Quan Mỵ Du tỉnh lại trên giường ngủ, cô không biết vì sao mình lại ngủ quên.
Não bộ hoạt động, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là.
Triệu Tuấn Dương đâu?
Cô xuống giường, nhìn dáo dác một vòng.
Hắn không có ở đây, chỉ để lại mảnh giấy trên bàn.
Nội dung như sau:"Nếu em không có ý cùng thầy thì thầy cũng không gượng ép.
Hẹn gặp lại Mỵ Du."
Quan Mỵ Du mắng hắn ngốc, nếu như không có cô hắn không đời nào đi được cửa sau mà đầu thai được vào chỗ tốt đâu.
Cô chạy ra ngoài, tính đi xuống mười tám tầng địa ngục tìm hắn, ra tới cửa đã bị cha Quan chặn lại.
Ông ấy tới nói chuyện với cô, sắc mặt cô vô cùng khó coi.
Sao sớm không đến, muộn không đến mà cha lại đến vào thời điểm này cơ chứ?
"Con định đi đâu phá phách nữa đấy?"
"Có đâu cha." Cô giả vờ, đành đi vào trong phòng.
Cha Quan tới đây nói về chuyện hôn sự của cô và Quỷ Vương đại nhân, ông nói ngày mùng 2 tháng sau là ngày đẹp.
Lúc đó âm khí nặng, thích hợp làm hôn lễ.
"Cha, con không muốn kết hôn." Cô mếu môi, cầu xin ân huệ cuối cùng.
Cha Quan thở dài, ông hiểu rõ con gái đang ở tuổi ăn tuổi chơi, gả đi sớm đúng là hơi bất công cho cô.
Quan Mỵ Du sinh ra từ cái trứng mà ông dùng năm trăm năm ma lực để tạo hình, cô là một phần của ông.
Là con gái cưng, con gái bảo bối của Lục Phán Quan mà cả Địa Phủ ai cũng biết.
Bao năm nay ông tận tụy với Địa Phủ cũng vì cái hôn ước với con gái và Quỷ Vương.
Làm Quỷ Hậu thì tương lai con gái ông sau này không cần phải lo nữa, dưới một người trên vạn người.
Ông muốn cô có cuộc sống tốt nhất, nên mới quyết định hôn ước này.
"Con gái lớn phải gả chồng chứ, con đó phải trưởng thành lên đi.
Lỡ tương lai cha không còn, con còn có chồng để dựa dẫm.
Ngài ấy là Quỷ Vương đại nhân, con ở bên ngài ấy chắc chắn sẽ không chịu khổ."
"Cha sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta sống như trước đây.
Con là con gái của cha thôi được không cha?"
Quan Mỵ Du nhõng nhẽo nằm lên đùi ông.
Lục Phán Quan thở dài, xoa xoa tóc cô.
"Ngoan, nghe theo cha sắp xếp, cha chỉ muốn con vui vẻ thôi Mỵ Du."
"Con không vui." Cô xụ môi.
"Ngài Quỷ Vương nói, ngày mai sẽ đón con đi tới điện của ngài ấy làm quen.
Con đi thử, sẵn biết mặt chồng tương lai luôn."
"Cha vẫn kiên quyết gả con đi, con ghét cha!!!"
Quan Mỵ Du lại làm nũng, Lục Phán Quan đã quen rồi.
*
Cuối cùng bị Tiểu Thúy bắt đi tắm rửa, trang điểm để ngày mai đi hẹn hò.
Quan Mỵ Du phụng phịu:"Em nói xem, nói chuyện với một lão già nghìn tuổi thì nên nói cái gì?"
Tiểu Thúy lắc đầu không đáp.
Đấy ngay cả Tiểu Thúy cũng không thấy phù hợp, cha cô làm sao thế?
Triệu Tuấn Dương sao hắn lại bỏ đi chẳng nói gì chứ? Cô lo lắm hay hắn bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi?
Tiểu Thúy chuẩn bị cho cô một cái váy đen kín cổ dài tới mắt cá chân, đây là lễ phục của Địa Phủ.
Vừa rườm rà, vừa nặng nề.
Quỷ Vương đại nhân ấy sai chó ba đầu tới kéo xe cho cô đi, cô nhìn thấy chó ba đầu lại nhớ tới Lâm Hạo.
Anh ta vẫn đang chờ cô xem trộm giúp sổ sinh tử, đợi chuyến này về cô sẽ lẻn vào phòng sách lần nữa.
Chó ba đầu chở cô đến một cái điện có vẻ cổ xưa, cũng đúng Quỷ Vương đã ngủ cả mấy trăm năm rồi nên thiết kế nhà cửa vẫn còn theo kiểu cổ xưa.
Cô đi qua âm hồ, âm khí chỗ này cực kì mạnh.
Bước vào trong gian nhà chính, đã có quỷ sai dẫn đường cho cô đi vào phòng ăn.
Tại đó có bày một bàn ma khí thịnh soạn, người ngồi chờ mặc quần tây áo sơ mi quen thuộc.
Triệu Tuấn Dương nhìn cô, hơi mỉm cười.
Quan Mỵ Du chạy lại, hỏi ngay:"Thầy Triệu sao thầy ở đây?"
"Quan tiểu thư đây là Quỷ Vương đại nhân đấy ạ."
Quỷ sai đi bên cạnh cung kính nhắc nhở.
Quan Mỵ Du ngờ nghệch nhìn hắn, còn hắn cũng đang nhìn cô với ánh mắt tràn ngập ý cười.
Hắn là lão già đã ngủ mấy trăm năm mới tỉnh lại? Nhưng rõ ràng hắn là thầy Triệu mà?
"Vị hôn thê, em ngồi đi."
"Thầy nói đi, chuyện này là sao?"
Quan Mỵ Du tức giận, sao hắn xem cô như là trò đùa mà trêu chọc.
Cô thật lòng muốn giúp hắn, còn hắn thì...
Cô đúng là làm ơn mắc oán.
"Em ngồi xuống trước đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện." Hắn đề nghị.
"Ăn cái con khỉ, ai thèm ăn với ngài.
Ngài là Quỷ Vương, ngài trêu đùa tôi thì ngài vui lắm chắc? Ngài nghĩ mình giỏi rồi muốn làm gì thì làm hả?"
Cô chửi hắn xong muốn rời đi thì bị hắn nắm tay kéo lại.
Hắn chế trụ cô, lưng cô bị ép sát cạnh bàn.
"Tôi phải thử lòng vị hôn thê của tôi chứ? Xem trong lòng em có ai?"
"Thử lòng? Thầy được lắm, thử xong rồi, vừa ý ngài chưa?"
Cô giằng tay hắn ra phát cáu đến mức nhăn nhó.
Quỷ sai đã bị hắn đuổi ra ngoài, lúc này chỉ còn cô và hắn.
Triệu Tuấn Dương giằng co với cô, cuối cùng hắn chế trụ cô ngồi trên bàn với tư thế khóa trong vòng tay hắn.
"Ngài muốn gì?" Cô cứng miệng.
"Sao em biến mất vậy, tôi đã đi tới nghĩa trang, bãi tha ma tìm em rất lâu đấy?"
"Liên quan gì ngài." Hốc mắt cô đỏ lên, bị hắn ức hiếp sắp khóc.
"Sao lại không liên quan? Mỵ Du tôi cũng không biết mình là Quỷ Vương, linh hồn của tôi bị tổn thương mà phân tán tứ phía, chìm trong ảo cảnh do mình tạo ra.
Mọi thứ đối với tôi đều vô thực, chỉ có duy nhất em là người tôi ghi nhớ đầu tiên sau khi tỉnh dậy.
Tôi được biết em là hôn thê của tôi, em nói xem đây có phải là trời đất sắp đặt cho chúng ta không?"
"Ngài vẫn lừa tôi, ngài nói ngài bị đày xuống mười tám tầng địa ngục còn gì?" Cô vẫn tức giận, vì cô lo cho hắn, hắn lại lừa cô.
"Để thử lòng em, xem vị hôn thê của tôi có vượt rào không? May quá, em vẫn luôn hướng về tôi Mỵ Du."
"Ngài bị hâm à, Thầy Triệu cũng là ngài mà."
Hắn vô lý hoang đường!
"Tôi ghen với chính mình, không được sao?"
Quan Mỵ Du nhìn hắn, hai má đỏ lên.
Hắn thừa nhận mình ghen, vậy có phải hắn vừa gián tiếp bày tỏ tình cảm với cô hay không?
Để chắc chắn cô hỏi lại:"Ngài và tôi gặp nhau không bao lâu, sao ngài lại ghen? Ngài có biết ghen là gì không?"
"Mỵ Du, lúc tôi còn là con người.
Tôi có một cô bạn gái đến từ tháng bảy âm lịch."
"Ai là bạn gái của thầy?" Cô và hắn còn chưa từng nói chuyện tình cảm.
"Em có biết con người có khái niệm nếu nam cho nữ ở chung mà không có quan hệ về huyết thống thì chỉ có thể là mối quan hệ yêu đương hay không? Em nghĩ vì sao tôi lại cho em đồng ý ở lại nhà riêng của tôi? Vì em là học trò thôi sao?"
"Thì chẳng phải vậy sao."
"Biết rồi còn cố tình không hiểu."
Cô tính chu môi lên cãi bướng, thì ngay lúc đó hắn đã cúi người khóa môi cô ngăn chặn mọi hoạt động của miệng.
Quan Mỵ Du cứng đờ tại chỗ, tay chân giống như bị người ta hoá đá đặt trên lồng ngực hắn.
Triệu Tuấn Dương nhìn cô, hắn cười lưu manh:"Mỵ Du tôi biết mỗi đêm em đều mò qua phòng tôi hôn trộm.
Tôi luôn muốn đáp lại em nhưng không dám, tôi sợ em phát hiện ra tôi biết em không phải con người.
Sợ em biến mất, không có lý do để ở bên tôi nữa."
"Nói xạo." Cô đẩy hắn.
"Xạo hay không em biết rất rõ."
Triệu Tuấn Dương đứng đắn đi đâu rồi?
"Thưa ngài Quỷ Vương, thư ký Lâm đã được triệu hồi quay về rồi ạ." Quỷ sai đứng bên ngoài cung kính báo cáo.
"Được nói cậu ta nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ triệu tập."
Quan Mỵ Du tròn mắt, cô hỏi ngay:"Thư ký Lâm có phải Lâm Hạo không?"
"Đúng vậy, cậu ta là thư ký của tôi trước kia.
Năm đó tôi bế quan, cậu ta cũng bị thương không nhẹ nên cũng bị lưu lạc chốn Dương Thế."
"Thì ra đây là lý do anh ta sống mãi mà không già không chết."
"Mỵ Du, nói chuyện chúng ta đi.
Cha đã nói cho em ngày đẹp để cưới hỏi chưa?"
Chuyện này quá đột ngột, cô không biết đâu!!!.