Edit & Beta: Hoa Tuyết
Từ Vọng luôn hoài nghi Lục Bá An có bí mật luyện môn võ nào đó, chỉ dùng khí thế thôi là đã có thể
khiến đối thủ của mình khiếp sợ.
Khi tầm mắt giao nhau, cô nhanh chóng thua cuộc, cúi đầu yếu ớt
phản kháng: “Có gì thì từ từ nói, đừng có mà động tay động chân.”
Lục Bá An buông tay cô ra, nâng đôi chân dài, lướt qua cô đi vào nhà.
Ngôi nhà cũ kỹ, đồ đạc trong phòng thể hiện rõ dòng chảy năm tháng, đây là nơi Từ Vọng sống từ khi
còn nhỏ.
Anh đảo mắt xung quanh rồi nói: “Thường ngày em không dọn dẹp sao?”
Trên bàn chất đầy đồ đạc linh tinh, hộp sữa bột, đồ ăn vặt, chai chai lọ lọ không biết để làm gì,
chăn gối quần áo và gấu bông ném lộn xộn trên sofa.
Anh nhìn một lúc mới miễn cưỡng tìm được chỗ
ngồi.
Từ Vọng thấy anh ngồi xuống một cách rất tự nhiên, bèn không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đâu
có mời anh đến đây.
Nếu anh chê bừa bộn thì về nhanh đi.” Nhưng tay cô lại rất thành thật đóng cửa
lại rồi vội dọn dẹp đống quần áo bừa bộn trên ghế sofa.
“Chuyện hôm qua tôi nói với em, em đã nghĩ thế nào rồi?” Anh đặt tay lên thành sofa, ngón trỏ gõ
nhẹ.
Cô dừng tay lại, luống cuống: “Hôm qua anh nói gì? Tại sao em không có chút ấn tượng nào vậy?”
Anh nhắc nhở: “Kết hôn, hoặc là không kết hôn.”
Từ Vọng bất động một lúc, sau đó ôm đống đồ ngồi xuống sofa, run run nói: “Nếu không kết hôn thì
thế nào?”
“Con tôi chỉ có thể theo tôi.
Có điều em vẫn có thể gặp con, một tháng một lần.”
Cô thở hổn hển, mũi cay cay: “Anh không thể mang con đi.” “Vậy thì kết hôn.
Tôi cho em lựa chọn.”
Anh nói nhẹ tênh.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn ra phía cánh cửa tối om, hơi ngẩng đầu, trả lời vô cùng cương
quyết bằng giọng mũi: “Em không muốn kết hôn với anh.
Em còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Ngày xưa, Từ Vọng rất hay mơ mộng, cô cũng từng ước ao một ngày nào đó mình có thể gả cho Lục Bá
An.
Khi đó cô không chỉ thích mơ mộng mà còn tin rằng, chỉ cần mang trái tim chân thành, thì cô sẽ
có thể dần dần đến gần mọi điều tốt đẹp.
Sư phụ của cô – ông Vương lầu dưới đã nói với cô như thế.
Lúc bảy tám tuổi, cơ thể Từ Vọng rất yếu, thường bị người khác bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào
cũng tái nhợt, trông ốm yếu đến mức không nhìn ra một chút sức sống.
Thế nên ông Vương lầu dưới đã
chủ động đến đề nghị với bà nội cho cô tập võ để tăng cường sức khỏe.
Và cũng vì là hàng xóm lâu
năm với nhau, Từ Vọng có thể theo ông học võ thuật mà không cần đóng tiền.
Bà Từ nhìn trúng chỗ
không cần đóng tiền, còn ông Vương thì nhìn trúng bà Từ khó tính đã ở góa nhiều năm.
Khi đó Từ Vọng
đang học tiểu học, tan trường về lại đến chỗ ông Vương luyện đứng trung bình tấn.
