Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Sau khi Lương Thiên nhìn thấy máy bay trực thăng nhanh chóng xẹt qua không trung thì đã xác định bản thân tạm thời an toàn, Lục Khiếu cũng sẽ không đuổi bắt cô ta tới cùng. Nhưng... Phương Dã vừa gào vừa khua tay múa chân nói với cô ta, Lục Khiếu đã đưa Tân Đàm đi.

Lương Thiên vô cùng thông minh, cô ta chỉ cần thoáng suy nghĩ là đã hiểu rõ. Lúc ở văn phòng cô ta không thể cho Tân Đàm một câu trả lời chuẩn xác vừa ý, Tân Đàm bị Lục Khiếu thuyết phục nên đã lựa chọn tới Thịnh Thành liều một phen.

"Tôi cũng phải đi... Không thể để cho bọn họ vượt lên trước! Không thể tới Thịnh Thành! Không thể đi!" Lương Thiên nhẹ giọng thì thào.

Đại khái là Lục Khiếu cũng nghĩ tới điểm này nên cũng tạm thời không để ý tới cô ta, bởi vì anh ấy biết Lương Thiên sẽ tự động dâng tới tận cửa...

Lần này Lương Thiên ăn lỗ nặng, mặt trầm như nước.

Phương Dã bỗng huých cô ta một cái, khiến Lương Thiên giật mình nhìn sang hắn ta. Hắn ta cũng bị Lương Thiên làm cho giật mình, sau đó hơi bất an chỉ xuống chân trái đang không ngừng chảy máu của cô ta.

Lương Thiên lạnh giọng nói: "Không sao, chúng ta về sân thượng trung tâm thương mại Hưng Long."

Phương Dã nghe không hiểu, Lương Thiên bèn kéo cái chân bị thương thất tha thất thểu đi về phía trung tâm thương mại Hưng Long. Hắn ta vội vàng đuổi theo, mãi khi họ đến nơi hắn ta mới nhận ra câu nói của Lương Thiên có ý gì.

"Trong khoảng thời gian ngắn Lục Khiếu sẽ không tới làm phiền tôi, bởi vì anh ta muốn liên lạc được với Thịnh Thành, sau đó có lẽ sẽ hộ tống Tân Đàm tới đó." Lương Thiên tính sẵn trong lòng: "Tôi có thể ở chỗ này dưỡng thương một thời gian, thuận tiện ghi chép số liệu thí nghiệm trên người mình lần này. Hơn nữa chắc chắn trước khi Tân Đàm và Kỳ Xán rời đi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho con zombie kia sung túc, đủ để tôi sống qua khoảng thời gian này. Chờ tôi khỏi hẳn, tôi lại đi đường tắt tới khu an toàn, đưa Tân Đàm ra..."

Chẳng qua người tính không bằng trời tính, chờ đến khi Lương Thiên và Phương Dã lên tới sân thượng, chỉ nhìn thấy cặn đồ ăn rơi vãi đầy đất và Úc Gia Trí đang ưỡn cái bụng căng phồng vì ăn uống quá độ. Nhìn thấy bọn họ, Úc Gia Trí còn ngượng ngùng nấc một tiếng.

Lương Thiên trợn tròn mắt.

Ăn, ăn hết rồi?!

,,,

Kỳ Xán và Tân Đàm cũng không biết chuyện xảy ra trên sân thượng trung tâm thương mại Hưng Long, bọn họ sắp đến nơi. Kỳ Xán đi tìm Lục Khiếu một chuyến, mang một đôi găng tay da màu đen về cho Tân Đàm rồi bảo cô đeo vào.

Tân Đàm bất đắc dĩ xòe năm ngón tay ra, mặc cho Kỳ Xán lồng găng tay vào tay cô, chu môi khẽ nói: "Nhất định phải làm vậy hả?"


"Ừ, phải giấu móng vuốt một thời gian trước đã."

"Thế còn mắt mình thì sao?" Tân Đàm nhìn Kỳ Xán, đôi mắt màu đỏ chớp chớp.

Kỳ Xán nghĩ ra một lý do rất qua loa, nói: "Thì nói cậu đeo kính áp tròng."

Tân Đàm cười một tiếng, bàn tay đang đeo găng xòe ra lại khép lại, cô vẫn cảm thấy không quen. Cô cố gắng không để ý tới bàn tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh đầu tiên đập vào mắt là bầu trời giống như bị tuyết nhuộm trắng. Cô cúi đầu, nhìn thấy đám zombie đông như kiến đang di chuyển trên mặt đất.

"Sao thế?" Kỳ Xán thấy cô nhíu mày thì hỏi.

"Sao mình lại cảm thấy số lượng zombie nơi này còn nhiều hơn trong trung tâm thành phố nhỉ?"

Có lẽ là để chứng minh suy nghĩ của Tân Đàm không sai, vào lúc máy bay trực thăng lướt qua một tòa nhà cao tầng rất cao thì bỗng nhiên xảy ra rung động kịch liệt. Tân Đàm bất ngờ không đề phòng, cơ thể nghiêng về phía trước, may mà Kỳ Xán kịp đỡ lấy cô.

Hai người bọn họ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, một màn hết sức kinh hãi đập vào mắt họ... Vô số zombie bò lên cao ốc, xây dựng tường zombie, đám zombie trèo lên bức tường được dựng bằng cơ thể đồng loại, cuối cùng bò lên trên máy bay trực thăng đang bay.

Vào lúc một con zombie bám được vào máy bay trực thăng, tất cả zombie cũng bắt đầu dùng hết sức lực kéo máy bay trực thăng xuống!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong miệng chúng phát ra tiếng rống rung động đất trời, khiến máy bay trực thăng bao phủ trong bầu không khí tuyệt vọng hít thở không thông. Những người sống sót đã liều mạng sinh tồn trong tận thế lâu như vậy không thể ngờ rằng, thật vất vả trông thấy ánh sáng hi vọng, khu an toàn ở ngay trước mắt, biến cố lại xảy ra ngay trước khi họ đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong máy bay trực thăng tràn ngập tiếng khóc và tiếng oán giận.

Giọng nói lạnh lẽo và vững vàng của Lục Khiếu truyền ra từ trong loa: "Xin mọi người giữ bình tĩnh, phi công đang cố gắng điều khiển máy bay hạ cánh an toàn. Sau khi xuống máy bay xin đừng rời khỏi đám đông, chúng tôi sẽ vẫn luôn ở đây."

Tiếng khóc trên máy bay trực thăng ít đi một chút, đứt quãng, lại có vẻ càng thêm áp lực.


Trái lại Tân Đàm không sợ hãi đến vậy, bởi vì cô biết mình không dễ dàng chết đến thế, nhưng Kỳ Xán hơi căng thẳng cầm lấy tay cô, khẽ nói với cô: "Đàm Đàm, lát nữa đừng lạc nhau, chết sẽ vẫn luôn nắm tay cậu."

Mi mắt Tân Đàm cong lên, nói: "Được."

Trong quá trình zombie ra sức lôi kéo một cách thô lỗ, chiếc máy bay trực thăng sắp hạ cánh vẫn nặng nề rơi xuống. Cửa khoang máy bay mở ra, những người sống sót liên tục không ngừng ra khỏi máy bay trực thăng, lại phải đối diện với zombie.

Thành viên phân đội nhỏ của quân cứu viện vừa sơ tán đám đông vừa đối phó với số lượng zombie đáng sợ, bận tối mày tối mặt. Những người may mắn sống sót điên cuồng tìm kiếm người thân thất lạc trong một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc vang trời.

Sau khi Kỳ Xán và Tân Đàm chui ra khỏi đống đổ nát, Kỳ Xán lập tức đi hỗ trợ, Tân Đàm thì đứng tại chỗ. Không có zombie tấn công cô, cô nhìn bên trái một cái rồi lại nhìn bên phải một cái.

Ở cách họ không xa còn có một chiếc máy bay trực thăng khác đang bốc khói mù mịt, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên đám zombie ở đây làm chuyện này. Nhưng chiếc máy bay trực thăng kia còn lâu mới may mắn như họ, mức độ hỏng hóc rất nghiêm trọng. Thậm chí Tân Đàm còn nhìn thấy những xác chết do rơi máy bay trong đó.

Tân Đàm vừa định kéo một con zombie qua hỏi chuyện thì cánh tay đang buông xuôi bên người của cô chợt bị một người nắm chặt lấy, một khuôn mặt giàn giụa nước mắt đập vào trong mắt.

"Đàm Đàm, mau tìm em trai con đi! Không thấy nó đâu nữa! Mẹ không giữ chặt được thằng bé!"

Tân Đàm biết Kiều Vân, bởi vì trước đây không lâu Kỳ Xán đã nói với cô Kiều Vân là mẹ cô, mặc dù cô cũng không nhớ rõ Kiều Vân.

Kiều Vân tạm thời nhận được sự bảo vệ bên cạnh Tân Đàm, bởi vì zombie kiêng dè Tân Đàm nên cũng sẽ không động tới Kiều Vân. Nhưng đây cũng chỉ là phần lớn zombie, có một bộ phận zombie nhỏ vẫn sẽ ra tay với Tân Đàm vì bà ta.

Tân Đàm không chịu nổi phiền phức đá văng một con zombie ra, cuối cùng cũng nói với Kiều Vân câu đầu tiên: "Bà hẳn nên quay về trong vòng bảo vệ của quân cứu viện, đừng đi theo tôi. Bà đang mang phiền phức tới cho tôi đấy."

"Mày cái đồ bất hiếu này! Mẹ nói em trai mày không thấy đâu nữa, mày không sốt ruột thì thôi, lại còn đuổi mẹ đi!"

Tân Đàm trở tay nắm lấy tay Kiều Vân, đẩy bà ta vào trong vòng bảo vệ của quân cứu viện. Kiều Vân đứng trong vòng bảo vệ cũng không dám ra ngoài nữa, chỉ trừng mắt nhìn Tân Đàm.


Tân Đàm bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của Kiều Vân và ánh mắt dò xét của một số thành viên quân cứu viện, ngoảnh mặt làm ngơ.

Tân Đàm đi ra cách vòng bảo vệ xa hơn một chút rồi mới dừng bước, bắt đầu suy nghĩ mình nên tìm con zombie nào để hỏi thăm tình huống, bởi vì trông bọn chúng đều rất bận rộn. Cô suy nghĩ một lát, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bầy zombie.

Một con zombie đang chìm trong chém giết đẫm máu, một đôi bím tóc đen nhánh xinh đẹp không ngừng lắc lư theo động tác của nó.

Tân Đàm nhớ rõ con Zombie Bím Tóc này, cô từng tết tóc cho cô ấy hai lần, nhưng xem ra hiện tại cô ấy đã học được cách tự tết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tân Đàm đi vài bước về phía Zombie Bím Tóc, chợt nghe thấy tiếng khóc trẻ con, Cô bỗng dừng bước, sau đó ngước mắt nhìn lại, thấy ở chỗ rẽ có một con zombie dáng người cao lớn đang xách theo một đứa trẻ con người trắng trẻo mập mạp, cười gằn há to mồm, táp về phía đầu đứa trẻ.

Cô chợt nhớ tới Kiều Vân.

... Đàm Đàm, mau tìm em trai con đi! Không thấy thằng bé đâu nữa! Mẹ không giữ chặt được thằng bé!

Hóa ra là chạy đến đó.

Tân Đàm nhìn Thẩm Đồng không ngừng giãy giụa kêu khóc, hơi nghiêng đầu, ngơ ngác nghĩ cô nên làm gì tiếp theo. Thật ra nếu như có thể thì cô không muốn ra tay với đồng loại chút nào.

Có lẽ là ánh mắt của Tân Đàm quá mãnh liệt, con zombie cao lớn kia kéo Thẩm Đổng sắp bị nó nhét vào miệng ra rồi nhìn về phía Tân Đàm.

Tân Đàm nghĩ, miệng con zombie này to ghê.

Zombie Miệng Rộng bị Tân Đàm nhìn chằm chằm, không biết nó nghĩ như thế nào mà lại đi thẳng về phía Tân Đàm. Thấy Tân Đàm bình tĩnh đứng tại chỗ, nó toét miệng, lộ ra một hàm răng nhuốm đầy máu, cười.

Tân Đàm không hiểu ra sao, cô nghe thấy Kỳ Xán đang gọi mình thì quay đầu muốn đi tìm Kỳ Xán, lại không ngờ Zombie Miệng Rộng giang tay ra chặn ngang trước mặt cô, chặn đường đi của cô.

Tân Đàm nhíu mày, cảm thấy hơi không vui.

Zombie Miệng Rộng đưa Thẩm Đồng đang xách trên tay cho cô, dùng tiếng zombie không trôi chảy nói với cô: "Quà! Cho cô!"

"Tôi không muốn." Tân Đàm không ăn thịt người, đương nhiên sẽ không nhận.


"Cho cô!" Zombie Miệng Rộng lặp lại lần nữa. Anh ta nhét Thẩm Đồng vào tay Tân Đàm, sau đó chạy mất dạng như một làn khói giống như sợ Tân Đàm từ chối.

Tân Đàm chỉ có thể xách Thẩm Đồng về tìm Kỳ Xán. Trong quá trình này Zombie Bím Tóc nhìn thấy cô, hưng phấn lao về phía Thẩm Đồng trong tay cô.

Tân Đàm hơi nâng tay lên, chuyển Thẩm Đồng sớm đã sợ đến ngất xỉu sang một tay khác. Zombie Bím Tóc vồ hụt nhưng cô ấy vẫn rất phấn khích, không ngừng cười với Tân Đàm, còn cho Tân Đàm nhìn bím tóc của cô ấy.

"Đẹp." Trông thấy zombie quen, trên mặt Tân Đàm cũng hiện lên ý cười.

Zombie Bím Tóc ra sức gật đầu.

Tân Đàm bèn hỏi: "Không phải cô vẫn luôn ở khu thất thủ à? Tại sao lại tới gần khu an toàn rồi?"

"Khu thất thủ! Đói! Nơi này! No bụng! Chỗ tốt! Tới hết!"

Tân Đàm hiểu được ý của Zombie Bím Tóc sơ sơ, vừa lúc Kỳ Xán đang tới gần cô, cô bèn nói: "Tôi phải đi rồi, có duyên gặp lại."

Zombie Bím Tóc không ngừng khoát tay về phía cô, sau đó tò mò nhìn đồng loại đi theo một con người. Đồng loại kỳ lạ, tại sao cô ấy lại đi cùng con người?

...

Mọi người vừa chống lại zombie vừa tới gần phòng tuyến khu an toàn. Bởi vì nơi này vốn cách khu an toàn không xa nên chẳng mấy chốc bọn họ đã có thể trông thấy cổng khu an toàn.

Có người cao giọng la lên: "Mau mở cửa!"

Tân Đàm ném Thẩm Đồng đang hôn mê cho Kiều Vân. Kiều Vân nhìn thấy trên đầu con trai nhỏ be bét máu còn tưởng là cậu bé bị cắn vào đầu, khóc đến trời đất tối mịt, khóc đến mức Thẩm Đồng cũng tỉnh lại, sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc.

Tân Đàm không để ý tới họ mà quay sang nói với Kỳ Xán: "A Xán, mình vừa hỏi rồi. Đồng loại nói với mình là khu thất thủ không có đồ ăn, bọn họ mới chạy tới gần khu an toàn. Cô ấy nói với mình là, tới hết."

Kỳ Xán cũng không cảm thấy bất ngờ về tình huống này. Nhìn chuyện nhỏ mà suy ra chuyện lớn, lúc anh còn ở đại học Vân Thành đã có thể nghĩ đến việc zombie sẽ ngửi mùi con người rồi tụ tập lại, huống gì khu an toàn tất cả đều là người sống sót?

Nhưng anh vẫn cảm thấy lạ, bởi vì tốc độ zombie tụ tập có phần quá nhanh, còn có tổ chức có kỷ luật túm máy bay trực thăng.

Kỳ Xán chưa kịp nghĩ nhiều thì cổng khu an toàn đã mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận