_ Tại sao không còn kịp nữa?
_ Bởi vì, anh không thể quên em, càng không thể xóa đi hình bóng của em.
Vy Vy, tại sao anh ở cạnh em nhiều năm như vậy, yêu em nhiều như vậy, tại sao em lại chọn quay lại với Hoắc Vũ mà cũng không muốn bắt đầu với anh? Em cũng có lỗi, em là người có lỗi đấy!
Bốp.
Diệp Mộng Vy thẳng tay tát Giang Ngọc Tôn, muốn hắn tỉnh lại, xem thử bản thân đang làm trò cười gì! Đã sai còn đổ lỗi cho người khác, không đánh cho anh ta tỉnh, Diệp Mộng Vy sẽ không chịu được!
Cô tức giận rồi, tức giận vì Giang Ngọc Tôn hành xử như người mất trí, như một kẻ điên không thể kiểm soát.
Cô chỉ tay vào người Giang Ngọc Tôn, giọng đè nén, nói:
_ Giang Ngọc Tôn, em xem anh là anh trai, nếu anh không làm tròn bổn phận mà muốn vượt quá giới hạn, em sẽ không ngại gạch tên anh khỏi cuộc đời của em.
Anh biết tính em mà, không thích người hành xử như một kẻ điên, anh đã chạm đến giới hạn của em rồi! Trước khi em mất kiểm soát, anh mau biến khỏi đây cho em.
_ Vy Vy, em thay đổi rồi! Nếu đã như vậy, anh đi, anh sẽ biến khỏi thế giới của em.
Giang Ngọc Tôn chạy đi, bóng lưng cô đơn của anh ta khiến Diệp Mộng Vy có chút áy náy.
Trước mặt nhiều người như vậy, lớn tiếng trách mắng anh ta, mất mặt là điều không tránh khỏi.
...
Sàn diễn thời trang của Đặng Siêu, nơi tổ chức nhiều buổi diễn của những nhà thiết kế hàng đầu thế giới và cả trong nước.
Ông ta là giám đốc của nhiều sàn diễn có tiếng, các khâu chuẩn bị và trang trí đều do ông ta chuẩn bị.
Hôm nay là buổi trình diễn cho show thời trang mùa đông của Liên Dạ Nguyệt.
Vì một số chuyện mà phải dời lịch đến hôm nay, nhưng vẫn không trễ cho mùa đông bắt đầu.
Diệp Mộng Vy được chuẩn bị riêng, vì là người mẫu chính của show diễn, nên tất cả đều được chuẩn bị đặc biệt hơn những người khác.
Tuy vậy, vẫn không khiến họ phải ganh ghét hay đố kỵ nhau.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa phòng trang điểm, Liên Dạ Nguyệt đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến là Đặng Siêu, cô ta có chút kinh ngạc, tò mò hỏi:
_ Đặng tổng, ông muốn tìm ai sao?
_ À không, tôi có cho người chuẩn bị chút nước cho mọi người, không làm phiền chứ?
_ Không có, ông cho người đặt trên bàn là được, cảm ơn Đặng tổng rất nhiều!
_ Không cần cảm ơn, dù sao thì cô cũng là nhà thiết kế nổi tiếng, với lại cô không có công ty nào chống lưng, tôi chỉ là giúp cô một tay lo cho mọi người thôi!
Liên Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu, nói cho qua vài câu rồi đóng cửa đi vào trong.
Điệp Mộng cúi người nhìn Diệp Mộng Vy, mỉm cười nói:
_ Ông ta đang lấy lòng chị, nhưng lại sợ bàn tán nên dùng cách này, xem như ông ta cũng biết điều!
_ Phải, nếu để người khác bàn ra tán vào, người chịu thiệt chỉ có ông ta mà thôi!
_ Giữ thể diện cho mình cũng là giữ cho người khác, vẹn cả đôi đường.
...
Dưới sân khấu, người đến xem buổi trình diễn đều là những nhà thiết kế nổi tiếng, còn có những người có thâm tình với Liên Dạ Nguyệt.
Vũ Châu Hà nhờ vào thế lực đã có thể danh chính ngôn thuận bước vào buổi trình diễn này!
Cô ta tìm chỗ ngồi của mình, trùng hợp thế nào lại ngay cạnh Hoắc Vũ, cô ta vui vẻ chạy đến ngồi cạnh anh, tinh nghịch lên tiếng:
_ Hoắc Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi, chúng ta thật có duyên.
Hoắc Vũ im lặng xem buổi trình diễn, đến khi Diệp Mộng Vy bước ra trong bộ trang phục màu xanh biển, kết hợp với lông vũ, tạo điểm nhấn bằng một bông tuyết to trước ngực, khiến Hoắc Vũ không thể rời mắt.
Hoắc Vũ lấy điện thoại ra quay lại khoảng khắc đẹp đẽ này, khiến Vũ Châu Hà không nhìn được mà hất bay điện thoại của anh.
Hành động này vô tình để Diệp Mộng Vy nhìn thấy, cô nhìn vẻ mặt của Hoắc Vũ cũng đoán được anh đang kiềm chế, chỉ vì để cô hoàn thành buổi diễn của mình.
Vũ Châu Hà nhìn vẻ khác lạ của Hoắc Vũ, cứ nghĩ anh không tức giận với cô ta, vì đã thay đổi ý định, nhưng ai biết được anh đang kiềm chế? Ả ta không nhịn được mà muốn dựa vào người Hoắc Vũ, nhưng lại bị anh chán ghét né tránh, trực tiếp rời đi mà không nhìn lại.
Vũ Châu Hà thấy vậy liền nhanh chân chạy theo, vừa ra đến hành lang đã nhận ngay cơn tức giận của Hoắc Vũ, khiến cô ta chết lặng tại chỗ:
_ Vũ Châu Hà, tôi không cần biết cô tiếp cận tôi vì mục đích gì, như có ý đồ với tình cảm giữa tôi và Vy Vy, thì cho dù cô có là ai thì tôi cũng sẽ không ngại mà tiễn cô một đoạn đâu!
_ Vậy đơn giản thôi, tôi chỉ cần tấm thẻ bài.
_ Sao không nói sớm? Ba ngày trước, nó bị Lưu Tư Dao đem đến Philippines luôn rồi, cô ta triệu hồi được hay không vẫn nhờ vào sự may mắn.
Cô muốn nó, vậy đến đó tìm cô ta đi!
_ Anh điên hả? Nó là thứ quý giá, sao anh lại tùy tiện vậy chứ? Đẹp trai mà ngu vậy, đẹp trai có ăn được không?
Hoắc Vũ cứng họng, chuyện gì đang xảy ra trước mắt anh vậy? Chưa kịp phản ứng đã nghe Vũ Châu Hà nói tiếp, khiến anh không kịp trở tay:
_ Nhìn cái gì? Anh nghĩ tôi thích anh sao, tôi chỉ tiếp cận anh để có được tấm thẻ bài, bây giờ nó không có ở chỗ anh, vậy anh chỉ là thứ vô dụng thôi! Bớt ảo tưởng ai cũng thích mình đi, đẹp trai mà không có não, thẻ bài mà muốn cho ai là cho, muốn mắng người ghê á!
_ Chẳng phải cô đang mắng tôi sao?
_ Tôi muốn mắng người, anh bớt luyên thuyên đi, tốn thời gian.
Vũ Châu Hà hậm hực rời đi, để lại cho Hoắc Vũ vô vàn câu hỏi.
Anh khó hiểu chỉ tay vào người mình, vô tri hỏi:
_ Vậy mình không phải người sao? Khó hiểu thật đó!
...
Hoắc Vũ đến phòng nghỉ, không nghĩ mình lại gặp được Giang Ngọc Tôn ở đây! Anh ta bây giờ đã khác rồi, trầm tĩnh hơn, ít nói và lạnh lùng hơn trước.
Anh đi đến ngồi xuống ghế, không có ý định lên tiếng chào hỏi với người đối diện, nhưng lại được Giang Ngọc Tôn hỏi chuyện, khiến anh có chút bất ngờ:
_ Hoắc Vũ, mong anh sau này sẽ chăm sóc cho Vy Vy thật tốt, đừng khiến cô ấy phải thất vọng thêm một lần nào nữa!
_ Anh không nói tôi cũng sẽ làm tốt.
Cô ấy là người tôi yêu, tôi nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi.
Cạch.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, người vào là Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng, cô nhìn ra được ở đây vừa nói chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng lại vờ như không biết, mỉm cười bảo:
_ Vũ, vừa nãy trên hội trường có chuyện gì vậy? Vũ Châu Hà đi đâu rồi?
_ Cô ta rời đi rồi, chuyện này anh nói với em sau, giờ thì chúng ta đi thôi!
_ Đi đâu?
_ Bí mật.
Điệp Mộng, Hoắc Duệ Thần vừa nãy tìm cô đấy!
_ Cảm ơn, tôi qua đó ngay đây!
Giang Ngọc Tôn nhìn bóng dáng của Diệp Mộng Vy khuất dần sau cánh cửa, cảm giác xa lạ của cô khiến anh ta có chút hối hận.
Nếu như không tranh giành tình yêu, thì tình bạn vẫn còn có thể giữ được!
Đánh đổi tất cả, nhận lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt và xa cách của người mình yêu.
Nếu có thể quay lại, có lẽ tất cả những người trên thế giới đều đã được sửa lại lỗi lầm của bản thân.
Nhưng đây là điều viển vông, không có thật!
Sau hôm nay, cuộc sống sẽ bắt đầu lại, Giang Ngọc Tôn anh ta cũng sẽ rời khỏi nơi tăm tối này, đến một nơi có thể khiến bản thân anh ta tốt hơn.