Bán Dực

Lê bước chân chầm chậm mệt mỏi đẩy cửa nhà.

Ngọn đèn trong phòng thật u ám.

Vừa bước vào phòng, cánh tay nhanh chóng bị người kéo lấy.

“Em đi đâu vậy?”

Vẻ mặt Cố Mạc Tu âm trầm: “Buổi chiều gọi điện thoại cho em, vì sao không nghe?”

Thật sự tôi không có lấy một chút sức lực để biện giải với anh, đẩy tay anh ra, đi vào phòng trong.

“Vì sao không trả lời?” Anh lại đem tôi kéo lại: “Có phải em lại hẹn hò cùng thằng đàn ông khác?”

Tôi cười lạnh: “Em mệt mỏi, có chuyện gì thì để ngày mai nói!”

“Không nói được phải không?” Anh tiến gần tới tôi, nắm lấy cằm tôi: “Tiểu Lạc, anh trai không tốt với em sao? Vì sao còn muốn đi tìm người khác? Gọi điện thoại cho em vì sao không nghe?”

“Cố Mạc Tu, anh đừng cố tình gây sự!”

Có chút không kiên nhẫn, đẩy anh ra, tiến tới phòng ngủ.

Hiện tại, tôi cần một cái giường lớn, thoải mái lại ấm áp, có thể bao vây lấy toàn bộ người tôi, cái gì cũng không nghĩ tới.

Quần áo bị xé rách.

Vòng cổ lách tách rải rác phân tán. Rơi xuống sàn nhà, lăn khắp mọi nơi.

Cái hôn của Cố Mạc Tu giống như rắn độc xâm nhập cơ thể tôi.

Tôi giãy giụa: “Lui ra…”

Tay anh bắt đầu ở trên thân thể tôi vuốt ve.

“Tiểu Lạc, em không nên rời khỏi anh trai… Không nên rời khỏi anh. Anh chỉ muốn đem em khóa lại. Bắt đầu từ ngày mai, anh muốn khóa em lại. Không cho em gặp bất kỳ kẻ nào khác.”

“Cố Mạc Tu, anh cút ngay cho tôi…”

“Tiểu Lạc… Anh muốn em.” Anh trút quần áo, cùng tôi dây dưa một chỗ.

Một trận đau đớn.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi dày đặc.

Tôi nghẹn ngào, hai mắt đều đã đỏ lên.

“Vì sao anh lại làm như vậy?”

“Anh muốn để thân thể của em trở nên không có anh sẽ sống không nổi. Biến thành ỷ lại anh, không thể rời khỏi anh.”

Anh bắt đầu rục rịch trong cơ thể tôi.

Tôi vô thần nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Lại là trời mưa.

Địa phương phía dưới đang trải qua sự đau đớn của lăng trì.

“Em lên tiếng cho anh… Vì sao không kêu? Anh chưa đủ cho em hưng phấn sao? Vì sao lại dùng thái độ này nằm dưới thân anh?”

Tôi nhìn anh.

Cố Mạc Tu, anh đang nói với chính mình sao?

Vì sao anh lại dùng cái ánh mắt này nhìn em?

Anh đang khóc sao?

Vì sao phải tương hỗ thương tổn nhau? (yêu đến cực điểm, chính là tự sát)

Không phải đã nói sẽ vĩnh viễn bảo hộ tôi sao? (thật sự chỉ là gạt người)

Đã qua thật lâu thật lâu. Sau khi ý thức trong tôi bắt đầu biến mất cũng là lúc anh dừng tất cả động tác.

Anh ghé vào người tôi thở dốc.

Mái tóc vàng rũ xuống, che đi ánh mắt.

Cổ họng tôi có chút khô và không thoải mái.

“Đủ rồi sao?” Âm thanh khàn khàn tựa như không phải từ cổ họng tôi phát ra.

Anh sửng sốt.

Tôi nói: “Đủ rồi sao? Đã muốn đủ rồi sao? Đây là anh nói bảo hộ tôi? Đây là hứa hẹn của anh sao?”

Sắc mặt của anh tái nhợt, tái nhợt.

Lập tức tách khỏi cơ thể tôi.

Hương vị máu tươi nhanh chóng nhào vào khứu giác tôi.

Anh sửng sốt: “Em… Tại sao… Vì sao lại…”

Tôi suy yếu cười cười, nhớ đến, lại không thể động đậy.

“Vì sao lại ra nhiều máu như vậy? Vì sao?” Anh hỏi.

Tôi nói: “Bởi vì buổi chiều tôi vừa giết chết đứa con của chúng ta.”

Anh lùi về phía sau hai bước: “Em lặp lại lần nữa!”

Tôi lấy tay thu gom lại đống quần áo tán loạn rải rác vào một bên, từ trong túi tiền lấy ra giấy xét nghiệm đưa cho anh xem.

“Anh tự xem đi.”

Anh run run tiếp nhận.

Nhìn một lần lại một lần.

Đột nhiên, anh xé rách tờ giấy xét nghiệm, đi về phía tôi: “Vì sao… Vì sao em không nói cho anh biết? Vì sao lại muốn làm như vậy?”

“Bởi vì tôi không mong khi sinh ra nó đã là một đứa ngốc.”

“Liên Lạc… Em.”

“Vừa rồi anh ở trong cái địa phương đó thoải mái, đứa con của anh buổi chiều vừa mới đi qua nơi đó, đi đến thiên đường.”

Lúc tôi nói ra những lời này, tôi cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.

Cố Mạc Tu cũng điên rồi.

Anh cười ha hả, sau đó đột nhiên ôm tôi, bóp chặt của cổ tôi: “Vì sao… Người anh yêu chỉ có em…”

Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn.

“Anh thật sự muốn giết chết em. Như vậy, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh.”

Tay của tôi nắm chặt.

Đột nhiên anh lại đẩy tôi ra, nhìn hai tay của chính mình, vẻ mặt hoảng sợ: “Tôi… Tôi đang làm cái gì?”

Tôi kịch liệt ho khan.

“Tại sao lại không giết tôi? Tốt nhất anh nên giết chết tôi đi! Như vậy tôi mới thoát khỏi cuộc sống mà tôi đã chán ghét này. Phiền. Ghê tởm. Tai sao anh không giết tôi đi!” Tôi cuồng loạn la mắng anh: “Cố Mạc Tu, tôi đã chịu đủ bệnh thần kinh của anh rồi! Tôi phải rời khỏi anh. Rời xa anh!”

Anh cười lạnh: “Em phá hủy anh, hiện tại lại nghĩ đến chuyện muốn rời đi sao?”

Hoa diên vĩ trên bàn, từng mảnh từng mảnh khô héo dần.

Cố Mạc Tu thật sự điên rồi.

Anh ta đến cửa hàng mua cái khóa dành cho sủng vật, đem tôi khóa chặt trên giường.

Anh ta không đi làm nữa. Cả ngày, cả ngày ngồi ở bên giường nhìn tôi.

Có đôi khi, anh nhìn tôi, nhìn nhìn, rồi bắt đầu tức giận: “Vì sao em lại là em gái anh? Vì sao?”

Tôi không nói.

Có đôi khi, anh ta lại dịu dàng ôm lấy tôi: “Ngốc ngốc, em không nên trách anh trai, anh trai quá yêu em. Quá yêu em.”

Tôi không nói lời nào.

Anh mua rất nhiều thuốc bổ cho tôi.

Tôi không ăn, anh liền buộc tôi phải ăn.

Ngày nối ngày trôi đi thật lâu.

Sợi chỉ giữa chúng tôi đã mục nát dần. Chỉ cần một chút sức lực đã có thể đứt làm hai.

Đến ngày thứ bảy, tôi phát sốt.

Anh dùng chăn đắp cho tôi, sau đó ra khỏi cửa.

“Anh đi mua thuốc cho em, em chờ ở nhà. Anh trai lập tức sẽ trở về. Không được phép trốn!”

Anh cười, xoay người rời đi.

Nhìn xích sắt trên cổ tay và chân, cái lạnh đến tận xương.

Trên thân thể có những chỗ bị bầm tím.

Từ đêm đó, sau khi anh biết tôi vừa giết chết đứa con của chúng tôi thì không bao giờ chạm vào tôi nữa.

Nhưng mà, anh vẫn nhịn không được mà tự ngược đãi.

Anh có chút biến thái.

Đem quần áo tôi cởi sạch, sau đó hôn lên từng tấc từng tấc da thịt.

Mỗi lần sau khi hôn xong, anh sẽ dùng sức cắn.

Sau đó, anh lại nhìn tôi giải thích: “Tiểu Lạc, thật xin lỗi. Không phải anh cố ý muốn thương tổn em. Thật xin lỗi. Thật xin lỗi.”

Lòng đã bị nổ thành một mảnh phế tích.

Không có khí lực dư thừa để cùng anh tranh cãi.

Điện thoại di động trên bàn vang lên.

Tôi giãy giụa đi qua.

“Hoa sen nhỏ!” Là Con Vịt.

Tôi hít nước mũi: “Ông ở nơi nào?”

“Làm sao vậy?”

Tôi nói: “Số 18 ngõ Trái Cây, năm phút để chạy tới, nhớ mang theo búa. Mau tới cứu tôi.”

Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã dập máy.

Tôi biết anh ta lập tức sẽ chạy tới.

Tôi nhất định phải rời khỏi Cố Mạc Tu.

Tình yêu của anh, tôi đã không thể dung thứ. Tình yêu biến thái căng thẳng, tất cả làm tôi không nhịn được kêu lên kinh hoàng, nhớ tới Liên Thực hai người họ.

Tôi cần, là ấm áp.

Năm phút sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh chặt phá kịch liệt.

Cánh cửa sụp đổ.

Con Vịt kịch liệt thở phì phò.

Nhìn thấy bộ dáng của tôi, quá sợ hãi.

Sau đó nước mắt liền chảy ra.

“Hoa sen nhỏ…” Anh ta nhanh chóng đi tới ôm lấy tôi.

Tôi mỏi mệt cười cười: “Nhanh chặt đứt ổ khóa này đi. Mang tôi rời đi. Nhanh lên. Anh ta sẽ trở lại.”

Con Vịt dùng sức chém đứt xiềng xích, cuộn lại quần áo bọc tôi vào, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, ngăn một chiếc taxi rồi rời đi.

Tôi ở trong ngực anh ta ngủ say.

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Thân thể có cảm giác mục nát.

Tôi ngủ suốt hai ngày.

Tỉnh lại thì Biện Nghê đang ở bên cạnh tôi.

Ánh mắt của cô ấy đỏ đỏ, thấy tôi tỉnh lại, lập tức chạy tới: “Bà thấy như thế nào? Thân thể còn đau hay không?”

Tôi suy yếu lắc đầu, nhìn quanh bốn phía, là một căn phòng xa lạ.

Cô ấy nói: “Nơi này là phòng Con Vịt thuê.”

Tôi hỏi: “Con Vịt đâu?”

“Ra mua thuốc cho bà. Thương thế của bà…” Nói xong cô ấy lại lau nước mắt.

Tôi lấy tay thay cô ấy lau khô: “Đừng khóc. Tôi không sao.”

“Là do anh trai bà làm sao? Cái loại súc sinh!”

Tôi cười cười: “Không phải anh ấy làm!”

“Bà không cần thay anh ta giải thích!”

Tôi nói: “Không trách anh ấy được.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài.

Là Con Vịt.

Anh ta đứng ở nơi đó, biểu tình ưu thương.

Anh ta nói: “Liên Lạc, bà đã bị thương thành như thế này, còn muốn thay anh ta biện giải sao?”

Tôi lắc đầu: “Tôi thương anh ấy. Cho nên, đây không gọi là biện giải.”

“Đến thời điểm này bà còn muốn thương anh ta sao?” Tâm tình của anh ta kích động.

Tôi gật đầu: “Thương anh ấy, cho dù anh ấy có giết tôi, tôi cũng thương anh ấy.”

“Vậy, vì sao còn muốn tôi tới cứu bà?”

Tôi nói: “Bởi vì anh ấy bị tôi hủy hoại, cho nên, tôi không thể ở lại bên cạnh anh ấy.”

Con Vịt xoay người: “Cảm ơn bà hôm nay đã nói cho tôi biết ý tưởng chân thật. Tôi nghĩ, về sau tôi sẽ ngoan ngoãn làm một người bạn của bà. Sẽ không tiếp tục hỏi những chuyện không nên hỏi!”

Tôi gật đầu: “Cám ơn.”

Bờ vai của anh ta rung rung một chút: “Tôi về nhà. Nơi này Biện Nghê sẽ chăm sóc bà. Ngày mai tôi lại đến. Anh của bà bên kia, bà không cần lo lắng, tôi sẽ không tìm anh ta gây phiền toái, anh ta cũng không tìm được bà!”

Tôi trầm mặc.

Con Vịt rời đi.

Sắc mặt Biện Nghê rất kém, cô ấy cười cười xấu hổ, cầm quả vải trên bàn, bóc vỏ ra bỏ vào miệng tôi, ngọt lành thơm ngát.

Cô ấy nói: “Về sao bà định làm gì? Cũng không thể cứ trốn tránh như vậy?”

Tôi lắc đầu: “Ngày mai tôi sẽ về nhà.”

“Bà điên rồi? Nếu bà đi, chẳng phải anh ta sẽ tìm thấy bà sao!”

Tôi nói: “Cho dù tìm được cũng không quan hệ. Dù sao nơi đó cũng là nhà của tôi. Có cha mẹ ở đấy, anh ta sẽ không dám lỗ mãng, huống chi, mẹ tôi mang thai.” Xem xét một chút, khóe miệng trồi lên nụ cười quỷ dị: “Tôi muốn trở về ân cần hỏi thăm bà ấy một chút!”

Biện Nghê lộ ra cái nhìn hoài nghi: “Liên Lạc, như thế nào tôi cảm thấy mấy ngày nay bà thay đổi rất nhiều.”

“Ồ! Phải không?” Tôi nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy mình cùng ngày xưa không có bất kỳ sự khác biệt nào.”

Hai ngày sau, thân thể rốt cuộc có thể hoạt động.

Vì thế tôi quyết định quay về nhà Liên Thực.

Biện Nghê nói: “Nhớ nghỉ ngơi vài ngày.”

Tôi lắc đầu: “Không cần. Tôi không đến mức suy yếu như vậy.”

Cô ấy thở dài: “Tính tình của bà chỉ có điểm ấy là không thay đổi. Quật cường đến chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui