Tối ngày thứ ba, tôi và Tống Khanh thể hiện tình cảm trong căng tin, khi cậu ta đưa tôi về ký túc xá tôi bỗng nhớ ra một chuyện.
“À, cái người theo đuổi cậu thì sao? Sao tôi không thấy cô ấy quấn lấy cậu? Không phải cậu nói cô ấy rất điên cuồng sao? Lẽ nào cứ như vậy mà từ bỏ rồi?”
Tôi nhìn ánh mắt Tống Khanh có chút mất tự nhiên, sau đó cười: “Cô ấy hai ngày này không có ở trường, ngày mai khả năng sẽ về.
Đến lúc ấy cậu đừng để lộ đấy.”
Tôi vỗ vỗ vào ngực cậu: “Yên tâm đi, chúng ta có lẽ đều rất có tinh thần tôn trọng hợp đồng.”
Ngày hôm sau, tôi cuối cùng cũng gặp được cái người điên cuồng theo đuổi trong miệng Tống Khanh.
Khi tôi và Tống Khanh vừa khoe cảnh tình tứ sau khi ăn sáng ở căng tin xong, trên đường nhỏ trở về liền bị một vị mỹ nữ tóc dài mặc váy đỏ chặn lại.
Mái tóc đen dài, chân thon, môi anh đào.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về Lục Cẩm.
Lại kết hợp cùng chiếc váy đỏ của cô ấy, diêm dúa nhưng không dung tục.
Thật xinh đẹp.
Ở trong căng tin, tôi đã quấn lấy Tống Khanh, bảo cậu ta kể cho tôi nghe về cô fan girl cao cấp này.
Một năm sau khi tốt nghiệp, gia đình làm kinh doanh, vì vậy từ nhỏ cô ta đã sinh ra tính cách kiêu căng ngạo mạn, vừa gặp đã yêu Tống Khanh và cô ấy khá cố chấp.
Từ ánh mắt oán hận mà Lục Cẩm nhìn tôi, tôi cảm nhận được điều đó rồi.
"Tống Khanh, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?” Lục Cẩm khóc đến đáng thương, nói với Tống Khanh với giọng điệu cực kỳ ủy khuất.
"Cậu thích kiểu người thế này sao? Tôi rốt cuộc thua cô ta ở điểm nào?”
Tôi: ".....”
Đại tỷ, cô như vậy là không đúng rồi, Tống Khanh không thích cô, cô cũng không thể quay qua oán hận tôi được, tôi vô tội nha, tôi chỉ là một công cụ hình người thôi!
Tống Khanh đã phát huy hiệu quả công cụ hình người của tôi, cố ý nắm tay tôi mặt đối mặt với Lục Cẩm.
"Lục Cẩm, tôi đã nói rồi, tôi đã có người mình thích, mà cậu không tin.
Hiện tại đã thấy rồi chứ? Giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn gái của tôi, Lục Chi Dao.”
Không biết có phải tôi ảo giác hay không, ánh mắt Lục Cẩm nhìn tôi thế mà lại trùng khít với bóng đen ám ảnh của Dung Ma Ma khi về già.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy sẽ đột ngột rút kim ra đâm tôi.
Nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, sau khi Lục Cẩm oán hận nhìn tôi, cô ấy lạnh lùng nhìn tôi rồi nói:
“Tôi sẽ đợi hai người chia tay! Tôi sẽ đợi giây phút cô bị vứt bỏ!”
“Chúng tôi sẽ không chia tay.” Tay Tống Khanh nắm càng chặt tay tôi.
“Đúng, tôi cũng thích Tống Khanh, tôi kiếp này là người của cậu ấy, chết cũng là ma của cậu ấy.” Tôi linh cảm chợt lóe, thân mật tựa đầu vào vai Tống Khanh.
Không biết có phải động tác này của tôi kích động tới Lục Cẩm hay không.
Cô ta quay sang nhìn Tống Khanh, nước mắt lưng tròng: “Tống Khanh, tại sao cậu lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Cậu rõ ràng biết tôi thích cậu nhiều như thế nào mà.”
“Chuyện tình cảm không thể ép buộc, xin lỗi.” Ánh mắt Tống Khanh lạnh nhạt.
“Được rồi, tôi và bạn gái còn phải hẹn hò, hy vọng cậu sau này đừng bám lấy tôi nữa, chúc cậu hạnh phúc, Lục Cẩm.”
Nói rồi, Tống Khanh không đợi Lục Cẩm trả lời liền kéo tay tôi đi qua Lục Cẩm.
Lúc đi ngang qua Lục Cẩm, tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy thật giống như có thứ gì đó đang sụp đổ.
Là đau lòng.
…
“Thế nào, cậu hài lòng với màn trình diễn này chứ?” đi tới dưới lầu ký túc xá, tôi kích động nói với Tống Khanh.
“Không thi vào Bắc Ảnh thật đáng tiếc.” Tống Khanh hài lòng nhìn tôi.
“Có điều, cậu làm như vậy với con gái nhà người ta có phải là có chút tàn nhẫn không? Dù sao thì người ta cũng thích cậu như vậy.”
“Tôi nói rồi, chuyện tình cảm không thể ép buộc.”
“Nhưng mà cô ấy đẹp như vậy, tại sao cậu không thích cô ấy?” Nhan sắc quả thật là đè bẹp tôi.
“Không thích là không thích, không có nhiều tại sao như vậy, tôi chính là thích cậu.” Ánh mắt Tống Khanh nhìn tôi đặc biệt nghiêm túc.
“Khẩu vị của cậu thật độc đáo.”
“Quả thật, khẩu vị của tôi khá nặng.”
Khụ khụ… Đây là diễn kịch, diễn kịch thôi, người ta chuyển 5200 tệ trong đó đã bao gồm cả phí tổn thất tinh thần, tôi trong lòng tự an ủi.
“Nhưng tôi cảm thấy cậu thực sự rất xinh đẹp.” Tống Khanh nhìn thấy sắc mặt khó coi của tôi, nhíu mày cười.
“Bị cậu khen làm tôi quên mất chính mình luôn rồi.” Lúc này tôi mới để ý mình vẫn còn đang nắm tay Tống Khanh, liền nhanh chóng buông tay.
“Đúng rồi, ban nãy nhìn vào mắt Lục Cẩm, như thể muốn ăn thịt tôi vậy, cô ấy sẽ không làm ra những việc nguy hiểm đến tôi đó chứ.” Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giả vờ rất sợ hãi.
Không ngờ Tống Khanh không những không an ủi tôi, ngược lại còn nghiêm túc gật đầu: “Có khả năng.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Tôi thực sự sợ rồi.
“Xem ra tôi chỉ có thể bảo vệ cậu 24/24 rồi.” Tống Khanh thành thật nói.
Tôi ánh mắt lạnh lùng: “Không cần, nhưng mà...!phải thêm tiền!”
...
Nhận được 5200 tệ lần thứ năm mà Tống Khanh chuyển, tôi có chút xấu hổ.
“Cậu sắp biến tôi trở thành một kẻ hám tiền rồi.” Tôi nhìn vào những con số trong số dư Wechat của tôi đã tăng vọt trong vòng chưa đầy một tuần, mặt tươi như hoa.
Đôi môi mỏng của Tống Khanh khẽ cong lên: “Chuyện nên làm, tiền của tôi không đưa cho bạn gái tôi tiêu thì cho ai?”
Thật ra tôi cũng không thật sự muốn, khi lần đầu nhận được đúng là có chút kích động, nhưng sau này tôi phát hiện ra Tống Khanh hơi tí liền thích chuyển tiền.
Đối với những chàng trai như thế này, tôi chỉ muốn nói rằng… Hãy chuyển khoản mạnh tay hơn nữa nhé!
Thực ra tôi dự định sau khi hết hợp đồng sẽ trả lại cậu ta, nếu tôi không nhận, cậu ta lại cho rằng tôi ham muốn sắc đẹp của cậu ta.
“Công tử, cậu diễn sâu quá sâu rồi.” Tôi nhướng mày nhìn Tống Khanh.
“Ước gì mơ mãi không tỉnh.”
Khụ khụ.
Tôi vẫy tay lên lầu, vội vàng chuồn đi.
- Còn nữa -.