Ông Vương là một ông cụ rất kỳ lạ, ông tin rằng chỉ cần ông thật lòng thương bà Từ, âm thầm đối xử
tốt với bà, thì dần dần bà sẽ nhận ra ông là người tốt.
Nhưng phụ nữ dù là già hay trẻ thì đều bị
đổ trước lời ngon tiếng ngọt, bà Từ trò chuyện rất hợp với ông Lý, bạn cùng khiêu vũ với bà, khiến
ông Vương tức giận đến mức đánh cọc gỗ ầm ầm.
Cho nên Từ Vọng biết rằng, tình cảm không nên giấu diếm.
Thật ra nghĩ kỹ lại, Từ Vọng cũng không biết tại sao mình lại thích Lục Bá An nữa.
Mặc dù anh đẹp
trai thật, nhưng cô không phải loại người hễ thấy trai đẹp là thích.
Lần đầu chỉ gặp gỡ thoáng qua,
nhưng Từ Vọng không thể nào dừng lại ở mức thưởng thức được, vừa gặp anh, trái tim cô đã không tự
chủ đập loạn xạ.
Khi đó cô dường như có thể hiểu được, vì sao Đoàn Dự chỉ mới nhìn thấy một pho
tượng ngọc giống Thần Tiên tỷ tỷ mà đã nhớ mãi không quên.
Lâm Thư cũng khó hiểu, nói Từ Vọng cứ như bị trúng độc.
“Vậy đấy nhất định là độc tình rồi.” Cô ngượng ngùng che miệng cười, làm Lâm Thư không khỏi ớn lạnh
rùng mình, lùi về sau mấy bước.
Nghĩ thầm, Từ Vọng chỉ mới yêu đơn phương đã như vậy, nếu như yêu thật thì biết làm sao đây.
Kể từ khi thích Lục Bá An, Từ Vọng luôn vắt óc nghĩ cách để nói chuyện với anh, nhưng trời không
chiều lòng người, sự lạnh lùng của Lục Bá An
nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
May mắn thay, anh đối xử với ai cũng như vậy chứ không phải là vì
ghét cô.
Có điều sau vài lần trắc trở, cô không khỏi nản lòng.
Hành trình vạn dặm mà mới bước đầu tiên đã
thất bại thì làm sao có thể đi lâu dài được? Theo đuổi cái cọng lông.
Hai tuần liền, cô từ hoạt bát
trở nên yên tĩnh hơn hẳn, không còn vô tri lao đầu về phía trước nữa.
Bình thường rề rà đợi anh về
mới theo sau, hiện tại vừa hết giờ học, cô đã đi thẳng đến hiệu sách trước trường, ngồi một góc ở
khu vực truyện tranh, chìm vào thế giới hư ảo.
Có điều, dù nhân vật trong truyện có đẹp trai đến
mấy, cô cũng không tự chủ được mà nhìn thành gương mặt của Lục Bá An, rồi tưởng tượng mình là nữ
chính, sau đó mặt đỏ tai hồng.
Đang đọc mê mẩn đến nỗi cắn móng tay cười ngớ ngẩn thì hàng xóm Tiểu Béo bốn mắt khóc sướt mướt đến
tìm cô, nức nở nói mình cực khổ lắm dành dụm được ít tiền tiêu vặt, nhưng đã bị mấy học sinh cấp
hai cướp mất rồi.
Tiểu Béo nước mắt giàn giụa, túi sách nhàu nát đeo trên cánh tay, quần áo cũng bị làm nhăn nhúm.
Từ
Vọng nghe thế thì lập tức nổi đóa, bỏ cuốn truyện tranh lại, nắm tay Tiểu Béo đi báo thù cho cậu.
Mấy đứa trẻ kia mặc đồng phục học sinh trung học, đang chặn đường một cậu bé gầy gò trong con hẻm
vắng.
Khi Từ Vọng dẫn Tiểu Béo xuất hiện, mấy đứa trẻ hư hỏng đó không sợ hãi mà còn khiêu khích:
“Tiểu Béo, nếu mày muốn trả thù thì đừng nên tìm một đứa con gái đến chứ.”
Tiểu Béo cầm lấy cái cặp mà Từ Vọng đưa sang, nói với bọn chúng: “Chị của tao rất lợi hại, tụi bây
tiêu rồi.”
“Dừng, là mày tự tìm tới đó nhé, đừng trách bọn tao ăn hiếp con gái.”
Vài phút sau, mấy đứa trẻ hư hỏng hai tay ôm đầu ngồi co ro trong góc tường.
Từ Vọng tiện tay nhặt
một cành cây nhỏ, thong thả bước tới trước
mặt bọn chúng: “Ở trường không dạy mấy đứa phải kính già yêu trẻ sao? Gọi thế nào?”
“Chị, chị, chúng em sai rồi.” “Còn không trả tiền lại đây!”
Mấy đứa trẻ vội tìm kiếm lục lọi, rồi dùng hai tay dâng nắm tiền nhăn nhúm lên.
Từ Vọng lườm một
cái: “Có nhiêu đây thôi sao?”
“Thật sự chỉ có nhiêu đây thôi, chị, chị xem, đã moi sạch rồi nè.”
Tên nhóc vừa rồi còn phách lối lúc này đã ngoan ngoãn như con cừu non, ai không biết chắc còn tưởng
rằng cô đang bắt nạt tụi nhỏ nữa.
Từ Vọng mềm lòng, nhắm mắt phất tay: “Được rồi, hôm nay bỏ qua
cho mấy đứa, nhưng về sau đừng để chị bắt gặp nữa.”
Cô cầm lấy cục tiền nhàu nát, đang chuẩn bị đưa nó cho Tiểu Béo, thì nhìn thấy một dáng người cao
gầy đứng đầu hẻm.
Vì ngược sáng nên cô không thể thấy mặt người nọ, nhưng bóng dáng quen thuộc như
thế, vừa nhìn Từ Vọng đã biết đó là Lục Bá An mà mình si mê.
Cô thầm nghĩ không xong rồi, hai tay
buông lỏng xuống, cục tiền lẻ lập tức rơi tán loạn dưới đất.
Từ Vọng vội nhấc chân, chạy chầm chậm đến đó.
Đại tỷ Từ Vọng vừa rồi còn dữ dằn lập tức cuống cuồng như con cừu nhỏ, liên tục gọi: “Bạn Lục, bạn
Lục, cậu chờ tôi một tí, tôi có chuyện muốn nói.”
Người đằng trước nghe vậy thì dừng lại, cô thắng không kịp, va mạnh vào lưng anh.
Sống lưng thiếu
niên cứng rắn, mũi bị đập vào làm cô đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Có điều cô bất chấp đau đớn,
ôm mũi luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, không làm cậu bị thương chứ?”
Từ Vọng không nhìn thấy mặt anh, chỉ nghe anh đáp hai chữ lạnh lùng: “Không có.”
Cô sợ anh hiểu lầm, bèn chạy đến trước mặt anh giải thích: “Vừa rồi không phải như cậu nghĩ đâu,
tôi không có ức hiếp bọn chúng, cũng không có
cướp tiền, là bọn chúng cướp tiền của người khác, tôi chỉ lấy lại thôi.”
Cái mũi đau thì cứ đau, nếu như bị hiểu lầm, thì cô oan chết mất.
Thấy Lục Bá An nhìn cô không nói
lời nào, cô gấp đến mức nhấn mạnh lần nữa: “Thật đó, thật đó, tôi không có gạt cậu đâu.”
Thấy cô như muốn nhảy dựng lên, anh đành phải mở miệng nhắc nhở: “Cậu chảy máu mũi.”
Từ Vọng ‘ối’ một tiếng, buông tay che mũi ra nhìn, quả nhiên lòng bàn tay đã đỏ tươi.
Cô vội ngẩng
đầu nhìn lên trời, thấy mấy con chim sẻ bay ngang qua.
Từ Vọng thầm nghĩ, chảy nhiều máu như vậy,
không biết có làm dính lên lưng áo của anh không.
Đang suy nghĩ miên man thì một bàn tay ấm áp đưa đến nhẹ nâng ót Từ Vọng lên để cô hơi cúi xuống.
Lục Bá An lạnh lùng nói: “Đừng ngẩng đầu, máu sẽ chảy vào cổ họng.”
Sau đó anh lấy một chiếc khăn tay trắng tinh đưa qua, Từ Vọng mới thôi ngẩn ngơ, trái tim nhảy nhót
vì sung sướng.
Cô lấy khăn chặn máu mũi, giọng nói buồn buồn: “Cảm ơn nhé, bạn Lục.”
“Bạn biết nhiều thứ thật đó.
Trước kia tôi bị chảy máu mũi, bà nội đều kêu phải ngửa đầu lên.”
“Tôi chảy máu mũi không phải là do cậu đụng đâu.
Hai ngày nay bà nội tôi ngày nào cũng xào ớt, chắc
là tôi bị nhiệt đó, cổ họng cũng hơi đau chút.” Vì vậy cậu đừng tự trách nhé.
Cô cúi đầu nhìn vạt áo đồng phục của anh, thật là trắng, thật là đẹp!
Khi đó đối với Từ Vọng, đừng nói là kết hôn với Lục Bá An, anh chỉ cần nói nhiều vài câu thôi cũng
khiến cô vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô chỉ có cảm giác đau khổ như đang trông coi kho báu.
Vẻ mặt của Lục Bá An dần khó coi đến mức mắt thường cũng có thể thấy được: “Em có ý gì?”
Cô giả vờ ung dung, nhún vai thờ ơ nói: “Em không có ý gì cả, chỉ cảm thấy chúng ta không có tình
cảm với nhau, nếu kết hôn thì không được tốt cho lắm.”
“Được, tôi hiểu ý của em rồi.
Em bế Từ Nhất ra đây.” Nghe thế, Từ Vọng quay ngoắt lại: “Không bế.”
Cô mím môi, đôi mắt long lanh nhìn anh, vừa dè chừng vừa kiên định, lại có chút ấm ức và sợ hãi.
“Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi, quyền lựa chọn cũng là nơi em.
Nếu em đã đưa ra lựa chọn thì
đừng lãng phí thời gian nữa.”
Lục Bá An nghiêm mặt đứng lên, Từ Vọng giang hai tay chắn trước mặt anh: “Không được, anh không thể
cướp Nhất Nhất của em.
Em là mẹ của nó.”
Anh nhìn cô: “Vậy em có nghĩ tới, thằng bé không chỉ cần mẹ mà còn cần cha nữa không.”
“Em không cấm anh gặp con, anh là cha của thằng bé, muốn gặp con lúc nào cũng được.
Anh cũng có thể
rước con đi một thời gian ngắn, nhưng anh không thể cướp con khỏi em.” Mắt cô long lanh lệ.
“Em còn một lựa chọn, kết hôn, cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh, mà em cũng không phải ngày
ngày khóc lóc với tôi.”
Từ Vọng hít hít mũi, vẫn lắc đầu: “Em không muốn kết hôn, ở bên cạnh anh em không vui vẻ thoải mái
chút nào cả, em rất khó chịu.”
Lại là không vui vẻ thoải mái!
Anh cười nhạt: “Không vui vẻ? Không thoải mái làm sao em sinh được con.”
Nỗi bi thương trong lòng Từ Vọng bỗng tan biến, nhớ lại những lần ‘vận động’ vui vẻ thoải mái nào
đó, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô không ngờ lúc này mà Lục Bá An lại nói thế, không dám tin nhìn anh: “Sao anh còn có thể đùa cợt
lưu manh thế được vậy!”.