Đã tử bởi
“Tôi… tôi… không được…”
Rút tay về, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng cự tuyệt.
Bọn họ căn bản không hề biết nhau, sao lại có thể tùy tiện lên giường?
Mặc dù cô quả thật bị dáng vẻ anh tuấn lịch sự của anh hấp dẫn, nhưng cô rất quý trọng lần đầu tiên của mình, cô muốn đem lần đầu của mình tặng cho người đàn ông cô yêu, không thể tùy tùy tiện tiện không giải thích được mà đánh mất.
“Em không cần?”
Ân Hạo nhướng mày, nâng môi cười hỏi, mười ngón tay thon dài đã sớm chui vào trong áo cô dùng sức xoa nắn nơi mềm mại đẫy đà, cảm thụ xúc cảm mềm mại mịn màng.
Ngây người như phỗng nhìn khóe môi anh nở nụ cười xấu xa, Đồng Vũ Thiến đỏ mắt, mãnh liệt lắc đầu.
“Nhưng phản ứng của em hình như không giống với lời nói của mình.”
Nói xong anh đưa dục vọng nóng bỏng đâm lên phía trước.
Bị dục vọng cường tráng của anh chạm vào, cô không kiềm chế được phát ra tiếng kêu rên mềm mại, gương mặt có chút bối rối.
“Nhìn xem, em thật nhạy cảm.”
“Anh…”
Đồng Vũ Thiến há hốc mồm cứng đờ lưỡi, trong đầu rối loạn một đoàn, nói không ra nửa câu phản bác.
Khi dục vọng của anh đánh tới, trong nháy mắt, nội tâm giống như có một cái gì đó kích thích lan tỏa ra khắp cơ thể.
Cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã mặc quần jean, nếu không cảm giác đó sẽ càng mãnh liệt hơn nữa, tiếng kêu của cô sẽ có thể kinh người hơn.
Nghĩ đến điểm này, Đồng Vũ Thiến cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Nói xem, nếu như em không cần, sao còn để cho anh sờ em?” Ân Hạo cười hỏi, bàn tay lúc nhẹ lúc nặng xoa nắn bầu ngực mềm mại, càm xúc mềm nhũn tuyệt vời này khiến anh thở dài thật sâu.
Cô lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra tay của anh đã sớm đưa vào trong áo của mình, áo cũng bị anh vén lên cao.
Còn khoa trương hơn, cô hoàn toàn bị anh dẫn dắt, bỏ quên sự thật mình đang bị ăn đậu hũ.
Thú vị nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Ân Hạo khẽ vuốt nhẹ nụ hoa bị anh trêu chọc đã thẳng đứng, nhẹ nhàng véo một cái.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm đột nhiên ập tới, cô lại một lần nữa duyên dáng kêu ra tiếng.
“Anh…”
“Anh đã nói, em rất nhạy cảm.”
Bị anh trêu chọc, Đồng Vũ Thiến xấu hổ đỏ mặt, không cam lòng vươn tay đưa vào ngực anh dưới lớp áo blouse cũng bóp nhẹ một cái.
Đỉnh ngực bị kích thích, Ân Hạo hít một hơi, toàn thân nổi da gà.
“Nhìn, anh cũng rất nhạy cảm.” Cô hồn nhiên không biết hành động của mình hoàn toàn khiêu khích anh, Đồng Vũ Thiến hất cằm, lấy giọng dạy dỗ nói: “Bị bóp như vậy, ai không… Á!”
Cô còn chưa nói hết, Ân Hạo đã trực tiếp đè cô lên giường, cắn răng khàn khàn nói: “Cô gái, hành động của em chính là đùa với lửa.”
Phụ nữ lên giường cùng anh không ít, nhưng chưa có một cô gái nào vừa có vẻ mê hoặc lại ngây thơ như vậy, khiến cho từng tế bào trong cơ thể anh tràn đầy khát vọng muốn hoan ái với cô.
Anh từ trước tới giờ vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng tự chủ của bản thân, nhưng lại thất bại hoàn toàn trước cô.
Bị anh đè ép, Đồng Vũ Thiến giùng giằng, phát ra âm thanh kêu khổ sở: “A…. Tôi… tôi sẽ bị anh đè bẹp…”
Anh cũng không phải mãnh nam toàn cơ bắp, thân hình cao to gì hết nhưng tại sao lại nặng đến kinh người? Đồng Vũ Thiến có cảm giác sắp bị anh đè bẹp chết.
“Em gái, em chưa từng nghe qua đàn ông và phụ nữ lúc ân ái thường phải đè ép lên đối phương sao.”
Không nén được khát vọng cháy bỏng, anh mặc không để ý cô giãy giụa, bằng tốc độ kinh người cởi bỏ quần sóc của cô.
Nhìn quần sóc trong nháy mắt bị người ta cởi vứt sang một bên, Đồng Vũ Thiến đỏ mặt kêu lên: “A! Tôi…”
Bàn tay to che miệng cô, Ân Hạo cúi đầu, cố ý lấy giọng nói dịu dàng nỉ non bên tai cô.
“Ngoan, nếu em muốn, anh rất vui lòng nhờ em làm giúp anh.”
“Ai, ai muốn giúp anh!”
Anh cười nhẹ, tay rời khỏi bộ ngực cô, chậm rãi vẽ vòng tròn từ từ đi xuống, khẽ vuốt ve.
Ngón tay tràn đầy ý vị trêu đùa rơi trên da thịt cô, mang đến cảm giác tê liệt, thân thể của cô càng thêm cứng ngắc.
Bởi vì kinh ngạc, Đồng Vũ Thiến quên cả giãy giụa, cứ ngơ ngác mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Khi bàn tay anh vẽ vòng vòng trên rốn cô thì hơi thở của Đồng Vũ Thiến càng thêm dồn dập, toàn thân nổi da gà.
“Anh… anh…. Có thể đừng làm như vậy được không?”
Ân Hạo cười hỏi: “Không thích?”
Cô còn chưa kịp phản ứng, lại thấy anh cúi người, đưa đầu lưỡi, càn rỡ liếm láp cái rốn mịn màng của cô, còn dùng sức bú liếm.
Không có cách nào nhịn được sự vuốt ve trêu đùa của anh, Đồng Vũ Thiến cong người, kêu lên mềm mại: “A! Van cầu anh… Đừng như vậy…”
Ân Hạo không để ý cô rên rỉ cầu khẩn, tiếp tục dùng miệng cảm nhận da thịt mềm mại của cô.
Đối với hành vi ác liệt của anh, cô chỉ biết đỏ mặt, thở gấp, nơi tư mật trào ra luồng khí nóng, lặng lẽ dính ướt quần lót của cô.
Biến hóa như vậy khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt, đang suy nghĩ nên phải làm gì để tránh anh thì Ân Hạo lại tà ác đưa ngón tay lần tới đùi cô tìm đến nơi địa phương mềm mại ấm áp.
Hoàn toàn không ngờ anh sẽ đưa tay chạm vào nơi tư mật, Đồng Vũ Thiến nhanh tay chặn lại, kẹp hai chân, hoảng hốt kêu: “Không! Không được!”
Chỉ cần tay anh đi vào, anh nhất định sẽ phát hiện quần lót của cô ẩm ướt.
Còn nói, anh ta chỉ chỉ là cháu của bệnh nhân mà mẹ phải chăm sóc, cô và anh ta chỉ gặp mặt mấy lần, sao có thể tiến triển đến mức này?
Đây không phải là hành động mà một cô gái ngoan nên có!
Cô rõ ràng nên cự tuyệt, nên đẩy anh ra, nhưng thật kì lạ, cô giống như là bị ma làm, mặc anh làm ra những hành động thân mật mà chỉ có những người yêu nhau có thể làm.
“Không thể? Nhưng thân thể em so với em còn thành thực hơn.”
Phản ứng của cô quá tốt, tốt đến mức anh cảm giác cô không phải là xử nữ.
Bàn tay bị hai đùi trắng nõn của cô kẹp lại, Ân Hạo duỗi ngón tay ra có thể cảm giác được mật huyệt ướt át của cô.
“Cái… cái gì?” Đồng Vũ Thiến không hiểu hỏi.
“Em ướt!”
Mặc dù bị chân cô kẹp lại, nhưng ngón tay dài chống đỡ nơi tư mật của cô vẫn hoạt động tự nhiên như cũ, nhẹ nhàng xoa, ngón tay lại chui vào trong động tình tìm kiếm mật dịch.
“Em muốn xem không?”
Không biết Ân Hạo muốn ình xem cái gì, nhưng trực giác mách bảo cô đó không phải là chuyện gì tốt, Đồng Vũ Thiến liều chết ngọ nguậy muốn thoát.
“Nếu không muốn xem, thì em cũng phải bỏ tay anh ra? Hay… Em muốn thử những thứ khác?”
Anh nhíu mày, gương mặt lộ vẻ xấu xa khiến cô hoảng hốt.
“Không, khong cần.” Cô vội vàng mở chân, gấp đến độ toàn thân đỏ bừng.
Người đàn ông này đúng là con sói lớn háo sắc, chỉ lơ là một chút sẽ bị anh nuốt vào bụng, cô phải để ý, không để anh mê hoặc, không nên đồng ý anh bất cứ yêu cầu nào.
“Nếu không muốn chơi trò khác, vậy trực tiếp đến đây đi.”
Đồng Vũ Thiến bị lời nói của anh chấn trụ hoàn toàn.
Ý là… Cùng anh ta ân ái sao?
Mặc dù bây giờ quan hệ nam nữ không bảo thủ giống như trước, tình một đêm, hay nói chỉ quan hệ không yêu không phải không có, nhưng cô không có biện pháp tiếp nhận.
Cùng ân ái với cô, nhất định phải là lão công của mình, còn phải là người đàn ông mà cô yêu thương!
“Không, không thể như vậy! Không thể!”
Nghe cô kêu la, dục vọng thì đang bùng cháy, Ân Hạo xanh mặt hỏi: “Tại sao?”
“Anh không phải là bạn trai tôi, cũng không phải chồng tôi…”
Nghe vậy, anh nhíu mày, cắt đứt lời cô. “Thật sự anh là lão công của em a!”
Đồng Vũ Thiến sửng sốt. Cô đã gả cho anh khi nào?
Ân Hạo mỉm cười, lấy giọng nói vô cùng dịu dàng bao dung nói: “Lão bà, trí nhớ em thật kém, ở trong suy nghĩ của ông nội, chúng ta kết hôn đã là vợ chồng rồi.”
Anh mặc dù không có hứng thú chơi chò chơi diễn nhân vật, nhưng mà, nếu là diễn với cô bé ngốc này, thật sự rất thú vị.
Đồng Vũ Thiến bất khả tư nghị kêu lên. “Đó là ông nội anh suy nghĩ lung tung, sao có
thể coi là thật?”
“Vậy là em không muốn làm?”
“Không muốn! Không muốn!”
Giống như là muốn thuyết phục bản thân không bị anh đầu độc, cô mãnh liệt lắc đầu, thề
không cùng bác sĩ đẹp trai chơi tình một đêm.
“Nếu không muốn, sao em lại ướt nhiều như vậy?” Ân Hạo đưa ngón tay dính mật dịch
bôi lên má cố, vô cùng tuyệt vọng nói: “Đây không phải là em cũng muốn anh chứng
minh sao?”
Cô mở lớn hai mắt sững sờ nhìn động tác của anh, cô không thể tin được, thứ ẩm ướt
Dính trên ngón tay anh chính là từ nơi mềm mại của cô.
“Tôi…”
“Anh biết em nghĩ gì, muốn lão công yêu thương em thật tốt.”
Anh hoàn toàn coi thường sự chống cự của cô, Ân Hạo cởi bỏ quần lót của cô, đưa vật
nóng đã sớm không chịu nổi chống đỡ vào cửa huyệt ẩm ướt, nhẹ nhàng ma sát.
Động tác bá đạo của anh khiến cô không có một chút cơ hội phản kháng.
Khi vật cực đại của anh chống đỡ nơi mật huyệt, toàn thân cô nhạy cảm run rẩy.
Giật mình với phản ứng của cơ thể, Đồng Vũ Thiến rủ mắt xuống, nhìn thấy nơi tư mật
của hai người đang tiếp xúc, toàn thân nóng bừng, đầu óc trống rỗng.
Đây không phải là sự kết hợp lí tưởng mà cô mong ước, nhưng giờ phút này, phản ứng
của thân thể và lí trí hoàn toàn trái ngược.
Cô không biết phải làm sao, nhưng lúc dục vọng của anh chống đỡ, thân thể của cô
không tự chủ được nghênh hợp, giống như khát vọng nó tiến vào.
Ân Hạo hài lòng nhìn cô phản ứng nhiệt tình, không nhịn nổi nữa vội vàng thẳng lưng tiến vào.
Vật nóng cực đại của anh xâm nhập vào mật huyệt chật khít, lập tức khiến cô đau đớn.
“A! Thật là đau!” Đồng Vũ Thiến bị đau hét thảm lên một tiếng.
Vừa nghe cô kêu thảm thiết, thân thể anh cứng đờ, ảo não cất giọng hỏi: “Chết tiệt! Em…
em là lần đầu tiên?”
Giọng nói bực bội của anh khiến cô ủy khuất tức giận phản bác: “Anh…anh là đồ khốn
kiếp! Tôi làm gì để anh cảm thấy tôi không phải lần đầu tiên?”
Cô biết lần đầu tiên sẽ đau, nhưng không nghĩ sẽ đau đến mức độ này.
Mặc dù không thể nào biết số đo của anh ta so với những người đàn ông khác nhưng cô có thể xác định, anh và cô không hợp!
Đồng Vũ Thiến nghĩ muốn đá anh, chân lại bị bàn tay anh áp chế, căn bản không thể
động đậy.”
“Em nhiệt tình như vậy, anh nghĩ là…”
Lần đầu tiên đoán sai, Ân Hạo hoàn toàn sững sờ.
“Tôi là người, cũng không phải là không có cảm giác, bị anh sờ như vậy đương nhiên có
phản ứng!”
Ân Hạo cứng đờ, lại lần nữa bị lời cô nói không thốt nên lời.
Thật sự cô không phải là búp bê thổi khí, nếu không phải, tất nhiên phản ứng động tình là
đương nhiên.
Bởi vì anh đã lâu không tìm phụ nữ sao?
Cảm giác đau khiến cô từ u mê tỉnh táo lại, cô dịch dịch cái mông lùi về phía sau lầu bầu.
“Tôi… tôi không cần, chúng ta không hợp, miễn cưỡng tiến sâu hơn sẽ rất…”
Không hợp? Giữa đàn ông và phụ nữ lại có chuyện không hợp vì lớn và nhỏ.
Nếu không phải dục vong đang căng đau không dứt, Ân Hạo nhất định sẽ bị lời nói của cô chọc cười, nhưng lúc này anh căn bản không có tâm tình nghe cô nói, trực tiếp cầm lấy hông cô, bá đạo không cho phép di chuyển.
“Không cho phép em động.”
“Tại sao?”
“Nếu đau, thì cố nhịn, nếu không tương lai em sẽ ám ảnh với chuyện này.”
Cô quá nhỏ, cộng thêm phản ứng nên nơi đó càng thêm chật hẹp, hút anh thật sự chặt, muốn anh rút ra lúc này, anh không làm được!
“Cũng không phải anh đau, anh mới có thể nói như vậy.”
Đời này, cô không muốn làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa! Đồng Vũ Thiến vừa nghĩ tới, eo nhỏ không ngừng giãy dụa, cố gắng kéo dãn khoảng cách.
Vì cô không ngừng giãy dụa, anh kiên trì đuổi theo, chỗ kết hợp giữa hai người lâm vào tình trạng đưa đẩy.
Ân Hạo chôn sâu trong nơi ấm áp của cô, mật huyệt ấm nóng chặt chất, cảm giác vật nóng càng thêm trướng.
Không có chút khe hở để tiến vào, Đồng Vũ Thiến cảm giác cơn đau đang đánh úp lại.
“Anh nhẹ chút, người ta là lần đầu.. Thật là đau...” Cô đáng thương cầu xin.
Nơi tư mật chặt khít khiến cho anh cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có, anh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng muốn nhẹ một chút, nhưng em thật chặt, nóng…”
Cảm thụ với anh hoàn toàn khác, Đồng Vũ Thiến chỉ thấy đau mỗi lần anh ra vào, dục vọng của anh lại càng thêm to lớn, nóng rực va chạm khiến cô đau muốn khóc.
“Oa… Thật là đau… Anh ra ngoài, đi ra ngoài!”
Nhìn vẻ mặt say mê cùng ánh mắt nóng rực của anh, cô không khỏi tức giận nghiến răng.
Người đàn ông này thật quá đáng, tại sao lại có vẻ mặt hưởng thụ như vậy?
Đồng Vũ Thiến tức giận há miệng cắn vai anh,d ùng sức, khiến anh cũng cảm nhận được đau đớn giống mình.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Ân Hạo mặc dù đau lòng, nhưng không có cách nào dừng động tác, đành để cho cô cắn.
“Nhịn chút nữa, rất nhanh sẽ không đau.”
“Ưm… Anh nhanh chút, mau đi ra!” Cô dùng hết sức đẩy vai anh, nhưng không khiến anh xê dịch được nửa phần.
Không để ý tới sự chống cự của cô, Ân Hạo không những không ngừng lại, ngược lại động tác càng thêm mãnh liệt.
Một lúc sau, Đồng Vũ Thiến cảm thấy, đau đớn dần dần biến mất thay vào đó là khoái cảm tê dại tràn ra từ chỗ hai người kết hợp.
Từng trận khoái cảm đánh tới, khiến cho cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
Đồng Vũ Thiến không nhịn được nghĩ, thì ra đây là cảm giác khi ân ái.
Lúc đầu đau đớn khiến cô nghĩ tuyệt đối không muốn thử lại lần thứ hai, không ngờ, cảm giác đau cũng không kéo dài, chỗ tư mật tràn ra cảm giác rung động, khoái cảm kinh người lấn chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô.
Đây là cảm giác khó nói lên lời, xuyên thấu toàn bộ cơ thể, mà chỗ kết hợp không ngừng trào ra mật dịch, càng trở nên ướt át, theo động tác rút ra rút vào của anh, càng tạo ra những âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Không biết suy nghĩ trong đầu cô, Ân Hạo nghe được tiếng rên rỉ biết cô cảm nhận được khoái cảm, thẳng lưng tiến vào tần suất càng nhanh càng mạnh.
Quên rằng bản thân vừa rồi còn kháng cự, hai tay Đồng Vũ Thiến đưa ra vây quanh cổ anh, bỏ qua sự dè dặt, nghênh hợp anh tiến sâu vào, khoái cảm tê dại này khiến cô không có cách nào hình dung được.
Cô nhiệt tình phản ứng khiến hô hấp của Ân Hạo càng thêm dồn dập, sau một hồi kịch liệt chạy nước rút, rất nhanh đã cùng cô leo tới đỉnh của dục vọng.
Đồng Vũ Thiến mặc anh đè ép, cảm giác toàn thân giống như bị hòa tan, ngay cả sức để nâng một ngón tay cũng không có. Mà gương mặt cô đang dựa sát vào lồng ngực cường tráng của anh theo mỗi một lần hô hấp, quy luật, phập phồng.
Cô không biết ân ái cũng phải phí tổn thể lực thế này.
Sau đó, trong khi cô vẫn còn đang thở thì Ân Hạo đứng dậy, từ trong bàn làm việc lấy ra khăn ướt, thay cô lau chùi lại chất dịch ở giữa hai chân.
Khi khăn giấy chạm vào vết tinh dịch của anh cùng với vệt máu đỏ thẫm đại biểu cho sự thuần khiết của cô thì anh khẽ sựng lại, một ý niệm nhanh chóng xẹt qua.
Động tác của anh khiến cô hoảng hốt, đồng thời cũng lấy lại tinh thần.
“Tôi… tôi tự mình lau được rồi.” Cô đoạt lấy khăn ướt trên tay anh, mặt cúi thấp không dám nhìn anh, ngập ngừng mở miệng.
Sau khi kích tình qua đi, lí trí trở lại, cô xấu hổ thật sự muốn khóc.
Cô thật sự không ngờ, mình lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Giữa bọn họ có tia lửa mãnh liệt hấp dẫn nhau ư? Gấp đến mức không cần cởi quần áo đã quan hệ?
Càng khiến cô ảo não hơn là, cô thậm chí không ngờ anh còn chẳng thèm đeo bao cao su!
Mang thai, bệnh lây qua đường tình dục… Vừa nghĩ tới nguy cơ vì không làm các biện pháp an toàn, Đồng Vũ Thiến chỉ muốn đập đầu chết.
Thấy vẻ mặt cô ủ rũ Ân Hạo lo lẳng hỏi: “Em vẫn ổn chứ? Thấy không thoải mái chỗ nào?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, bị anh mất khống chế giày vò, nên chắc cũng không được thoải mái.
Nghe anh dịu dàng hỏi, trong lòng của cô không hiểu sao cảm thấy chua xót.
Tùy tiện lau đi vết dinh dính giữa hai chân, Đồng Vũ Thiến nhanh chóng mặc quần lót và quần sóc, nhanh chóng nhảy xuống giường.
“Tôi… tôi phải về.”
Thấy cô từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn mình một cái, dáng vẻ vội vã chỉ muốn thoát khỏi anh, Ân Hạo trầm giọng nói: “Khuya rồi, để anh đưa em về.”
Anh còn một số bệnh án cần phải xem, nhưng giờ cũng quá muộn, dáng vẻ của cô như vậy, anh không an tâm để cô về một mình.
“Không! Anh không cần đưa tôi về!”
Bây giờ, cô chỉ muốn đem toàn bộ kích tình vừa xảy ra thành một giấc mộng xuân, xóa đi trí nhớ về lửa nóng mà anh mang tới, cách anh thật xa.
Nhìn cô cúi đầu mãnh liệt đi về phía trước, Ân Hạo nhớ tới tình huống bi thảm khi cô đâm đầu vào cánh cửa, nhỏ giọng quát: “Không cho phép chạy!”
Cô gái này sao lại như vậy?
Cô hối hận vì đã quan hệ với anh sao? Vừa kết thúc đã muốn chạy đi, tính toán phủi sạch quan hệ với anh, dáng vẻ này khiến trong lòng anh cực kì khó chịu.
Nghe thấy anh quát, Đồng Vũ Thiến chẳng những không bước chậm lại, còn đi nhanh hơn, ý đồ muốn kéo dãn khoảng cách với anh.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Ân Hạo cũng tức giận đuổi theo sau.
Trước giờ cùng phụ nữ lên giường, anh không hi vọng có bất kì dính dáng gì, vậy mà cô gái ngốc trước mặt lại khiến anh phá vỡ quy tắc này.
Cô lại muốn chạy trốn? Tại sao?
Vì bảo vệ tôn nghiêm của đàn ông, anh cần phải biết rõ lí do của cô!
Đây tuyệt đối là cơn ác mộng!
Đồng Vũ Thiến cảm thấy quá mất mặt, không hiểu vì sao Ân Hạo còn đuổi theo sau cô không tha.
Bước đi có chút đau đớn, cô nghĩ, nhất định vừa rồi anh ta không khắc chế, lúc về cô phải kiểm tra lại cơ thể, rốt cuộc trong lúc đó cô đã bị anh giày vò đến mức nào.
Không kìm hãm được hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, Đồng Vũ Thiến đỏ bừng mặt, không nhịn được ở trong lòng tự mắng thầm.
Ôi trời ạ! Cô rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung cái gì?
Đó là ngoài ý muốn, ác mông! Coi như trong quá trình xảy ra cô cũng có cảm giác hiếu kì, nhưng nghĩ lại cũng thật sự hoảng sợ.
Bước chân dù không ngừng lại nhưng kì lạ cô vẫn không thoát khỏi được anh.
Càng làm cô không tin là, trong tình huống khẩn cấp như vậy, cô không bị té ngã, còn không bị đụng vào đâu cả.
Thường ngày dưới tình huống này, tỉ lệ cô bị té ngã là 100% nhưng lần này, cô thấy chạy trốn thuận lợi một cách thần kì.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thắng nổi anh.
Trong lúc cô chạy ra khỏi bệnh viện, nháy mắt, anh đuổi kịp cô, cũng trực tiếp kéo tay cô lôi tới bãi đỗ xe.
Bị anh đuổi kịp, cô ảo não cong môi.
Đây là trời sinh thiếu sót, nhất định do cô chân ngắn mới chạy không thắng anh!
“Biểu hiện của anh thật sự kém như thế sao?” Cứng rắn kéo cô đến bãi đậu xe, Ân Hạo hỏi.
ĐỒng Vũ Thiến nhíu mày, nhìn anh không hiểu.
Cô đột nhiên cảm thấy cô và anh không hợp vì “to” và “nhỏ” , mà ngay cả vấn đề diễn đạt cũng không hớp nốt.
Tại sao cô luôn không hiểu ý trong lời nói của anh? Là cô quá đần, không đuổi kịp suy nghĩ của anh, hay là anh căn bản khó có thể nắm bắt?
Ân Hạo dựa vào nét mặt của cô đoán cô không hiểu ý của mình, anh nhẫn nại hỏi: “Nếu không phải do biểu hiện trên giường của anh quá kém, vậy tại sao em lại đi nhanh như vậy?”
Đối với một người luôn được phụ nữ ngưỡng mộ, tôn kính sùng bái như anh mà nói, sự coi thường của cô đối với anh là một sỉ nhục cực lớn.
Nghe anh nhắc lại chuyện xấu hổ đó, Đồng Vũ Thiến nhẹ giọng: “Anh… Có thể hay không không nhắc laijc huyện này?”
“Tại sao?”
Ân Hạo quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô vẫn cúi thấp đầu không nhìn anh.
Tình trạng này khiến anh không hỏi tức giận.
Anh xoay người dừng chân, cô cách anh có một bước, không hề nghi ngờ bị đụng vào ngực anh.
“A….” không ngờ anh đột ngột ngừng lại, Đồng Vũ Thiến giật mình kêu lên.
Bởi vì lúc trước đụng vào cửa bị sưng, bây giờ lại đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, cô bị đau đến rơi nước mắt.
Nhìn dáng vẻ của cô, Ân Hạo thầm thở dài, cô gái này chưa đầy năm phút không té ngã thì bị đụng đầu, không hiểu cô làm sao mà bình an lớn lên?
Anh nhăn mày, không nhịn được hỏi: “Hôm nay em có thù oán gì với cái trán sao? Nhất định phải giày vò nó đến như vậy?”
“Là tôi có thù oán với anh…. A!”
Lời vừa dứt, Đồng Vũ Thiến vội che miệng lại, ý thức được mình đã vô tình nói lên cái gì.
“Xin hỏi anh có thù oán gì với em?” Chậm rãi cúi đầu anh nheo mắt lại yên lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Bị khí thế của anh đè ép khiến cô không nhịn được lùi lại về sau một bước dài, cười khan, “Ha ha, không có, không có, anh nghe lầm á!”
Phản ứng của cô lần nữa khiến anh nhíu mày. “Em làm sao lại sợ anh đến thế?”
“Không có.” Cô cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của anh, cho anh đáp án giống nhau.
Cô không nói càng khiến anh tò mò, cuối cùng anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, lấy giọng bình thản nói: “Không nói cũng được, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian.”
Lúc làm bác sĩ nội trú anh đã trải qua quá trình làm việc và nghỉ ngơi thất thường, sau khi lên làm bác sĩ chủ trị, anh có yêu cầu khá cao với bản thân, cho nên công việc cũng không nhẹ nhõm, thức đêm làm việc đối với anh là chuyện bình thường như cơm buw3ax, cho nên dù cô dây dưa suốt đêm cũng không sao.
Lại một lần nữa cảm nhận được một vẻ mặt ác liệt khác của anh, Đồng Vũ Thiến tức giận mặt đỏ lên.
Cô biết, nếu cô không nói, anh tuyệt đối có biện pháp cùng cô dây dưa cả đêm.
Cô đã quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn về nhà tắm ngâm nước nóng, ăn một ly kem lớn, sau đó ngủ một giấc!
“Tôi cảm thấy… Mới biết anh một ngày đã bị anh lừa gạt lên giường, thật sự không tốt!” Cô lấy dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng, hi vọng sói háo sắc có thể tha cho cô một lần.
“Lừa gạt?” Ân Hạo suy nghĩ một chút về quá trình lúc hai người ân ái, anh vô cùng xác định anh không có hèn hạ lừa gạt cô lên giường. “Anh nghĩ chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.”
Cô thưởng cho anh một ánh mắt xem thường.
“Nếu không phải là chê anh kĩ thuật không tốt, vậy sẽ chẳng có vấn đề gì hết.” Tới cạnh xe, anh mở cửa, giục cô lên xe.
Thở dài chấp nhận, Đồng Vũ Thiến ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, trong lòng âm thầm van xin, hi vọng cô có thể sớm thoát khỏi sói trắng háo sắc, có hình tượng vẻ ngoài hoàn mĩ này!