Quan Mỵ Du không theo anh về nhà mà nói sẽ về nhà với Triệu Tuấn Dương.
Lần đầu tiên Lâm Hạo có cảm giác lưu luyến không rời, từ trước đến giờ anh chưa gặp một oan hồn nào đặc biệt như cô cả.
Xinh đẹp có thừa, hơn nữa là có pháp lực rất mạnh!
*
Quan Mỵ Du về nhà đã là nửa đêm, nghĩ nghĩ bây giờ Triệu Tuấn Dương chắc chắn là ngủ rồi nên cô rón rén đi vào phòng của hắn.
Người đàn ông đã ngủ say, lúc ngủ quả thật anh rất đẹp trai.
Cô bò lên giường chọc chọc vào má hắn, sau đó không nhịn được mà hôn lên gò má hắn.
Cô hôn xong thì tự mình cười tủm tỉm, người đàn ông này vừa ngoan vừa đáng yêu!
Sáng sớm cô theo Triệu Tuấn Dương đến trường học, lẽo đẽo theo hắn giống cái đuôi nhỏ.
Tính ra hắn cũng dễ chứ không hề khó khăn như Lâm Hạo đã dọa cô trước đó.
Tới trường thì hắn đi vào phòng giáo viên, còn cô bị Trần Tiểu Mai kéo lại hỏi chuyện.
"Hai người thế nào rồi, đi chung tới trường luôn đấy, ghê ta." Cô nàng tỏ vẻ hứng thú ôm vai cô chọc ghẹo.
Quan Mỵ Du cũng vui vẻ lắm, cô khoe:"Hôm qua tôi hôn rồi."
"Cái gì cơ?" Trần Tiểu Mai không giữ được bình tĩnh mà gào lên.
Cô chớp chớp mắt nhìn cô ấy, chỉ hôn có một cái bộ kì lạ lắm sao?
"Thầy Triệu hôn cậu á?" Biết mình phản ứng thái quá, cô ấy mới thấp giọng hỏi lại.
"Đúng rồi, không thể sao?" Quan Mỵ Du nghĩ rồi, cô hôn hắn hay hắn hôn cô cũng như nhau thôi.
Cũng là hôn mà nhỉ?
Trần Tiểu Mai tỏ vẻ đăm chiêu, xong lại cặp vai cô nói:"Nếu như cậu nói đã hôn được rồi, vậy tiến tới luôn đi?"
"Tiến tới đâu cơ?"
"Thì làm chuyện cấm trẻ con đó.
Tớ nói này, lên được giường là giữ được người đó nha."
"Lên giường ý là động phòng đó hả?"
"Cậu xài từ ngữ trên núi hả? Mà đại khái là vậy đó."
Quan Mỵ Du đỏ mặt, chuyện động phòng chỉ xảy ra khi hai người kết hôn thôi mà.
Như vậy, có phải hơi nhanh rồi không?
Trần Tiểu Mai dùng hết thời gian của giờ sinh hoạt buổi sáng để đả thông não bộ cho cô.
Quan Mỵ Du ậm ừ, không biết là hiểu hay không hiểu.
Thấy cô lơ ngơ đi về lớp, bóng lưng của cô khuất dần sau hành lang một cô bạn khác mới lên tiếng:"Cậu nói vậy lỡ cậu ta đi học lại với thầy Triệu thì sao?"
"Có mà mơ thầy Triệu mới ngó tới cậu ta." Trần Tiểu Mai xăm soi móng tay.
"Ý cậu nói là cậu ta nói dối á?" Nữ sinh nọ ngạc nhiên.
Trần Tiểu Mai nhướn mày:"Chứ cậu nghĩ thế nào, xung quanh thầy Triệu không chỉ có nữ sinh mến mộ mà có cả những cô gái ở độ tuổi khác.
Quan Mỵ Du có xinh đẹp một chút nhưng cũng không vì thế mà thầy ấy sa ngã đâu.
Đạo đức nghề nghiệp không cho phép thầy ấy thích học sinh đâu, cô ta chỉ bịa chuyện cho chúng ta ghen tị thôi.
Cậu có nghe cậu con cỏ không ăn cỏ gần hàng chưa?"
Mấy nữ sinh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, lúc ấy còn tôn sùng tư duy của Trần Tiểu Mai hơn.
Mục đích của cô ta khi cố làm thân với Quan Mỵ Du là vì muốn đá cô ra xa Lâm Hạo.
Anh là người Trần Tiểu Mai ngắm tới, không thể để Quan Mỵ Du ngán đường được.
Em họ thì sao, chỉ cần là người khác giới, Trần Tiểu Mai đều không thích!
*
Tối đó Quan Mỵ Du nghe theo lời Trần Tiểu Mai bày, chỉ cần lên được giường là giữ được người, nếu vậy cô cũng muốn giữ người.
Đợi hắn ngủ say, cô mon men bò lên giường của hắn.
Cũng hôn trộm giống như lần trước, sau đó vươn tay vào trong chăn tìm kiếm lưng quần của hắn.
Bỗng, Triệu Tuấn Dương mở to hai mắt giống như bị ma nhập.
Hắn nắm chặt bàn tay không an phận của cô, Quan Mỵ Du vội rụt tay lại.
Lâm Hạo đã nói không để cho hắn chạm vào người.
"Học sinh Quan, em định làm gì?"
"Em..." Cô đuối lý, chẳng lẽ nói muốn ngủ với hắn?
Triệu Tuấn Dương cau mày nhìn cô, trông hắn có vẻ tức giận rồi.
Cô đợi hắn mắng nhưng rất lâu hắn không nói gì cả.
Thấy vậy cô mới định giải thích:"Em...!Về phòng ngủ đi, thầy sẽ cho là em đang bị mộng du."
Hắn cướp lời cô.
Quan Mỵ Du định nói gì đó nhưng mà nghĩ nghĩ lại không biết nói gì, thôi vậy.
Cô ủ rũ đi về phòng của mình, tiêu rồi hắn ghét cô rồi phải không?
*
Lê gia trùng tang, liên tiếp nhà họ lê phải lo nhiều cái tang lễ trong cùng một thời điểm.
Vốn là gia đình giàu có tiếng, nên việc trùng tang nhanh chóng bị người đời đàm tiếu.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc bà cụ lớn trong nhà qua đời, lúc ấy con cháu cũng sắm sửa làm ma chay cho cụ tươm tất đàng hoàng.
Nhưng chỉ sau đám tang cụ một tuần lễ thì người con cả cũng bị tai nạn mà qua đời, một lần nữa kèn trống lại vang lên trong khuôn viên nhà họ Lê.
Tiếp theo đó lần lượt là những người khác mang dòng họ Lê, bốn cái đám tang xảy ra trong cùng một thời điểm đã thành công dấy lên lời dị nghị của sớm giềng.
Lê Bảo là cháu đích tôn của dòng họ, trong nhà xảy ra nhiều chuyện nên lúc lên lớp cậu không thể nào tập trung được.
Trong nhà mời rất nhiều thầy cúng tới xem nhưng kết quả vẫn không khả quan lắm.
Lần lượt người trong nhà chết đi, cậu cũng sợ mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
"Trùng tang à?" Lâm Hạo bị Lê Bảo kéo ra nói chuyện riêng, bọn họ vốn không thân thiết chỉ học cùng một lớp.
Lê Bảo gật đầu, miệng mồm lắp bắp:"Phải, Hạo đại ca anh phải giúp em, không là em chết!"
"Giúp là giúp thế nào, mời thầy pháp đi tôi không quản."
Lâm Hạo chỉ hứng thú với những oan hồn thiếu nữ dễ sai khiến, còn với quỷ hồn nhập xác không có tác dụng gì với anh nên anh không mảy may đi lo chuyện bao đồng.
Quay lưng vào lớp, lại bị Lê Bảo kéo lại.
Cậu ta thân là nam nhi đại trượng phu mà khóc lóc nắm tay anh giống như là van xin tình yêu vậy.
Người qua người lại lời ra tiếng vào, nể tình bạn chung lớp anh mới hứa đi xem thử coi sao.
Ai biết được lại bắt được oan hồn thiếu nữ dễ dụ cũng không chừng....