Bạn Đồng Hành


- Khả Vân?! - Giọng Minh thảng thốt
- Lời anh nói là thật?
Khả Vân không trả lời câu hỏi của Minh, nhìn chăm chăm vào tôi, hàng lệ như dòng suối tuôn tràn ra cả khuân mặt. Tôi im lặng nhìn em, chẳng thể phủ nhận, chẳng thể nói gì.
Minh gạt tôi sang một bên đến bên Khả Vân, đứng bên cạnh em, hai tay ôm lấy bở vai bé nhỏ ấy đang run rẩy như muốn chở che. Thật lạ! Khả Vân gạt anh ta sang một bên không cần đón nhận lấy sự giúp đỡ chân tình ấy, em lặng lẽ nhìn tôi rồi quay lưng đi vào phía trong, bỏ lại cả tôi và Minh đang nhìn em trân trối.
Ánh mắt của Minh nhìn tôi như tóe lửa, hằn học. Giây phút ấy tôi nghĩ rằng anh ta sẽ lao vào tôi như con hổ dữ, sẽ cho tôi một trận nhừ tử đến mềm xương. Tôi nhắm mắt lại chấp nhận, dù sao trong chuyện này tôi cũng là người có lỗi, tôi biết nó sẽ xảy ra, tôi biết nó sẽ như thế nào? Tôi có chăng không đủ can đảm mà thừa nhận với em! vin vào những lý do nào đó để mà thỏa mãn cái tôi của chính riêng bản thân mình, sự lừa lọc? Có thể nói được như vậy.
Nhưng lúc này nhìn dáng em đi bé nhỏ liêu xiêu như hàng liễu của em mà tim tôi đau nhói, tôi cũng yêu quý em, chỉ là tôi không thể gọi tên tình cảm của chính mình. Sự trải đời và bon chen trong những mối quan hệ phức tạp của dòng đời đã làm lòng tôi khô cạn, tôi không còn đủ lãng mạn để đón nhận tình cảm của em.. Thật tiếc! Tôi chỉ biết nói rằng tôi xin lỗi..
Tôi đang chờ đợi.. chờ đợi Minh sẽ lao vào tôi để tôi có thể cảm thấy vơi bớt nỗi lòng nào của sự hối hận, của sự ăn năn.. nhưng chả có gì. Minh vẫn ánh mắt ấy, nhìn tôi có lửa đấy nhưng lại nắm chặt bàn tay lại kêu thành tiếng, anh ta cũng quay lưng bỏ đi để lại tôi ở đây riêng một cõi mà gặm nhấm nỗi đau, nỗi đau của sự bất lực và không thể được trả giá..
Tôi không nhớ mình kiếm được chai rượu ở một xó nào đó, nhưng sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi Minh. Khi gọi tôi dậy cậu ta có vẻ bình tĩnh hơn sau chuyện hôm qua, tiếp tôi một cách bình thản
Tôi vục mặt xuống nước, cảm thấy sự mát lạnh đến thấu da của suối nguồn Tây Bắc, suối đây lạ lắm, sẽ làm bạn tỉnh dậy ngay tức khắc và cảm thấy thư thái hơn. Tôi vẫn nhớ chuyện xảy ra hôm qua.
Minh đưa tôi một tách cafe.
- Khả Vân nói anh thích uống cafe, mỗi sáng anh không uống một tách thì không thể tỉnh được - Giọng cậu ta lãnh đạm.
- Ừm
- Anh còn nhớ chuyện hôm qua không? - Minh hỏi
- Vẫn nhớ - giọng tôi cũng lãnh đạm
- Vậy ma..
- Khả Vân sao rồi? - Tôi ngắt lời Minh
- Ổn rồi - Minh thở dài
- Ừ - Tôi nhấp ngụm cafe cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn
- Vậy Khả Vân chưa biết chuyện anh đã có vợ?
- Tôi không có cơ hội để nói - Tôi thở dài
Minh cũng thở dài theo tôi, anh ta gạt gạt nước trên chén trà rồi nhấp một ngụm, có vẻ uống trà là sở thích của Minh. Anh ta có vẻ trầm ngâm
- Khả Vân là một cô gái yếu đuối, sống bản năng và thường thì không suy nghĩ hậu quả
Tôi im lặng.
- Tình cảm với anh tôi không biết là như thế nào nhưng nhìn Vân như thế tôi đoán anh cũng là một người quan trọng..
Minh tiếp lời.
- Chuyện đến thế này thì tôi nói thẳng ra với anh là anh với Vân không nên tiếp tục, Vân đã quá đau khổ rồi.
Tôi thở dài, có lẽ nên như thế. Còn Minh, hình như Minh vẫn muốn tiếp tục.
- Sau chuyện đó Vân đã bị trầm cảm suốt một thời gian dài, tôi và mà cô ấy đã phải rất cố gắng thì Vân mới lấy lại tinh thần được. Tôi e..
Minh nói đến đó thì dừng lại. Tôi cũng hiểu, dù sao thì chuyện này đã đi quá xa rồi.
- Tôi xin lỗi vì mọi chuyện, thực tình tôi cũng không mong muốn nó như thế này..
- Anh có yêu Khả Vân không? - Minh ngắt lời tôi
Tôi im lặng, lại một lần nữa tôi chẳng biết định nghĩa tình cảm của mình với Khả Vân như thế nào..
- Tôi không biết - Tôi thở dài
- Vậy sao? - Minh nở nụ cười mỉa mai.
- Tôi chỉ biết là tôi quan tâm đến Khả Vân, vậy thôi - Tôi khó chịu.
Minh không trả lời tôi ngay, cậu ta nhìn ra ngoài ao, chờ châm xong điếu thuốc, phả ra một hơi rồi mới nói:
- Anh nên buông tha cô ấy
- Tôi..
Tôi định trả lời minh thì trong túi quần điện thoại rung liên hồi. Mở máy ra có một tin nhắn:
Khả Vân: “Em sẽ hận anh suốt cuộc đời này”
Tôi cảm thấy lạnh gáy, sởn gái ốc, một cô gái như em có thể làm bất cứ chuyện gì, tôi bấm gọi lại ngay tức khắc. Đáp lại chỉ là tiếng tút tút đổ dài. Tôi hốt hoảng quay sang hỏi Minh.
- Anh nói Khả Vân đã trở lại bình thường
- Theo tôi thấy thì là vậy - Minh bình thản
- Khả Vân đâu? - Tôi hốt hoảng
Minh nhìn tôi cười nhạt
- Đi rồi!
- Đi đâu? - Tôi bật dậy túm lấy cổ áo Minh, anh ta có vẻ hơi giật mình.
- Đi lúc nào? - Tôi trợn mắt nhìn thẳng vào cậu ta quát lên.
- hơn một tiếng rồi
Chẳng nói chẳng rằng tôi phi thẳng ra xe, cứ thế nhảy lên phi thẳng vào trung tâm thị trấn XM. Nơi đây dù sao cũng chỉ là một thị trấn nhỏ rất ít người đi lại bằng xe khách nên tôi đoán em chưa đi được lâu.
Tôi chẳng biết đường, cứ thế mà đi thôi, thật nhanh..
Chiếc xe cà tàng bị tôi thốc cho gió đến rát mặt, chạy một hồi thì tôi đã thấy mình qua thị trấn tự lúc nào, trước mắt toàn là đường đèo dốc. Thôi kệ tôi cứ đi hy vọng sẽ nhìn thấy một chiếc xe khách gần nhất dù biết là khá mong manh
Đây rồi, ông trời không phụ lòng tôi khi vừa lên tới đỉnh dốc tôi thấy có một chiếc xe khách đang lừ lừ đổ đèo phía xa xa. Quá mừng rỡ tôi vít mạnh ga.
“Tặc tặc”.. Đúng lúc này thì chiếc xe của tôi kêu lên vài tiếng rồi lịm hẳn, giờ tôi mới để ý là từ hôm qua tới giờ tôi chưa đổ xăng nên giờ đã cạn. Vội vã tôi nhìn theo chiếc xe khách ấy, nó vẫn đang lừ lừ di chuyển, ngày càng cách xa tôi.
Không còn kịp nữa, tôi chụm tay vào miệng thanh loa hét lên to nhất có thể:
- KHẢ VÂNNNN....
Chiếc xe vẫn đi
- KHẢ VÂNNNN....
Nó không có vẻ gì là dừng lại cả, vẫn đang di chuyển từ từ chậm rãi như trêu ngươi tôi.
Tôi cho xe thả dốc một cách bất lực hướng theo chiếc xe khách. Nhưng đúng cái lúc tôi không ngờ và mất hết hy vọng nhất thì chiếc xe dừng lại, sau đó một bóng người bé nhỏ quen thuộc xuống xe hướng theo phía tôi mà chạy lại thật nhanh..
Cảm xúc hỗn loạn, tôi như người từ cõi chết sống dậy, tôi vứt chiếc xe nằm chỏng chơ ở vệ đường rồi chạy như bay về phía em, Khả Vân của tôi..
Khuân mặt quen thuộc ấy mỗi lúc một gần tôi hơn, đẫm nước mắt hơn.. mắt tôi cũng như nhòa đi trước hình ảnh ấy.. Em nhỏ bé quá, tôi không thể nhìn thấy gì phía sau làn nước nhòa nhoẹt. Chỉ càm nhận dần dần cái bóng ấy nhảy lên và ôm tôi thật chặt
Tôi cũng ôm em vào lòng sợ em sẽ lại rời tôi ra mất, trong giây phút ấy tôi chỉ muốn ôm em mãi thôi, che chở mãi thôi cho em, người con gái của tôi. Em hôn tôi cuồng nhiệt, vào bất cứ chỗ nào em có thể với tới. Môi, mắt, mũi, tai.. tất cả đều phải nằm dưới bờ môi em..
- Đừng buông em ra, xin anh
Khả Vân nói trong làn nước mắt. Sống mũi tôi cay xè, từ lúc nào tôi cũng đã đầy nước mắt như em rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui