Tôi ra mở cửa. Đúng y như tôi dự đoán, thằng Bảo đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt phờ phạc vì mệt mỏi.
- Mày hôm nay không đi làm à mà còn ở nhà? – Nó hỏi
- Ừ, vào nhà đi – Tôi giúp nó cầm ít đồ.
Thằng Bảo không hỏi thêm mỏi mệt theo tôi vào nhà, thấy vậy Bảo Hân quay ra nhoẻn cười.
- Anh Bảo.
Thằng Bảo ngỡ ngàng nhìn Bảo Hân, trông Bảo Hân xúng xính trong bộ quần áo vừa thay ra nó nhìn em chăm chăm không nói nên lời. Tôi cũng ái ngại nhưng may sao Bảo Hân đã đỡ lời.
- Anh vào nhà nghỉ đi rồi ra ăn cơm, chờ chút em đi ra ngoài mua mấy thứ về đã.
- Ừ.
Nó đáp gọn lọn rồi mang bộ mặt không sắc thái đó vào trong phòng, ngả người trên giường nó nhìn trân trân lên trần nhà.
- Ông già không sao chứ? – Tôi hỏi thăm
- Không sao, có Quỳnh Thy chăm sóc rồi – Nó trả lời.
- Ừ! đợi cuối tuần tao với mày về thăm luôn nhé
- Ừ
Nó gọn lọn trông có vẻ không hứng thú tiếp chuyện. Tôi cũng chẳng muốn hỏi thêm nó điều gì nữa, nhìn nó một lúc tôi khép cửa lại.
- Lúc nào ăn cơm tao gọi mày ra.
Bữa cơm nhanh chóng được Bảo Hân chuẩn bị, căn bản vì em cũng không biết nấu lắm nên trước khi đi em chọn những thứ đơn giản để làm, dù sao thì cũng ăn được, tôi và Bảo không quan trọng lắm mấy cái việc ăn uống này.
- Anh không biết hôm qua anh H ốm nặng lắm – Bảo Hân mở lời.
- Vậy à? – Thằng Bảo quay sang nhìn tôi, tôi không trả lời mà lặng im và cơm.
- Vâng, anh ấy sốt khéo đến 39 độ, may mà em đến kịp – Bảo Hân cười nhìn tôi.
- Và em ở đây từ hôm qua
- Em...
Lời của thằng Bảo làm cho Bảo Hân và tôi nghèn nghẹn, hạt cơm hình như cứ mắc ở trong họng không chịu trôi, nó thản nhiên ngồi và cơm, ánh mắt không đổi và có vẻ không quan tâm đến điều gì hết.
Bảo Hân lặng im nhìn tôi, tôi nháy mắt nói em cứ ăn cơm đi. Bữa cơm nặng nề với ba người với vài câu hỏi thăm nhạt nhẽo rồi cũng qua.
- Thôi tao đưa Bảo Hân về, mày nghỉ ngơi đi nhé.
Tôi đóng cánh cửa lại, thằng Bảo vẫn nằm im trong phòng, hy vọng rằng nó sẽ bớt mệt hơn sau khi nghỉ ngơi.
Bảo Hân ngồi bên ghế phụ tôi không nói gì. Em lặng im nhìn ra phía đường, mọi người đã bắt đầu mặc những bộ áo ấm, trời trở lạnh vào đông rồi.
- Thằng Bảo đang buồn – Tôi tự dưng mở lời
- Em hiểu – Bảo Hân thở dài
- Anh không biết sao nữa – Tôi cũng thở dài theo em.
- Ừm – Không khí đột nhiên trở nên nặng trĩu.
- Bảo có tình cảm rất lớn đối với em.
- Nhưng em không yêu anh ấy, với em anh ấy chỉ như người anh trai thôi – Bảo Hân trả lời nhanh
- Ừ... mà ơ.. – Có điều gì đó tôi không nhớ rõ nhưng hiện ra trong đầu.
Bảo Hân quay sang nhìn tôi, rồi em thủng thẳng.
- Tình cảm với anh, không có với anh Bảo em cũng đã nói hết với anh ấy rồi. Tình yêu không phải là thứ tình cảm như của anh ấy.
Tôi thở dài ngao ngán, thừa nhận là Bảo Hân nói đúng. Nói về tình yêu thì có nhiều thứ tình lắm, nhưng cái thứ tình cảm của thằng Bảo dành cho Bảo Hân tôi cứ thấy nó làm sao ấy, nó như là người từ dưới nhìn lên chứ chẳng phải là trên cùng một con đường hướng tới nhau. Nếu vậy kể cả Bảo có được Bảo Hân thì sau này cũng sẽ rất khổ, còn Bảo Hân chắc chẳng bao giờ có nổi tình cảm với Bảo đâu. Nhiều lúc tôi thấy thương thằng Bảo, nhưng biết đâu chuyện tôi và Bảo Hân sẽ làm nó tỉnh ra đôi chút, đấy là tôi tự an ủi mình vậy thôi.
- Có lẽ đợt tới anh sẽ chuyển ra khỏi nhà Bảo.
- Ừm – Tự dưng tôi cảm thấy mắt của Bảo Hân ánh lên niềm vui.
- Nhưng không thể ngay lập tức được, có lẽ phải vài hôm, ở nhà nó thế nhiều khi anh thấy không tiện.
- Vậy để em tìm giúp cho anh nhé.
Bảo Hân tươi cười cùng tôi bàn chuyện thuê nhà, những nơi em muốn tôi đến sau cùng cũng chỉ loanh quanh nơi em sống, Bảo Hân thực sự muốn tôi ở gần cô ấy. Chắc em vui vẻ với viễn cảnh có thể gặp tôi suốt ngày ấy, điều đó tự nhiên làm tôi thấy vui vui, mỉm cười.
Mấy ngày sau đó Bảo Hân hạn chế đến thăm tôi, nhà cũng tìm nhưng chưa tìm được. Thằng Bảo thì cứ hết giờ nó phi thẳng về nhà là ngủ luôn, hoặc đi đâu đó đến tận đêm. Nó lại như tôi đợt trước, tuy cùng một nhà mà thật khó gặp nhau, nó cứ như con người hoàn toàn khác vậy. Đến với tôi nó đôi khi cũng lạnh lùng và muốn tránh mặt, không nói nhiều.
Một buổi tối, khi nó về sớm và tôi gặp nó ở nhà, tôi đang hí húi nấu cơm cố gắng cười một nụ cười thật tươi với nó.
- Hôm nay về sớm vậy à?
- Ừ! – Nó lạnh nhạt.
- Mày ăn cơm chưa ăn luôn cùng tao nhé – Tôi mời gọi
- Mày cứ ăn trước, tao chút nữa ăn sau
Nó vứt cái áo khoác lên ghế rồi ngả người trên salon giọng lạnh lùng. Tôi thở dài bật nhỏ lửa rồi đến bên ngồi cạnh nó.
- Mày nhìn thấy cái gì chưa? – Tôi hất hảm chỉ về phía góc nhà.
- Ờ! Đ.M – Nó quay ra nhìn rồi đột nhiên phì cười chửi bậy.
- Đấy, từng ấy chắc đủ chứ - Tôi cũng cười hì hì
- Can 5L, định giết nhau à? – Nó trợn mắt nhìn tôi.
- Ờ! San lùng đấy nhé, rượu quê tao nên chất đừng hỏi, mua tại bản chứ không phải ở chợ đâu mà lo – Tôi giở giọng tinh vi.
- Nặng bỏ mẹ ra – Nó nhăn nhó.
- Kệ mẹ! Say đã, đồ nhắm tao chuẩn bị hết rồi
Tôi và nó ngồi xuống mâm rượu. Nó cầm miếng nem tai lên bỏ tọt vào mồm rồi rót rượu.
- Sao biết hôm nay tao về sớm.
- Nghe lỏm thôi, thấy mọi người nói mày hết rủ người này đến người kia đi nhậu, rồi đến lúc cũng *** ai muốn uống cùng mày ngoài tao. – Tôi cười.
- Đ.M thằng khốn – Nó cười.
- Ừ.
Tôi nhấc chén rượu lên với nó, cạch với nó một cái rồi nói.
- Chén này trước hết là vì tao và mày, dù có chuyện gì đi nữa thì tao với mày cũng vẫn là bạn, điều đó *** bao giờ thay đổi được – Tôi giở giọng như ông tướng đĩnh đạc.
- Ờ! cạn.
Tôi khẽ lau rượu còn dính ở mép mình, rót chén tiếp theo, thằng Bảo nhìn tôi lăm lăm rồi đột nhiên hỏi nhỏ.
- Mày với Bảo Hân đến đâu rồi?
- Thì như mày thấy đấy – Tôi thừa nhận.
- Vậy là chính thức rồi hả?
- Ừ, chẳng phải mày muốn thế sao? – Tôi tự rót xong uống luôn, thằng Bảo thấy vậy cũng cạn nốt chén của nó mà chẳng cần cạch.
- Ừ - Nó lặng lẽ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, đôi mắt nó có gì đó u uẩn. Bạn bè với nhau tôi nghĩ có lẽ mình nên nói thẳng.
- Tao đã ngủ với Bảo Hân rồi
- Ừ - Nó nhạt tênh, nhưng có gì đó trong đó lặng lẽ.
- Tao với Bảo Hân, có lẽ nên thế nhỉ.
- Ừ
- Mày nghĩ nếu mày là tao thì mày làm thế nào? – Tôi hỏi
Thằng Bảo uống hết chén này đến chén khác. Rượu San lùng không phải là nhẹ, từng giọt nào xuống cổ là biết giọt ấy, vậy mà nó uống cứ như là tu chai pepsi. Tôi mặc kệ nó uống, cuối cùng nó thủng thẳng.
- Tao chẳng phải là mày nên không biết, nhưng mày đ” yêu Bảo Hân nên tao nghĩ nếu mày cứ thế mà bên Bảo Hân thì mày là một thằng tồi.
- Đàn ông nào mà chằng là thằng tồi, thằng đểu – Tôi thản nhiên.
Xém chút nữa thì thằng Bảo ném cái chén vào mặt tôi, nhưng rồi ánh mắt nó trở nên đôi chút khinh bỉ, nó lại cứ thế mà uống.
- Nhưng mày có người khác rồi, còn làm tội em nó làm gì.
- Tự em nó muốn đấy chứ, với lại...
- Mày đúng là thằng khốn... haha – Thằng Bảo tự nhiên bật cười khô khốc
Tôi nhâm nhi rượu nhìn nó, lại châm điếu thuốc ra phả một hơi điệu nghệ. Chắc thằng như tôi thì trông đểu thật, nhất là bộ dạng thế này.
- Tao không can dự vào chuyện của mày và Bảo Hân nữa – Giọng nó lạnh lẽo.
- Ừ! – Tôi đột nhiên thở dài.
Nó nhìn tôi, ánh mắt vẫn khinh bỉ.
- Vậy với cô bé Khả Vân thì sao?
- Chả sao cả - Tôi ngao ngán ngồi ngâm rượu.
Tôi với thằng Bảo lặng im một lúc, hai thằng từ chén đầu ra thì chưa cạch với nhau thêm phát nào nữa. Hai thằng cứ lặng yên nhìn nhau mà uống thôi.
- Mày lạ quá – Hai thằng tự nhiên đồng thanh nói.
Thoáng chốc tôi và nó lại phá lên cười vui vẻ. Có lẽ tụi tôi chơi với nhau lâu nên quá hiểu nhau rồi, cái cách nói chuyện như vừa rồi chẳng phải của tụi tôi mà là của một ai đó khác như thế.
- Tao vẫn có cảm giác mày có tình cảm với Bảo Hân – Thằng Bảo tự nhiên trầm ngâm.
- Hừ! Vì thế mày mới đặt tay tao vào tay em nó chứ gì! thằng khốn – Tôi nheo mắt nhìn nó.
- Ừ! Nhưng mày nói mày có người yêu rồi, tao tưởng mày nói chơi hóa ra là cô bé Khả Vân đó thật à? – Nó quay sang hỏi.
- Ừ! mà cũng chẳng phải.
- Vậy là sao? – Nó trố mắt nhìn tôi.
- Tao cũng không rõ nữa, giờ tao đang rất lung tung, tôi bóp trán ra vẻ bất lực.
- Hừ! mày kể chi tiết vụ Khả Vân xem nào.
Vậy là tôi tường thuật cho nó về Khả Vân, từ chuyến đi cho đến việc gặp lại em, rồi cả cái vụ tôi ác độc với em nó nữa.
- Hừm! Nếu thế thì mày quá ác độc với em nó, mày đúng chỉ là một thằng khốn – Thằng Bảo thở dài.
- Lúc đó tao như bị điên ấy, nhưng rồi về tao suy nghĩ lại mới thấy không phải. – Tôi cũng thở dài theo.
- Ừm! Vậy mày vẫn yêu được.
- Nhưng không phủ nhận được rằng tao rất nhớ em ấy, ngay cả lúc này – Tôi mím môi tưởng tượng rằng mâm rượu này có thêm Khả Vân thì tuyệt biết bao.
- Còn Bảo Hân? – Thằng Bảo nói nhỏ
- Cảm giác bên Bảo Hân nó khác, khi em nó ở bên thì tao thấy rất thoải mái, nhưng tao cũng chẳng nghĩ gì cả, tao với Bảo Hân, chắc chỉ tự nhiên mà đến với nhau.
- Hừ
Thằng Bảo hừ mũi nhẹ rồi suy nghĩ, những thứ tôi nó rất mông lung, đến tôi còn chẳng hiểu thì không rõ thằng Bảo hiểu được không nữa.
- Bảo Hân biết chuyện Khả Vân chứ? – Nó nheo mắt nhìn tôi.
- Biết – Tôi cụt lủn
- Thì em ấy nói em ấy sẽ rời xa tao khi nào tao gặp được Khả Vân
- Ơ! Thế Khả Vân mày không biết à?
- Ừ! Từ lúc đó tao không liên lạc được nữa, tao đến tận nhà em ấy rồi nhưng không gặp được – Tôi ôm đầu rầu rĩ.
Thằng Bảo đột nhiên nhìn tôi chăm chú, đôi mắt nó tự nhiên lóe lên một tia sáng lạ.
- Liệu có khi nào em ấy đang ở chỗ Minh hay cụ Dìn không nhỉ?
Ừ nhỉ! Vậy mà tôi không nghĩ ra. Liệu có khi nào không nhỉ? tôi chợt sáng ra. Tự dưng trong tôi tràn trề hy vọng, mắt tôi sáng rực lên vì niềm tin tưởng như vụt tắt thì bỗng chốc sống lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thằng Bảo nhìn thấy vẻ mặt tôi thế thì cầm chén rượu lên lẩm bẩm.
- Thằng điên.