Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân


Có lẽ là do duyên số nên vô tình Lý Yên Ngôn và Du Bắc Niên – con trai của Du Bắc Quân lại học chung một trường tiểu học.

Tuy Du Bắc Niên hơn Lý Yên Ngôn 2 tuổi, nhưng rõ ràng cô nhóc rất bám đàn anh, dù không hề quen biết từ trước.

Thậm chí cứ đến giờ ra chơi, cô bé sẽ ngay lập tức chạy lên hành lang của khối 3 để gặp Du Bắc Niên.

Lũ nhỏ bây giờ cũng rất đáo để, ngay lập tức trêu đùa Lý Yên Ngôn là ‘cô dâu nhỏ’ của Du Bắc Niên.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ba mẹ Lý Yên Ngôn vì bận công việc nên đến đón bé muộn một chút, Du Bắc Niên liền ga-lăng ở bên cạnh cùng bé chờ đợi.

Nhà cậu cũng gần đây, từ lâu Du Bắc Quân đã học cách tự đi bộ đến trường rồi.
- Ngôn Ngôn\, hôm nay bài tập của em thế nào rồi? – Mặc kệ bạn bè trêu chọc\, Du Bắc Niên vẫn vô cùng bao bọc cho cô nhóc này\, thậm chí còn giám sát Lý Yên Ngôn sát sao hơn cả ba mẹ cô bé.
Lý Yên Ngôn một tay cầm hộp sữa, một tay nắm lấy tay Du Bắc Quân lấy đà trèo lên ghế đá ngồi.

Bé vui vẻ đáp:
- Em đã làm xong gần hết bài tập rồi, nhưng mà có mấy phép tính khó quá, em không hiểu được…
Lý Yên Ngôn ở nhà tương đối nghịch ngợm, lại thêm gần đây Yên Vân Hạ có em bé nên cô nhóc càng được thả phanh.

Có điều khi ở trước mặt Du Bắc Niên, Lý Yên Ngôn lại vô cùng ngoan ngoãn, cô nhóc thậm chí còn thường xuyên đem những bài tập khó tới nhờ Du Bắc Niên chỉ bảo.

Tất nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó.

Du Bắc Niên thường xuyên nói với cô bé rằng nếu ngoan thì sẽ được tặng socola.

Lý Yên Ngôn rất thích socola nên cô bé dễ dàng bị mua chuộc như thế đó.

Du Bắc Niên ngẫm nghĩ một hồi, sau đó bày ra bộ dạng ông cụ non, xoa đầu Lý Yên Ngôn mà nói:
- Hay là vậy đi, bây giờ chúng ta về nhà anh chơi được không? Anh sẽ chỉ em làm bài tập luôn.

Dù sao ba mẹ em cũng tới muộn, trời nắng như vậy, em cứ đứng ngoài trời thế này sẽ ốm đấy.
Không hổ danh là con của cựu ảnh đế, cũng là một người đàn ông quyến rũ có máu đào hoa, Du Bắc Niên từ nhỏ đã được rất nhiều bạn nữ chú ý.

Người muốn đến thăm nhà bé cũng có rất nhiều, nhưng chỉ khi nhìn thấy Lý Yên Ngôn, cậu nhóc mới chủ động như vậy.

Có lẽ là bởi vì Lý Yên Ngôn xinh xắn, đáng yêu… Dù sao thì Du Bắc Niên cũng rất thích cô bé.
Lý Yên Ngôn còn nhỏ, bé không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy được đi chơi thì vô cùng thích thú.

Hơn nữa Du Bắc Niên không phải người xấu, bé cần gì phải sợ chứ? Lý Yên Ngôn không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, có điều, bé vẫn ra giá một chút:
- Nhưng em không thể chơi lâu đâu, vì ba mẹ không tìm thấy em sẽ lo lắng đấy.
Tất nhiên, Lý Yên Ngôn dù ham chơi tới đâu thì bé vẫn là một cô nhóc ngoan ngoãn, sẽ không tùy tiện xa ba mẹ quá lâu đâu.

