau trong một con suối vắng nếu như không phát hiện kịp có một cụ bà dân tộc đang đi ngang qua đấy. Lúc đấy tôi chỉ biết cười trừ và tiếc rẻ cho cơ hội bị bỏ lỡ, còn em thì cứ rúc rích vào ngực tôi và nói tôi là đồ dê già. Thật là....
Vì đi chậm quá và mải chơi quá nên khi qua Hoàng Su Phì thì đã hơn gần 10h tối rồi, bây giờ chỉ còn cách có hơn 50 km nữa là tới Xín Mần mà thôi.
- Chỉ còn 50km nữa là tới, em có muốn đi tiếp không
- .....
- Sao thế? – Tôi lo lắng
- Không sao anh – Khả Vân lững lờ
- Vậy mình nghỉ tại đây hay là đi tiếp tới XM luôn em? – Tôi hỏi lại
- .....
Em im lặng, tôi cũng im lặng theo em luôn, chẳng biết trong đầu em lúc này đang suy nghĩ điều gì? Trời quá tối và tôi chẳng thể nhìn vào khuôn mặt em. Thôi thì mình đành nghỉ ở đây vậy, tôi nghĩ thế và định đi kiếm nhà nghỉ.
- Mình đi tiếp luôn đi anh – Giọng em có đôi chút kỳ lạ.
- Ừ
Thôi thì thế vậy, tôi nghĩ. Đằng nào chỉ còn vài chục km nữa mà thôi. Đèo em đằng sau tôi không biết em như thế nào? Tôi chỉ cảm thấy em đang áp vào lưng mình mà thôi. Em cũng không hát nữa, không nói chuyện nữa, chỉ là sự im lặng chìm vào bóng đêm..
Ông trời hình như quá phụ chúng tôi, đi tầm được hơn 20km thì trời bỗng đổ mưa, hạt mưa của núi rừng rất lạ. Nói đổ là đổ xuống ngay, sầm sập làm tôi tối tăm mặt mũi.
Đường rừng vắng hoe chả có ai cả, ánh sáng lòe loẹt của tia chớp và tiếng nổ ầm ầm của sấm làm Khả Vân sợ điếng người, em ôm chặt lấy tôi, co rúm lại.
Đường trơn quá, tôi chỉ mong mau chóng tới chỗ nào đó có thể nghỉ ngơi, biết thế mình nghỉ ở HSP luôn lúc nãy, giờ thì quá muộn rồi.
Tới một khúc cua tay áo đột nhiên phía trước tôi sáng lòe lên, nước trên kính bảo hiểm tán xạ làm tôi không nhìn thấy gì cả, lúc định thần lại thì tôi nhận ra phía trước tôi là chiếc xe tải đang lừ lừ lao đến...
Quá hoảng hốt và tôi không còn kịp suy nghĩ gì nữa, tôi lách ngay sang phải và bóp phanh gấp, tôi chỉ thấy gì ánh sáng lòe loẹt của đèn pha và tiếng bánh bị phanh kêu rít lên. Tôi và Khả Vân ngã xuống đường.
Cơn mưa nặng hạt xối vào mặt tôi, đau điếng người nhưng tôi nào có nghĩ đến điều đó. Trong đầu tôi chỉ biết là mình vừa gây ra một chuyện lớn rồi, Khả Vân không biết có bị làm sao không nữa? Khả Vân đâu rồi? Tôi bật ngay dậy dáo dác tìm quanh.
Khả Vân nằm cách tôi có một chút xíu, em nằm yên không động đậy làm tôi quýnh quáng lên. Trong tôi đủ thứ rùng rợn hiện lên.. Tôi đã làm gì thế này! Khả Vân! Khả Vân
Tôi lật ngay Khả Vân dậy, xem xét xem em có bị làm sao không! Hình như em chỉ bị choáng, tôi lay em vài lần và gọi tên em.
- Khả Vân! Em không sao chứ? – Tôi hoảng hốt
- Em.... không sao.. – Khả Vân thềo thào..
- Em có bị đau chỗ nào không? – Tôi hỏi và nhìn quanh cả người em.
- Không...
Em trả lời mà như muốn làm tôi yên tâm, nhưng chỉ từ giọng nói của em là tôi cũng biết là em rất đau rồi. Tôi rất hối hận, biết thế tôi không đi chuyến này cùng em thì chuyện này đã không xảy ra.
Tôi dìu em đứng dậy, kiếm hòn đá mà để em ngồi đó, vừa để tránh xe vừa xem xét vết thương của em. May mà lần này tôi có đem theo chiếc đèn pin, xem xét kỹ thì hình như em khá đau nhưng cũng chỉ bị xây xước thôi vì tôi không thấy máu. Mưa quất vào mặt chúng tôi đau rát, thằng lái xe tải bật pha trời mưa mà đi như điên thì đã chạy đâu mất, thậm chí còn chả xuống hỏi han chúng tôi, hay nó nghĩ rằng chúng tôi đã chết dưới bánh xe nên biến rồi, tôi bực mình thầm nghĩ.
Sau một hồi xem xét thì Khả Vân cũng tự đi lại được, chắc em cũng cố để tôi an tâm hơn. Tôi dựng xe dậy, đạp mấy lần không nổ, hỳ hụi hơn 10 phút cũng vậy, chẳng biết tại sao nữa.. Chán nản tôi xuống ngồi cạnh em, thờ dải sườn sượt, cả hai chúng tôi và đồ đạc đều ướt như chuột lột.
- Xe không nổ được à anh? – Khả Vân hỏi.
- Ừ! – Chắc bugi bị dính nước rồi, xe đểu quá – Tôi cố pha thêm chút hài hước nhưng không ăn thua.
- Hay anh nhỉ! – Khả Vân mỉm cười
- Sao mà hay chứ! – Tôi chán
- Thì ngồi dưới mưa thế này có mấy ai được thế đâu, lãng mạn quá.
Tôi bật cười vì suy nghĩ của em, đúng là trong lúc như thế này mà em vẫn còn lạc quan được. Lãng mạn ư? hình như cũng lãng mạn thật, nhưng nếu thân hình tôi và em không đau nhức thì sẽ lãng mạn hơn nữa... Mà biết đâu nếu không bị ngã và đau nhức như thế này thì tôi có cơ hội ngồi với em ở đây.
- Chân anh chảy máu kìa – Khả Vân đột nhiên hoảng hốt
- Ơ đâu!
Tôi không để ý là chân mình đã bị rách một miếng to tướng, lúc nãy lo cho Khả Vân quá nên tôi chưa có điều kiện xem xét vết thương của mình. Khả Vân vội vã tìm trong balo đã ướt hết của mình tìm đồ băng bó cho tôi.
- Em định cho anh dùng cái này hả? – Tôi tí nữa thì sặc cười khi nhìn thấy gói Kotex trong tay em.
- Còn gì nữa đâu mà không dùng, kéo cao cái quần lên để em làm nào – Khả Vân mặc kệ kệ tôi.
- Há há – Tôi phá lên cười
Khả Vân băng bó cho tôi bằng 1 cuộn bvs và chính chiếc áo phông “dont touch me” của mình. Tôi cảm thấy khá hơn đôi chút.
- Còn em em không sao đấy chứ? – Tôi hỏi
- Không sao thật mà, chỉ hơi đau tí thôi nhưng giờ hết rồi – Khả Vân nhoẻn miệng cười.
Thế đấy, chẳng phải khi yêu nhau thật lòng người ta luôn nghĩ cho người đối diện hay sao. Ngày xưa khi mà the first đánh rơi cái thớt vào chân tôi tới dập cả máu thì tôi vẫn cứ nhoẻn miệng cười với em, vì đơn giản không phải vì tôi không đau mà vì tôi không muốn làm em lo lắng, làm em cảm thấy mình là người có lỗi. Có bạn nào thế không nhỉ?
Tôi vẫn lo lắng cho em nhưng với cái đèn pin leo lét thế này và đêm tối thì làm sao có thể được, đành phải tin em vậy thôi.
- Đố anh biết đây là chữ gì? – Khả Vân cầm đèn pin soi vào tả luy trước mặt.
- Chịu – Tôi cười
- Anh đoán đi
- Thế đây là chữ gì? – Tôi cướp lấy đèn pin từ Khả Vân vẽ ra mấy đường trên đó
- Khả Vân
- Sao em biết?
- Thì anh vẽ thành hai chữ KV thì rõ là tên em còn gì
- Không phải đâu, tưởng bở thế
- Thế là chữ gì
- Khỉ Vàng – Tôi cười phá lên
- Lại trêu em này – Khả Vân cười và nhéo vào tôi
- Hi hi! Ui đau – Tôi vừa cười vừa kêu
- Anh chả lãng mạn gì cả
- Sao mà lãng mạn chứ!
- Đây anh xem là chữ gì? – Khả Vân vẽ vẽ trên đó
- Không biết!
Tôi lặng người cũng đoán ra rồi, cảm thấy có lỗi vô cùng
- Ngố thế! Là em yêu anh – Khả Vân
- Thật à?
- Thật chứ! thế anh có yêu em không?
Tôi im lặng một chút, thôi cũng đành, dù chỉ trong một khoảng thời gian nhưng ít ra tôi tuyệt đối không muốn làm người con gái này buồn
- Có
- Thế anh vẽ đi – Khả Vân đưa cây đèn pin cho tôi
Từng nét, từng nét một tôi vẽ trên vách đá trước mặt thành hẳn một dòng chữ Anh yêu em, cảm xúc tôi giống như muốn bế một người mà không có tay vậy, nhưng dù sao tôi vẫn cố.
- Anh vẽ loằng ngoằng em chả biết luôn – Khả Vân nhìn
- Thì là anh viết “Anh yêu em” đó, chỉ là viết đầy đủ chứ không phải là AYE như em đâu.
- Hức... – Khả Vân đột nhiên nức nở.
Tôi không nhìn thấy nước mắt em vì nó hòa lẫn vào với từng giọt mưa nặng rát, chỉ nghe thấy tiếng em lẻ loi trong đó, tình yêu của tôi dành cho em có lẽ cũng chỉ thoáng chốc như ánh đèn mờ nhạt trên vách đá mà thôi, rồi cũng lại biến mất khi tôi ấn nút, hoặc khi tôi cạn mất năng lượng.. Tôi không muốn nghĩ nữa.. tôi đặt lên môi em nụ hôn, nụ hôn ướt tràn của nước mắt và mưa, nó sẽ gột được tội lỗi của tôi không nhỉ? tôi không biết! hình như em đang vui, hình như tôi đang yêu thật..
- Giờ tính sao anh? – Em lại hỏi tôi
- Thì cứ đi bộ thôi, nếu có nhà dân thì mình xin ngủ nhờ vậy – Tôi thở dài ngao ngán khi nghĩ đến những gì sắp tới.
- Vâng! Mình đi thôi chồng iu! – Em hạnh phúc đặt lên má tôi một nụ hôn nữa.
- Đừng gọi anh là chồng nhé! – Tôi tự dưng trùng xuống
- Sao thế anh? – Khả Vân ngạc nhiên.
- Sắp hết pin rồi – Tôi đánh trống lảng bằng cách tỏ vẻ lo lắng
Có vẻ em bị vẻ lo lắng của tôi làm quên đi thật. Lon ton xách đồ một cách vội vã chúng tôi chất lên xe từ từ dắt bộ. May mắn cho tôi là tôi không phải dắt nhiều với cái chân tập tễnh, có khá nhiều con dốc và chúng tôi chỉ việc ngồi lên và thả trôi với tốc độ chỉ hơn đi bộ chút xíu vì xe không nổ nên đèn cũng không có mà soi, em ngồi sau soi đèn từng chút một cho tôi vậy.
Hỳ hụi đi khoảng tầm 5km thì chúng tôi thấy có ánh đèn phía xa xa...