Thời gian dần trôi qua, ánh trăng đẹp đẽ lùi bước, thay thế bằng ánh mặt trời ấm áp, Kỳ Xán cũng tỉnh lại vào lúc này. Anh mở mắt ra, lười biếng ngáp một cái, nhưng lại nhanh chóng che miệng lại vì sợ đánh thức Tân Đàm.
Kỳ Xán dè dặt đứng dậy khỏi giường, giật giật cơ thể cứng ngắc. Cái giường này không đủ rộng để ngủ hai người, tối hôm qua anh ngủ không ngon.
Lúc Kỳ Xán đang định dịch góc chăn cho bạn gái, chợt phát hiện không biết Tân Đàm đã tỉnh từ khi nào. Đôi mắt giống như hồng ngọc của cô mở to, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.
Vành tai Kỳ Xán lặng lẽ đỏ lên, lắp bắp giải thích: "Đàm Đàm, Đàm Đàm, không phải mình cố ý ngủ lại đây đâu, tối hôm qua mình cũng ngủ quên mất! Tuyệt đối không phải là mình mượn lý do cắt tóc cho cậu để ngủ chung với cậu đâu!"
Tân Đàm nhẹ nhàng nháy mắt một cái, trong con ngươi trong trẻo viết đầy khó hiểu.
Kỳ Xán bị cô nhìn đến mất tự nhiên, hơi bối rối lao ra ngoài, chẳng bao lâu sau lại quay về, lấy nước nóng cho Tân Đàm rửa mặt. Không biết Tân Đàm đang nghĩ gì mà nửa ngày không nhúc nhích, Kỳ Xán bèn vắt khô khăn, lau mặt giúp cô, chăm sóc tỉ mỉ.
Nhiệt độ lan ra khắp mặt, Tân Đàm mới phản ứng lại giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lùi về sau một bước.
Kỳ Xán cười với cô, đưa khăn cho cô rồi nói: "Đàm Đàm, mình muốn ra ngoài tìm kiếm vật tư trước, chẳng mấy chốc sẽ về. Mình đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu, đang treo trong tủ, sau đó nếu cậu thấy đói bụng thì ngoài quầy bar có bánh mì... Đừng chạy loạn, tuyệt đối đừng chạy loạn, nếu không mình sợ mình sẽ không tìm được cậu nữa."
Qua rất lâu, Tân Đàm ngơ ngác gật đầu, dõi mắt nhìn Kỳ Xán rời đi.
Tân Đàm nghĩ, rõ ràng cô hưởng thụ Kỳ Xán quan tâm từng li từng tí, lại khiến Kỳ Xán trở nên cẩn thận dè dặt, lo được lo mất, tại sao... tại sao lại thành như vậy chứ?
Cô đắp cái khăn nóng hầm hập lên mặt, sau đó nằm xuống giường, mãi đến khi nhiệt độ chiếc khăn biến lạnh, cô cảm thấy không thoải mái mới để khăn qua một bên.
Tân Đàm đi chân đất ra ngoài. Trên sân thượng ngoài hành lang hoa và căn nhà gỗ nhỏ phía sau ra thì không gian vô cùng rộng. Cô xuyên qua hành lang hoa khô héo, đi thẳng đến rìa sân thượng.
Cô nghiêng người nhìn xuống, sân thượng cách xa mặt đất, trên quảng trường ngoài trung tâm thương mại Hưng Long trống trải có vài con zombie lẻ loi đang lảng vảng, dịch chuyển như kiến hôi.
Bàn tay đang đặt tren lan can của Tân Đàm chậm rãi run rẩy, cô chịu đựng nỗi sợ, nhìn về phương xa. Bởi vì nhìn từ trung tâm thương mại Hưng Long không thấy bao nhiêu người, những người còn sống đều rất biết giữ mạng, cho nên đa số zombie đều sẽ tụ tập trong khu dân cư. Nhưng dù vậy thì trung tâm thành phố phồn hoa vẫn vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, Kỳ Xán ở đây, sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Tất cả chỗ này đều là nhà cao tầng, Tân Đàm không nhìn được quá xa, tự nhiên cũng không thể nhìn thấy bóng dáng Kỳ Xán. Cô mím môi, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Kỳ Xán không nên ở lại nơi này, vì cô mà ngay cả khu an toàn anh cũng không thể đi.
Tân Đàm bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Cô đứng trên sân thượng, chìm vào tự trách và im lặng.
...
Đương nhiên Kỳ Xán biết bên ngoài rất nguy hiểm, ra khỏi trung tâm thương mại Hưng Long sẽ càng nguy hiểm, hơn nữa anh còn dẫn theo tên Úc Gia Trí không đáng tin cậy. Nhưng cũng không sao cả, anh ta có thể làm cu li là được.
Ví dụ như lúc này bọn họ đang đứng trong một siêu thị, phần lớn đồ ăn trong siêu thị đã bị cướp hết, chẳng còn mấy thứ có thể ăn. Úc Gia Trí không rõ tại sao Kỳ Xán lại muốn dẫn anh ta tới đây, mãi đến khi ngón tay Kỳ Xán duỗi về phía đống nồi bát gáo bồn nặng nề.
Úc Gia Trí: "?"
Kỳ Xán vẫy tay ra hiệu cho anh ta, muốn anh ta đem những thứ này về. Úc Gia Trí không hiểu ra sao, anh ta còn tưởng mấy thứ này có thể ăn nên cầm một cái nồi sắt lên gặm. Nồi không sao, răng rất đau.
Úc Gia Trí đau đến thét lên, Kỳ Xán lại đã sớm rời đi. Anh phải đi đến nơi xa hơn một chút, tìm một ít than củi, nếu không thì không thể nấu cơm được.
Lúc đi ngang qua một khu nhà bị zombie vây quanh, bước chân Kỳ Xán không tự chủ được ngừng lại, bởi vì đây là khu bố dượng và mẹ của Tân Đàm ở, cũng chính là khu nhà của Thẩm Ưu. Sau lần chia tay trước đó, Thẩm Ưu nói muốn về nhà, cũng không biết qua lâu như vậy bọn họ đã thoát hiểm chưa.
Kỳ Xán mới ngừng lại một lát như vậy mà có zombie ở gần đã nhìn về phía anh, nhưng bởi vì Kỳ Xán thường xuyên lăn lộn giữa một đống zombie nên chúng khó có thể phân biệt mùi hương trên người anh.
Kỳ Xán không dám ngừng lại ở chỗ này lâu, bước nhanh rời đi.
...
Úc Gia Trí vất vả lắm mới về tới trung tâm thương mại Hưng Long. Sau khi hạ gánh nặng sinh hoạt xuống, anh ta lập tức nằm soài ra đất, phát hiện không có ai hỏi thăm mình, lại chỉ có thể đứng dậy.
Anh ta tìm Tân Đàm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu bên rìa sân thượng. Cái váy ngủ dài màu xám của cô bị gió thổi lên, mái tóc đen ngắn mềm mại bay tứ tán.
Úc Gia Trí nhanh chân chạy đến sau lưng Tân Đàm, vô cùng không phục nói: "Dựa vào đâu mà cô có thể đứng đây tạo dáng, tôi lại phải vận chuyển nhiều đồ như vậy!"
Tân Đàm không lên tiếng, cô quay lưng về phía Úc Gia Trí. Úc Gia Trí không nhìn thấy ánh mắt cô, anh ta chờ mãi mà không được đáp lại, bèn đi đến bên cạnh cô xem xét, phát hiện vẻ mặt Tân Đàm vô cùng sa sút.
Lúc này Tân Đàm mới phát hiện Úc Gia Trí đã quay về, cô nhìn ra sau lưng Úc Gia Trí, không thấy Kỳ Xán. Úc Gia Trí bĩu môi nói: "Đừng tìm, con người kia chưa trở về."
Tân Đàm nghe vậy thì không tìm Kỳ Xán nữa, tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài trung tâm thương mại Hưng Long. Úc Gia Trí lại nhìn cô một cái, gió thổi phần tóc sau cổ cô bay lên, khiến Úc Gia Trí lập tức kêu lên.
"Cổ của cô!"
Tân Đàm giống như bị giẫm phải chân, chạy nhanh như một làn khói, bởi vì cô biết, Úc Gia Trí nhìn thấy, có lẽ câu nói tiếp theo chính là "cô sắp chết". Cô không biết sự thay đổi của cơ thể là tốt hay xấu, nhưng cũng không muốn nghe Úc Gia Trí nói ra mấy lời không dễ nghe, cô sẽ khó chịu.
Cô chạy một mạch về nhà gỗ nhỏ. Cô cũng không biết mình nên làm gì, khi cô ngồi xổm xuống nhìn vách tường ngẩn người, cô chợt cảm thấy bản thân không có chút mục tiêu nào, có khác gì zombie.
Cô vẫn luôn đi, không phải là vì khiến bản thân khác với những zombie không có mục đích đó sao?
Nhưng bây giờ, cô không muốn đi.
Hiện tại chuyện cô cần phải làm là một chuyện khác... Chờ đợi, chờ Kỳ Xán trở về.
Tân Đàm thành thạo ngẩn người. Mặc dù Úc Gia Trí nhảy nhót bên ngoài không yên tĩnh chút nào, cô cũng nhìn chằm chằm vách tường không nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã qua một ngày.
Vào đêm, trong phòng chìm trong bóng tối. Tân Đàm nghe thấy tiếng Kỳ Xán đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên quay đầu lại.
Kỳ Xán thắp nến, đợi sau khi căn phòng sáng lên thì thấy ngay Tân Đàm đang nhìn mình. Cô im lặng, khóe môi khẽ nhếch, mắt cong cong.
Giống như đang cười.
"Đàm Đàm, cậu đang chờ mình à?" Mặt Kỳ Xán nhem nhuốc, không biết là dính phải thứ bẩn thỉu gì, lúc anh cười với Tân Đàm, vết bẩn trên mặt khiến anh trông hơi buồn cười.
Mắt Tân Đàm cong thành hình trăng non, cô nghe Kỳ Xán nói vậy thì chậm rãi gật đầu.
Kỳ Xán đi qua ngồi xuống cạnh Tân Đàm, nói chuyện với cô: "Hôm nay mình đi rất xa, tìm một ít than củi về. Bởi vì ở đây không có lò vi sóng cũng không có khí thiên nhiên, muốn làm cơm cũng chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất, hơn nữa đã vào đông, than củi cũng có thể dùng để sưởi ấm."
Tân Đàm lẳng lặng nhìn anh, nghiêm túc nghe anh nói.
Kỳ Xán tiếp tục nói: "Hôm nay Đàm Đàm có ăn gì không? Trong khoảng thời gian này ngoài chờ cậu ra mình còn tìm được một ít vật tư, đều đặt ở trong hành lang hoa."
Lúc này Tân Đàm mới nhớ ra hình như mình hơi đói.
Kỳ Xán thấy nãy giờ cô không nói gì, ngay cả gào cũng không gào một tiếng thì không khỏi nhụt chí. Anh nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu đen nhánh của bạn gái, nói: "Thế giờ mình đi làm cơm, Đàm Đàm có muốn ăn không? Ừm.. giờ hơi muộn rồi, ăn cháo đi. Đàm Đàm muốn ăn cháo gà nấm hương thái hạt lựu hay là cháo hạt dẻ?"
Tân Đàm ngoan ngoãn cho anh sờ. Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, qua nửa ngày, cô há mồm, nhưng hình như là nghĩ tới gì đó nên lại không lên tiếng.
Kỳ Xán lại hỏi: "Ăn cháo gà nấm hương được không?"
Tân Đàm gật đầu.
Kỳ Xán nghĩ, hình như anh đã tìm được cách giao lưu với Tân Đàm rồi. Trong lòng anh vui vẻ không thôi, bước chân rời đi vô cùng nhẹ nhàng.
Tân Đàm đứng dậy, cô đi vào nhà vệ sinh, định giặt sạch cái áo hoodie thay ra hôm qua. Cô mở vòi nước, nước chảy ra rất chậm, nhưng cũng may là vẫn có.
Một bên khác, Kỳ Xán tâm trạng rất tốt đang chuẩn bị bữa tối trên sân thượng. Anh đang thái hạt lựu nấm hương khô, Úc Gia Trí không chịu cô đơn nhìn chằm chằm thịt gà trong túi zip muốn tìm cơ hội hành động.
"Bình thường Đàm Đàm có nói chuyện với anh không?"
Úc Gia Trí gật đầu, nói: "Đương nhiên! Không có zombie nào không muốn nói chuyện với tôi!"
Bọn họ đã quen biết một thời gian, giao lưu đơn giản không chướng ngại cũng không phải việc khó.
Kỳ Xán tiếc nuối nghĩ, đã lâu lắm rồi anh không được nghe giọng Đàm Đàm, rất nhớ giọng cô.
Kỳ Xán lại hỏi: "Ài, anh còn nhớ rõ chuyện lúc còn là người không?"
"Không nhớ rõ."
"Thế tại sao anh lại có lý trí? Chắc chắn là phải có ký ức không thể buông bỏ mới khiến anh có lý trí của con người chứ." Kỳ Xán ngầm khoe khoang: "Ài, tựa như Đàm Đàm nhà tôi, cô ấy cũng chỉ nhớ rõ tôi. Khiến tôi rất buồn rầu á."
Úc Gia Trí là zombie, anh ta không hề phản ứng với màn khoe khoang của Kỳ Xán, thậm chí còn đáp lại: "Đúng vậy, cô ấy cũng chỉ nhớ rõ anh, ngay cả chính mình là ai cũng quên. Lúc tôi biết còn cảm thấy lạ, nào có zombie như vậy chứ."
Kỳ Xán không ngờ Úc Gia Trí biết nói chuyện như vậy, anh im lặng, khóe môi lại sắp vểnh lên tận trời.
"Tôi cũng rất tò mò, tôi chẳng nhớ rõ ai cả, bao gồm chính tôi." Úc Gia Trí nâng khuôn mặt zombie, thở dài nói: "Tôi chỉ nhớ rõ mình là một anh chàng đẹp trai tinh xảo, đồ ăn máu me của zombie không xứng với dạ dày và khí chất cao quý của tôi."
Kỳ Xán không hề tò mò khi còn sống Úc Gia Trí là một boy tinh xảo cỡ nào, anh chỉ đang buồn vì Tân Đàm: "Nhưng tôi cảm thấy Đàm Đàm vẫn mất đi rất nhiều ký ức liên quan tới tôi. Nói đúng ra là cậu ấy chỉ nhớ rõ tôi, lại không nhớ rõ những chuyện xảy ra giữa chúng tôi... Tối hôm qua tôi nói với cậu ấy nhiều như vậy, ngoài cười ra cậu ấy không hề phản ứng gì cả."
Úc Gia Trí không hề quan tâm chuyện giữa hai bọn họ, anh ta chỉ quan tâm tới bản thân từng là boy tinh xảo: "Chắc chắn là dạ dày của tôi rất yếu ớt, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không nhớ rõ từ trước tới nay tôi không ăn mấy thứ linh tinh. Nhưng bây giờ tôi toàn phải ăn những thứ gì chứ, còn ăn không đủ no."
Kỳ Xán đắm chìm trong thế giới của chính mình, anh động viên bản thân: "Chắc chắn là do tôi nói chưa đủ, tôi muốn ngày ngày kể cho Tân Đàm nghe về quá khứ ngọt ngào của chúng tôi."
"..."
Ông nói gà bà nói vịt, mãi đến khi chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, hai người bọn họ mới ngậm miệng.
Kỳ Xán vo gạo xong, đặt nồi đất lên cái kệ bếp đơn sơ mới dựng xong, tính thời gian, lần lượt bỏ nấm hương xắt nhỏ, hạt ngô, cuối cùng là thịt gà xắt nhỏ.
Trong lúc chờ cháo sôi, mùi thơm cũng bay ra, Kỳ Xán len lén quạt gió thổi về phía nhà gỗ nhỏ, ý đồ dụ dỗ Tân Đàm ra ngoài.