Du Bắc Quân thấy cô nhóc nghe lời thì càng thêm cao hứng, nhanh chóng đưa Lý Yên Ngôn về nhà mình.
Từ lúc con trai hiểu chuyện, Nhã Đan chưa từng thấy cậu nhóc dẫn bạn về nhà bao giờ, thậm chí khi hỏi về bạn bè của con, Du Bắc Niên đều nói rằng: “Bọn họ ngốc quá, chơi với con không hợp.” Điều đó làm cho Nhã Đan vô cùng lo lắng liệu đứa nhỏ này có phải bị bài xích với xã hội hay không? Thế nhưng hôm nay Du Bắc Niên lại dẫn bạn về nhà, thậm chí còn là bạn gái nhỏ tuổi… Nhã Đan có chút không kịp thích ứng.
- Tiểu Niên, bạn nhỏ này là ai thế? – Nhã Đan mang bánh ngọt lên cho đứa, nhẹ nhàng hỏi.
Du Bắc Niên dường như đối với mọi chuyện đều thờ ơ, cậu nhóc vừa chỉ bài cho Lý Yên Ngôn, vừa ngẩng đầu lên đáp lại;
- Em ấy là Lý Yên Ngôn\, mọi người gọi em ấy là ‘cô dâu nuôi từ bé’ của con.
Lý Yên Ngôn vốn nghe không hiểu mấy lời này, vì vậy cũng ngẩng đầu lên, toe toét cười phụ họa:
- Đúng vậy đó dì, con là Ngôn Ngôn, là cô dâu nhỏ của anh Bắc Niên đó.
Khóe môi Nhã Đan hơi giật giật.

Đúng là cô rất thích Lý Yên Ngôn.


Khuôn mặt đứa nhỏ này xinh xắn như búp bê, cái miệng ngọt ngào, nói chuyện như rót mật vào tai, thật đáng yêu chết đi được.

Nhưng mà rõ ràng cô nhóc còn chưa hiểu chuyện đã bị đứa con ranh ma của cô lừa gạt rồi… Nhã Đan ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên cảm thấy cái tên Lý Yên Ngôn này cực kỳ quen… Cô giật mình một cái, vội vàng hỏi lại:
- Ngôn Ngôn, ba mẹ con tên là gì thế?
- Ba con là Lý Trạch Lâm, mẹ con là Yên Vân Hạ.

– Lý Yên Ngôn thành thật trả lời, có điều nói tới ba mẹ, bé bỗng nhiên có chút lo lắng.

– Không biết liệu ba mẹ đã tới trường đón con chưa nhỉ…? Nếu ba mẹ không thấy con thì phải làm sao đây?
Kỳ thực hiện tại Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ đang vô cùng hấp tấp.

Vì phải đưa Yên Vân Hạ và bé con đi tiêm phòng nên bọn họ mới đến đón Lý Yên Ngôn muộn.

Có điều bước chân vào trường thì bảo vệ thông báo đã không còn học sinh nào ở lại nữa.

Lý Trạch Lâm vội vàng gọi điện cho người giúp việc ở nhà, nhưng Lý Yên Ngôn thực sự vẫn chưa trở về.
Đúng lúc này, điện thoại của Yên Vân Hạ reo lên, là số của Nhã Đan.

Sau lần đám cưới ấy, Yên Vân Hạ và Nhã Đan cũng có trao đổi liên lạc, chủ yếu là vì công việc… Có điều hiếm khi Nhã Đan chủ động gọi cho cô thế này.

Yên Vân Hạ vội vàng bắt máy, Nhã Đan ở bên kia cũng lên tiếng:
- May quá\, cuối cùng cô cũng bắt máy rồi\, Vân Hạ.
- Có chuyện gì thế, Nhã Đan? – Yên Vân Hạ có chút gấp gáp, kỳ thực giờ phút này cô không có tâm trạng nói chuyện gì cả.
Lý Trạch Lâm cũng đã gọi điện cả cho hai bên gia đình rồi nhưng không hề có tin tức nào của Lý Yên Ngôn hết.


Yên Vân Hạ sợ tới toàn thân run rẩy… Nhã Đan ở bên kia hình như cũng nhận ra sự lo lắng của cô, vì thế không giấu diếm nữa mà nói thẳng luôn:
- Vân Hạ, con gái của cô đang ở nhà tôi.
Nhã Đan tóm tắt vắn tắt câu chuyện cho Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm nghe, hai người vội vàng đánh xe tới nhà cô đón Lý Yên Ngôn.

Vừa nhìn thấy con gái, Yên Vân Hạ đã vội vàng dạy dỗ nhóc con một trận vì cái tội đi chơi không xin phép.

Lý Yên Ngôn biết bản thân mình làm sai, vì thế chỉ nép sau lưng Du Bắc Niên, không dám cãi lại.

Du Bắc Niên vô cùng đàn ông, cậu nhóc đáp:
- Dì Yên\, dì đừng mắng Ngôn Ngôn có được không? Là con rủ em ấy về nhà chơi\, không phải do em ấy tự ý đâu.
Yên Vân Hạ bị thái độ cứng ngắc của cậu bé làm cho giật mình, rõ ràng đứa con gái nghịch ngợm của cô đang bị chiều hư thì phải? Lý Trạch Lâm cảm ơn Nhã Đan vì đã gọi điện cho mình, sau đó mới đưa Lý Yên Ngôn và Yên Vân Hạ về nhà.

Tất nhiên, không có Du Bắc Niên che chắn hộ, Lý Yên Ngôn về nhà đã bị giáo huấn cho một trận nhớ đời.
Vì con trai cứ suốt ngày lải nhải tên Lý Yên Ngôn bên tai nên cuối cùng Nhã Đan cũng phải gọi điện cho Yên Vân Hạ, muốn rủ gia đình cô cùng đi dã ngoại.

Kỳ thực Yên Vân Hạ không hề bài xích gia đình Nhã Đan, thậm chí còn cảm thấy giờ có Du Bắc Niên mà kết quả học tập của Lý Yên Ngôn tốt hơn nhiều.
- Được rồi\, vậy cuối tuần này chúng ta gặp nhau nhé! – Yên Vân Hạ thoải mái đồng ý.
Tắt điện thoại, Yên Vân Hạ nhìn sang Lý Yên Ngôn đang ngồi xem ti vi ở bên cạnh, cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi con gái:
- Ngôn Ngôn, con rất thích anh Bắc Niên sao?
Lý Yên Ngôn nghe thấy tên Du Bắc Niên, hai mắt liền sáng lên.

Bé thành thật gật đầu:
- Vâng ạ, anh Bắc Niên giỏi lắm đó mẹ, anh còn thường xuyên chỉ bài cho con nữa… Có điều con vẫn thích mẹ, ba và em trai nhỏ nhất nên mẹ đừng lo nhé.
Yên Vân Hạ có chút buồn cười với lời lẽ nịnh nọt này của con gái, xong cũng không ngăn cản cô nhóc thân thiết với cậu bạn nhà Nhã Đan.
Ngày dã ngoại cũng đến, Du Bắc Niên tỏ ra dáng vẻ của một ‘đấng nam nhi đại trượng phu’, liên tục giúp đỡ Lý Yên Ngôn lấy đồ ăn hay chơi đùa.

Nhìn hai đứa nhỏ hòa thuận, Yên Vân Hạ lại có một cảm giác vô cùng khó tả.

Nói sao thì lũ nhỏ cũng không biết chuyện của đời trước, tuy Du Bắc Quân đã nhiều lần xin lỗi cô, Yên Vân Hạ bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã buông xuôi.

Hơn nữa cô cũng rất quý mến Nhã Đan...!Yên Vân Hạ cảm thấy cứ để hai đứa nhỏ thân thiết với nhau thế này cũng không tệ.

Lúc này, Lý Trạch Lâm và Du Bắc Quân đang nướng thịt, không khí vô cùng tĩnh lặng.

Bỗng nhiên Du Bắc Quân lên tiếng:
- Cậu cảm thấy thế nào nếu chúng ta kết thông gia?
Lý Trạch Lâm hơi nhíu mày.

Cậu biết con gái mình xinh xắn, đáng yêu, nhưng đứa nhỏ trước đây luôn quấn quýt mình, giờ bị người khác cướp mất, Lý Trạch Lâm đương nhiên không vui.

Mặc dù Du Bắc Niên tốt với Lý Yên Ngôn thật, có điều làm gì có người đàn ông nào đáng tin như ba? Chưa kể Du Bắc Niên vẫn còn là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch.

Lý Trạch Lâm lạnh lùng đáp:
- Con gái tôi đâu phải là ai muốn lấy là cũng lấy được đâu.
Rõ ràng Lý Trạch Lâm vô cùng kiêu ngạo về con gái của mình, điều đó là cho Du Bắc Quân không hài lòng chút nào.

Dù sao thì con trai của hắn cũng đâu có kém cạnh? Du Bắc Quân nhướn mày nói lại:
- Con trai tôi cũng đâu có tầm thường? Thằng bé từ hồi mầm non đã được nhận rất nhiều thư tỏ tình rồi đấy.

Chưa kể thằng bé còn tham gia đội tuyển học sinh giỏi của trường.

Vừa có tài vừa có sắc\, cậu còn cằn nhằn cái gì?
Lý Trạch Lâm cũng chẳng chịu thua.

Hai người cãi cọ một lúc, bọn họ đều muốn khoe cái tốt của con cái mình ra cho người kia thấy.

Cuối cùng, Lý Trạch Lâm cũng gật đầu thỏa hiệp:
- Kết thông gia thì có thể, nhưng phải do hai đứa nhỏ khi lớn tự quyết định, còn hiện tại, tôi chỉ mong con gái mình lớn lên khỏe mạnh, có thể làm được những điều con bé muốn thôi.
Đúng vậy, thời gian còn rất dài, chúng ta không thể đoán trước được điều gì cả.

Đối với những người làm cha làm mẹ thì hình ảnh con cái bọn họ hạnh phúc, vô lo vô nghĩ mới là quan trọng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận