Tôi lên phòng trong tâm trạng trống trải nhưng cũng mừng cho thằng Bảo. Hôm nay có lẽ là một bước tiến của nó và có thể gợi mở ra nhiều điều, thầm mong thằng điên này sẽ biết cách xử lý và hành động để nó và Bảo Hân thân thiện hơn. Thực nói thì tầm tuổi này các chiêu trò thì tụi tôi cũng biết hết cả rồi, cái chính là thực hiện thế nào thôi. Thằng Bảo hơi dát gái và có vẻ lụy tình khiến tôi cứ lo lo...
Bảo Hân đi từ phòng WC ra nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên hỏi
- Anh vẫn chưa vào phòng à?
- Chưa! Anh ở ngoài hút điếu thuốc đã – Tôi bật lửa châm điếu thuốc của mình.
Bảo Hân mỉm cười nhìn tôi ý nhị rồi định đi thẳng tiếp. Tôi thủng thẳng hút nhưng khi Bảo Hân đi ngang qua tôi, khuôn mặt em cứ từ từ lướt qua thì thế nào tôi lại lẩm bẩm.
- Black Ribbon..
Bảo Hân sững người đứng lại. Em nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, vừa giận hờn, vừa trách móc lại vừa ngạc nhiên..
- Anh vừa nói gì thế? – Bảo Hân hỏi
Tôi ngay lập tức nhận ra cái điều vớ vẩn mình vừa làm, hơi bối rối và cảm thấy hối hận tôi đánh trống lảng ngay tắp lự. Cố nở một nụ cười cầu hòa tôi nói với Bảo Hân:
- Không có gì đâu em, anh nói linh tinh ấy mà
- Không! Anh vừa nói gì đó em nghe rất rõ – Bảo Hân rắn rỏi
- Anh có nói gì đâu – Tôi chống chế yếu ớt.
Bảo Hân nhìn thẳng vào mắt tôi, thật sâu và ánh mắt em làm tôi sợ sệt. Tôi cố tránh đi nhưng ánh mắt đó vẫn theo tôi làm tôi nóng gáy.
- Sao anh biết nick của em? – Bảo Hân nhả từng chữ một
- Ờ ờ - Tôi không biết nói sao cho phải
- Em đang hỏi anh đấy – Bảo Hân vẫn buông tha tôi.
Tôi đâm ra lúng túng, trách mình sao lại lỡ lời như thế nhưng rồi chợt nhớ ra, tôi quay lại cười với em.
- Chẳng phải hôm qua em bật máy lên anh thấy acc máy tính của em là Black Ribbon còn gì.
Bảo Hân hơi sững người lại, ánh mắt em trở nên dịu đi. Tôi cố gắng nhe nhởn cốc vào đầu Bảo Hân một cái nhẹ.
- Tự dưng nghĩ gì thế? Anh thấy cái nick này hay hay thôi, em dùng à
- À Không! Em thích thì để thế thôi – Bảo Hân thở phào
- Có gì quan trọng chăng? – Tôi hỏi Bảo Hân
- Không có gì đâu, thôi em vào trước đây.
Bảo Hân mặc kệ tôi ở đó đi rất nhanh vào bàn của mình ngồi. Tôi thấy em bật máy tính lên rồi làm gì đó, nhưng thôi kệ, tôi lấy máy ra nhắn tin ngay cho thằng Bảo bảo nó chiều nay đi với Hân thì cấm có hé lời gì về vụ blog.
Hút xong điếu thuốc tôi vào phòng mình, trên bàn đã có sẵn cốc cafe rồi. Hình như người con gái nào tôi quen cũng biết tôi bị nghiện cafe thì phải. Tôi lại cám ơn Bảo Hân và nhậm cốc cafe em làm cho.
Cảm giác thôi thúc gì đó phía sau gáy khiến tôi tự dưng tò mò muốn vào xem lại blog của Bảo Hân, tôi nhớ đường dẫn nên không khó để tôi type vào ô address.
Màn hình tôi không hiện ra bất cứ một cái gì hết, chỉ thông báo là trang bạn vừa tìm tìm không ra, tôi ghét nhất cái thông báo này. Lúc này skype tôi lại nhảy lên một dòng chat.
Bảo: Mày vào thử blog em Hân xem
Tôi: Để làm gì?
Bảo: Tao đíu thấy nó đâu cả
Tôi: Tao không quan tâm lắm, ờ mà tao cũng không vào được – Tôi giả vờ
Bảo: Hình như em ấy xóa rồi hay sao ấy, hôm qua còn mấy bài tao chưa đọc hết
Tôi: Ừ
Bảo: Chán thật, muốn hiểu thêm BH đôi chút mà không được, thôi tao tranh thủ đây chiều còn đi chơi nữa.. He he
Tôi: Chúc may mắn nhé – Tôi làm biểu tượng nháy mắt
Bảo: Ừ! Nhưng dù chỉ 1% cũng phải hy vọng mày nhỉ
Tôi: Rõ rồi, thôi biến đi thằng chóa – Tôi chửi đùa
Bảo: Tổ sư nhà mày, thôi chào nhé, tàu lượn
Nó signout luôn. Vậy là Bảo Hân có lẽ xóa blog thật. Mà thôi kệ, tự dưng mình quan tâm tới Bảo Hân làm gì cơ chứ. Tôi tặc lưỡi vậy rồi giở điện thoại ra nhắn cho Khả Vân, tự dưng nhớ em kinh được, cuối tuần dù sao cũng rảnh.
Tôi chưa kịp nhắn thì như có linh cảm vậy, điện thoại của tôi rung lên báo có tin nhắn đến khi tôi vừa cầm vào.
Khả Vân: “em nhớ anh quá anh ơi, hi hi”
Tôi: “Em thiêng thế, anh vừa cầm máy định nhắn cho em đây”
Khả Vân: “Cũng nhớ em hay sao mà định nhắn, em đang nhớ anh chết đây này”
Tôi: “Nhớ thì đến gặp anh đi. Hehe”
Khả Vân: “Em đến rồi, đang ở dưới công ty anh nè”
Tôi: “Ơ thật à? em ở chỗ nào anh xuống đón” – Tôi ngạc nhiên quá, không ngờ em còn biết cả công ty tôi.
Khả Vân: “Hi hi! Em đùa đấy, giờ em mới trên đường về HN”
Tôi: “Hóa ra định lừa tôi hả cô nhóc, bực quá” – Tôi giả vờ giận em nhưng cũng suýt bị em lừa thật.
Khả Vân: “Bleu, đòi giận cơ đấy, muốn gặp em không?”
Tôi: “Muốn chứ! Chiều nay được không?” – Tôi trong lòng hồi hộp khấp khởi muốn được gặp em ngay lúc này.
Khả Vân: “Mai mới rảnh cơ, thực ra là tối muộn mới xong, anh chờ em nhé, xong việc em muốn gặp anh luôn”
Tôi: “Hiz, lâu thế, thôi được rồi nhé, xong thì call anh luôn đấy” – Tôi nhắn.
Khả Vân: “Hi! Rõ là thế rồi, thôi anh làm đi nhé anh yêu ”
Tôi: “hi. Hẹn gặp em nhé, nhớ giữ sức khỏe”
Tôi mỉm cười, nhắn chào em rồi khấp khởi mừng thầm sẽ lại được ôm em trong vòng tay, lại được thoải mái và thanh bình ngay tại các cuộc sống xô bồ này.
Công việc cuối tuần cũng chẳng có gì, với những người là manager chúng tôi thì thứ bảy duy nhất có việc là ngồi họp tổng kết mà thôi, nhưng mà hôm qua đã có một trận chiến xảy ra rồi nên hôm nay chẳng ai họp hành gì, sếp cũng không thấy đến chắc ở nhà chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Nhắc đến bữa tiệc tôi lại có chút gì đó lo lắng, dù đây không phải là lần đầu tiên đi dự một buổi tiệc nào đó nhưng cái việc mang theo con bé Quỳnh Thy khiến tôi không an tâm, có thể nó lại gây chuyện gì thì chết, mặc dù cả cơ quan có vài người biết tôi có vợ nhưng cái mức độ thân thiết vừa phải lẫn trong tâm tưởng họ tôi là một thằng gàn dở thì chắc họ cũng không quan tâm cho lắm. Nhưng chả hiểu sao tôi cứ có cái cảm giác gì đó hồi hộp, tim thỉnh thoảng lại đập lên một nhịp mạnh.
Ngồi nhàn rỗi chán thì cũng đến buổi trưa và tôi không còn gì để lưu luyến ở cái văn phòng này nữa, tôi nhảy lên xe phi ra ngoài đường, thằng Bảo và Bảo Hân chắc cũng đi rồi nên chẳng thấy tụi nó í ới gì tôi.
Cảm giác cái không khí không lạnh không nóng của chiều cuối tuần khiến lòng tôi thư thái, tôi cứ thế phi xe ngoài đường mà chẳng cần biết mình đi đâu, những xúc cảm khó chịu đè nén cả năm giời đối với tôi giờ như tan biến. Tôi rẽ vào quán cafe quen thuộc của mình trên phố, dựng xe và thưởng ình cốc cafe mà không cần ăn trưa.
Ngồi vào cái bàn quen thuộc tôi mới thấy hóa ra xưa nay tôi không để ý. Đúng là tôi hay ngồi ở góc thật, bởi vì từ đây tôi có thể nhìn ra ra phía ngoài, ngắm mọi người và có thể phát hiện ra em ngay khi em vừa bước vào cửa. Thói quen đó khó bỏ nhưng giờ tôi mới nhận ra là phía cạnh tôi là một bức tường và bên trong đó cũng là một hàng ghế, đúng là nếu ngồi trong đó thì có thể nhìn thấy tôi qua ô cửa thả đầy hoa giả thật, từ chỗ tôi thì cũng khó có thể thấy được ai đó bên ấy nếu như không để ý kỹ.
“Chẳng lẽ Bảo Hân đã quan sát mình từ chỗ bên kia sao?” – Tôi tự hỏi.
Chỗ bên đó đang không có người, tự dưng tôi nảy ra một ý định và ngồi đúng cái chỗ mà Bảo Hân đã ngồi lần trước để quan sát tôi. Trong này tối om om, ánh sáng mờ ảo không đủ để chiếu sáng nên tôi có cảm giác hơi rợn rợn. Chắc chỉ có mấy cặp đôi thích riêng tư thì mới ngồi chỗ này thì tiện, hoặc là người nào đó không thích nhìn cái sự ồn ào bên ngoài.
Cafe được mang ra, tôi nhâm nhi chút một vì cảm thấy hơi xót ruột, buổi trưa quán vắng tanh vì chiều thứ 7 hầu hết mọi người được nghỉ buổi chiều và họ không vào đây uống gì nữa.
Phả mình theo khói thuốc tôi thả cho bản thân mình ngược theo những dòng thời gian mà về tới những kỷ niệm ngọt ngào..
Nơi này chính nơi này là nơi đầu tiên tôi đưa em tới, lúc đó em chỉ mới là một cô bé vừa chân ướt chân ráo xuống HN. Em đã ngó lơ xung quanh rất lâu và trông rất ngố đến mức tôi bật cười, thật đáng yêu
Nơi này cũng chính là nơi tôi và em thả mình theo những tâm sự, tâm sự của những thằng con trai vừa mới ra đời đi kiếm việc, những khó khăn và đồng lương ít ỏi với một cô bé bbỡ ngỡ khi vừa nhập trường..
Nơi này là nơi vào một buổi tối đẹp trời, chính tôi đã nói ra sự thực lòng mình mà em đã làm ọi kế hoạch hoàn hảo của tôi trở nên phá sản, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Tôi vẫn thuộc về em cơ mà..
Nơi này cũng chính là nơi hàng năm, và thậm chí hàng tháng sau khi đi ăn mừng kỷ niệm ở đâu đó thì chúng tôi lại về đây, nơi em ngả vào đầu tôi và chúng tôi lại thả hồn theo điệu nhạc, điệu nhạc của tình yêu..
Nơi này cũng chính là nơi tôi và em có trận cãi vã đầu tiên khi tranh luận.. để rồi tôi chịu thua em trong tiếng cười khúc khích của sự cứng đầu, cái nhéo mũi của em làm nỗi bực tức khi thua cuộc tan biến gần hết
Nơi này! Khi em im lặng nghe tôi nói, im lặng nghe tôi độc thoại, im lặng và im lặng...
Nơi này! cũng là nơi tôi ngồi một mình buồn bã trong kỷ niệm 5 năm khi em báo chẳng thể đến kịp nơi vì một lý do nào đó..
Nơi này... lần cuối... – Hình như là lần Bảo Hân chứng kiến.
Cảm giác trống trải qua đi tôi lại trở về với thực tại, nơi mà tôi đang sống, đang nhâm nhi cafe và làm vài hơi thuốc và tự dặn mình rằng đừng có nghĩ suy, rốt cục thì cái gì là dĩ vãng thì hãy để nó nguyên về một chỗ để trở thành kỷ niệm, hôm nay cũng là dĩ vãng của ngày mai vậy...
Ngao ngán một lúc tôi nhớ đến Bảo Hân, không hiểu cô nàng này thế nào mà hôm nay lại có một thái độ khác hẳn như thế? Không hiểu tại sao nàng ta đưa thằng Bảo dở người di đâu và làm gì? Thằng ku đó chắc cũng chẳng quan tâm vì được ở bên nữ thần là điều nó mong mỏi lắm rồi. Hơi tò mò tôi định nhắn cho thằng Bảo hỏi xem nó đang làm gì.
Trong lúc tôi còn đang tần ngần lúng túng không biết nhắn cái gì thì một tiếng cạch cửa trong cái quán vắng lặng này cũng làm tôi chú í.
Tôi ngó qua khe cửa nhưng ánh sáng ngược làm tôi rất khó nhìn, nhưng cái hình dáng đó, kiểu đi đó thì không cần nhìn kỹ tôi cũng cảm nhận được.
Đó chính là vợ tôi