Sảnh tiệc.
Vũ Hạo là chủ bữa tiệc, ông đứng trên bục hiên ngang nhìn xuống bên dưới, nhiều khách mời có tiếng tăm lừng lẫy đều đã có mặt.
Ông mỉm cười hài lòng, vui vẻ nói với tất cả, khiến mọi người đều chú ý đến!
_ Xin chào tất cả các quý khách có mặt tại bữa tiệc của Vũ Hạo tôi, xin cảm ơn mọi người đã bỏ ra ít thời gian để đến đây dự tiệc.
Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay vang lên trong hội trường rồi dần dần tắt hẳn.
Vũ Hạo nói tiếp:
_ Tiệc được mở ra nhằm tuyên truyền phim, nhưng chỉ là phần phụ thôi, phần chính là tôi sẽ giới thiệu những diễn viên có mặt trong bộ phim.
Sở dĩ tôi đầu tư cho bộ phim này nhiều như vậy, chỉ vì kịch bản do tôi tự sáng tác, tôi đã dành ra bốn năm để hoàn thành nó.
Mong tất cả mọi người đều đón nhận một cách chân thành nhất! Và sau đây, tôi sẽ mời tất cả các diễn viên lên sân khấu để mọi người cùng giao lưu.
...
Sau khi giao lưu, trên sân khấu xuất hiện một người phụ nữ bí ẩn, cô ta đứng cạnh Vũ Hạo trong vô cùng quý tộc.
Gương mặt xinh đẹp, vóc dáng chuẩn người mẫu, cách đi đứng vô cùng nhã nhặn, nhưng trong vô cùng quen mắt.
Đến khi Vũ Hạo lên tiếng giới thiệu, mới khiến tất cả đều sinh nghi ngờ nhiều hơn.
_ Xin giới thiệu, đây là Vũ Châu Hà, là cháu của Vũ Hạo tôi.
Nó là một quản lý có tiếng ở nước ngoài, vừa về nước không lâu, đang chuẩn bị gia nhập một Công ty giải trí nào đó để quản lý nghệ sĩ.
Đây cũng là một trong những chuyện tôi muốn giới thiệu hôm nay, mong các vị có thể chiếu cố cháu nó nhiều hơn.
Vũ Châu Hà? Cái tên lẫn con người đều khiến Diệp Mộng Vy nghi ngờ.
Nhìn cô ta không khác nào quản lý Châu Hà của Tử Đại cả! Đúng lúc Điệp Mộng và Hoắc Duệ Thần đi đến, cô nhanh tay kéo lấy Điệp Mộng, nhỏ giọng hỏi:
_ Điệp Mộng, em nhìn xem cô gái trên sân khấu...
_ Chẳng phải là Châu Hà sao? Có chuyện gì hả?
_ Cô ta là Vũ Châu Hà, là cháu của Vũ Hạo vừa từ nước ngoài về.
Trùng hợp cô ta cũng là người quản lý nghệ sĩ.
_ Sao lại vừa từ nước ngoài về? Cô ta muốn giở trò gì vậy? Chẳng phải một tháng qua cô ta quản lý Lưu Tư Dao sao, đến phim trường thì Vũ Hạo cũng nhận ra chứ nhở?
Cuộc trò chuyện đã bị Hoắc Vũ, Hoắc Duệ Thần và Lục Đình Thái nghe thấy.
Cả ba nhìn nhau mà sinh nghi ngờ càng lớn, bất ngờ Liên Dạ Nguyệt xuất hiện phía sau, nhỏ giọng nói:
_ Cô ta là người anh nghi ngờ, chính xác đến một trăm phần trăm.
_ Sao em biết?
_ Đến mẹ chị Vy Vy em còn tra ra được, nhóc con như cô ta thì là gì chứ? Một con ả vì tấm thẻ bài mà thần thần bí bí, cô ta nghĩ mình cao tay thôi chứ đối với em, cô ta là con nhóc chưa hỷ mũi sạch, không thể làm khó được em.
Cả ba người đàn ông đều quay mặt đi, cảm thấy bản thân còn không bằng một cô gái như Liên Dạ Nguyệt.
Nếu nói kẻ bí ẩn là người nguy hiểm thì đã sai rồi, người nguy hiểm nhất là người lúc lặn lúc nổi...
...
_ Diệp Mộng Vy, tại sao Châu Hà lại biến thành cháu của Vũ Hạo rồi? Cô ta vừa gặp tôi hôm qua luôn đấy!
_ Tôi sao biết được, đi hỏi Vũ Hạo thử xem.
_ Tôi không rảnh như vậy, nếu biết cô ta là cháu của Vũ Hạo, lúc trước tôi đã lấy lòng cô ta rồi!
Diệp Mộng Vy bật cười, kéo tay Kim Vân Vi đi đến bàn ăn, lấy cho cô ta một cái bánh ngọt, sau đó nhỏ giọng tâm sự:
_ Kim Vân Vi, cô định bay ngay sau khi kết thúc tiệc sao?
_ Khoảng mười giờ, chín rưỡi tôi sẽ ra sân bay.
Ưm...bánh này ngon thật đó, cô thử xem.
Diệp Mộng Vy đón nhận miếng bánh của Kim Vân Vi, bánh vừa vào miệng đã tan ngay, khiến cô có chút thích thú.
_ Ừm, ngon thật, nó vừa vào miệng là tan ngay, cảm giác như kẹo bông gòn.
_ Kẹo bông gòn, tôi khi nhỏ rất thích ăn món đó, đã lâu không ăn lại.
Phải rồi, Bảo Bảo nhà cô đâu, tôi muốn nựng nó.
_ Ở chỗ Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần rồi, qua đó đi!
...
Vũ Châu Hà xuống sân khấu, đã một đường đi thẳng đến chỗ Hoắc Vũ, không ngại Diệp Mộng Vy đang có mặt mà lên tiếng chào hỏi với giọng ngọt ngào như rót mật vào tai:
_ Hoắc Vũ, rất vui được gặp anh, em là Vũ Châu Hà, chúng ta có điểm giống nhau lắm đấy!
Hoắc Vũ không quan tâm, vòng tay ôm lấy Diệp Mộng Vy trước mặt Vũ Châu Hà, khiến cô ta có chút không vui nhưng vẫn tỏ ra mình không nhìn thấy, tiếp tục nói:
_ Em họ Vũ, còn anh tên Vũ, chúng ta thật là hợp nhau.
_ Hợp sao? Sao tôi lại thấy chúng ta tương khắc nhở? Vy Vy, chúng ta hợp nhau không?
_ Hợp, rất hợp, đặc biệt là trong một trường hợp tạo ra thứ gì đó!
Câu nói thành công chọc tức Vũ Châu Hà nhưng lại khiến mọi người nghe xong liền cười lớn.
Diệp Mộng Vy cảm thấy mình lỡ lời nên úp mặt vào ngực Hoắc Vũ mà trốn.
Vũ Châu Hà nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt tỏ ra như không có chuyện gì khiến cô ta trông vô cùng khó coi, giọng nói cũng trở nên khác đi, không hề đặt Diệp Mộng Vy vào mắt.
_ Hoắc Vũ, có cơ hội chúng ta nói chuyện riêng có được không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
_ Vũ tiểu thư, bây giờ là giờ Hoắc tổng thư giãn cùng phu nhân, nếu cô muốn nói đến chuyện công việc ở giới giải trí, vậy thì mời cô liên lạc sau với tiểu Hoắc tổng, nhất định sẽ không khiến cô phải thất vọng.
_ Tiểu Hoắc tổng? Vừa nghe đã thấy không có kinh nghiệm rồi, tôi muốn nói chuyện với Hoắc tổng hơn.
Hoắc Vũ, chúng ta có thể cho nhau thời gian nhất định không?
_ Vũ tiểu thư, cô đã làm phiền quá nhiều thời gian thư giãn của Hoắc tổng và phu nhân rồi, mời cô sang quầy bên cạnh, bánh ngọt và rượu sẽ làm bạn với cô, nếu cô không thích rượu thì có cả nước trái cây, cô tha hồ mà chọn.
Vũ Châu Hà tức giận giơ tay định đánh Lục Đình Thái, câu nói phía sau liền khiến hành động của cô ta ngừng lại, khó chịu quay người.
_ Nè, cô dám đụng vào Thái Thái của tôi xem? Có tin tôi lột da cô không?
_ Cô là ai mà dám ở bữa tiệc của cậu tôi làm càn, có tin tôi đuổi cô ra khỏi đây không?
Ái Phương nghe xong liền bật cười thành tiếng, khinh thường nhìn Vũ Châu Hà, nhướn mày kiêu ngạo nói:
_ Có giỏi thì cô làm thử xem, bổn tiểu thư đây muốn xem thử đạo diễn Vũ sẽ xem trọng cô hay là tôi.
Tôi cảnh cáo cô, ở đây quậy thế nào cũng được, đánh ai cũng được, nhưng cô đụng đến những người đang đứng ở đây, đặc biệt là Thái Thái, thì tôi nhất định sẽ khiến cô phải lết về, có nghe rõ chưa?
_ Cô là cái thá gì mà tôi phải sợ cô, có giỏi thì cô đánh tôi đi, mặt đây đánh đi, tôi thách cô đó!
Bốp.
Vũ Châu Hà hứng trọn cú tát của Ái Phương, khiến mặt cô ta lệch sang một bên, kinh ngạc ôm lấy mặt mình mà không dám tin Ái Phương lại ra tay thật.
Tất cả cũng kinh ngạc khi Ái Phương ra tay mạnh như vậy, đúng là đại tiểu thư của Ái gia không ngán một ai! Cảm giác một bên má của mình có chút đau rát thay cho Vũ Châu Hà.
Cô ta tức đến hoá điên, lớn tiếng chỉ tay vào mặt Ái Phương, quát:
_ Con chó như cô là ai mà dám đánh tôi hả? Cô có biết tôi là ai không hả?
_ Vậy cô dõng cái lỗ tai lên mà nghe, tôi là Ái Phương, là đại tiểu thư của Ái gia, bổn tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy mà con nhóc như cô còn không biết thì quá xem thường tôi rồi! Cô về mà cập nhật tin tức đi, xem thử tôi là người thế nào! Còn gây chuyện ở đây, cho dù cô có là cháu của chủ bữa tiệc, thì chủ khách sạn là tôi cũng sẽ đuổi cô đi!
_ Cô...
Ái Phương không quan tâm, quay lại nhìn Lục Đình Thái đang ngoan ngoãn như cá nằm trong rọ, anh ta mỉm cười gượng gạo, cúi người bảo:
_ Cảm ơn Ái tiểu thư, chúng ta huề chuyện lúc nãy, cô buông tay được rồi!
_ Thái Thái, muốn em buông tay cũng được thôi, vậy anh uống hết ly rượu này đi, em không dính lấy anh nữa!
_ Ờ được...
Hoắc Vũ vừa nhìn liền biết ý đồ của Ái Phương, nhưng lại không lên tiếng nói giúp Lục Đình Thái mà còn cười nhạt với Ái Phương.
Cô ta nháy mắt anh, biểu thị vừa cảm ơn vừa tỏ ra trẻ con trước đàn anh.