Đã tử bởi
Điều mong ước của Đồng Vũ Thiến đã trở thành sự thật.
Một đêm đó, sau khi đưa cô trở về, Ân Hạo không hề quấn lấy muốn tới chỗ ở của cô, sau khi đưa cô tới nhà liền lái xe đi.
Bẵng qua nửa tháng, anh cũng không tìm đến cô.
Kết quả như vậy, khiến trong lòng cô ngũ vị tạp trần.
Cô nên cảm thấy may mắn vì Ân Hạo không quấn lấy mình, nhưng mặt khác lại có một cảm giác mất mát không nói ra được.
Thật sự chỉ là tình một đêm?
Đối với anh mà nói, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong những cô gái đã từng lên giường với anh thôi sao?
Nghĩ tới như vậy cô không khỏi ảo nảo, Đồng Vũ Thiến cảm thấy mình nhất định bị anh hạ cổ, cho nên tâm thần mới bất định thế này.
Nhất định là như vậy!
Cô thở dài, hoàn toàn không chú ý tới một người đàn ông cao ráo đang đi về phía mình.
Nếu như bình thường trong tình huống này, hai người tuyệt đối sẽ không đụng vào nhau, nhưng đối với Đồng Vũ Thiến mà nói thì loại trường hợp này lại xảy ra thường xuyên.
“A!” Trong nháy mắt khi lướt qua nhau, Đồng Vũ Thiến nặng nề và vào cánh tay đối phương, nhanh chóng kêu đau.
Người đàn ông dừng chân, không giải thích được vì sao cô gái nhỏ nhắn này có thể đụng vào mình, vẻ mặt không vui nhìn cô chăm chú.
Anh thật sự là đang suy nghĩ, nhưng không đến nỗi là sẽ đụng vào cô.
Chính lúc anh đang nghĩ không thông, Đồng Vũ Thiến nhịn đau che mũi, mắt lưng tròng tố cáo: “Cánh tay của anh…”
Anh nheo mắt lại quan sát cô gái trước mặt, nhớ lại cô chính là hàng xóm của mình, anh đã từng gặp cô vài lần.
Đón lấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của đối phương, Đồng Vũ Thiến đem lời kháng nghị nuốt vào.
“A… Thật xin lỗi….”
Người đàn ông này nhìn trông thật đáng sợ, khiến lời cô vừa nói vội vàng nuốt lại, nhanh chóng muốn thoát khỏi hiện trường.
Kéo cái giỏ nặng, cộng thêm đang khẩn trương, thêm vào bốn bánh xe không phối hợp quẹo trái quẹo phải, khiến cô không có cách nào thuận lợi chạy trốn.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh mở miệng hỏi: “Có cần giúp mang lên nhà không?”
Đồng Vũ Thiến dừng lại một chút, do dự một lúc lâu mới nhìn anh một cái, ngập ngừng hỏi: “Anh nói cái… cái gì?”
“Thiệu Vịnh Hồ, nhà D. Trước đó cô từng gõ cửa nhầm nhà.” Anh chậm rãi mở miệng, lời nói cực kì đơn giản.
Đồng Vũ Thiến ngây ngẩn nhìn anh, nháy mắy suy nghĩ lâm vào sương mù.
Anh ta là Thiệu Vịnh Hồ, hàng xóm nhà cô?
Cô đã làm ra cái chuyện ngu ngốc là gõ cửa nhầm nhà ư?
Không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của cô, anh không nói gì, trực tiếp kéo giỏ của cô, sải bước tới thang máy.
Dù sao anh cũng về nhà, thôi thì giúp cô đem giỏ hoa này lên lầu.
Cô mở trừng mắt nhìn anh nhẹ nhàng không cần tốn nhiều sức kéo giỏ hoa của cô lên lầu, cô đứng im tại chỗ không biết tại sao mình lại không có chút xíu ấn tượng với người đàn ông đáng sợ này.
Cô vừa đi vừa nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra cô đã vô tình để anh giúp mình.
“Anh ta là ai?” Giọng nói của Ân Hạo bỗng nhiên truyền đến.
Kể từ sau lần tiếp xúc thân mật đó, đã nửa tháng hai người không gặp, anh bận công việc, thỉnh thoảng cũng nhớ tới cô, muốn trông thấy gương mặt mơ hồ ngốc nghếch của cô.
Nhưng chỉ là nghĩ, bởi vì công việc bận rộn không thể dứt ra được.
Cuối cùng anh như sa vào một vòng tuần hoàn không rõ, không cách nào kiềm chế.
Cho đến khi ông nội la hét muốn gặp cháu dâu, anh mới quyết định tới tìm cô.
Không ngờ vừa mới gặp, anh đã thấy cô đứng cạnh một người đàn ông khác, nhất thời, trong lòng trào lên một cảm giác tức giận không rõ.
Chẳng lẽ sau khi cô trao cho anh lần đầu tiên, đã thoải mái lập tức tìm người đàn ông khác rồi ư?
Ý nghĩ này đột nhiên vọt tới, khiến Ân Hạo buồn bực, cảm xúc hoàn toàn xuống thấp, tâm trạng cũng không tốt.
Giật mình với phản ứng của bản thân, anh suy đoán, chắc là do làm việc mệt mỏi quá độ gây ra.
Nhưng là, mặc kệ cảm giác này có phải là do mệt mỏi đem đến hay không, nhưng anh, vô cùng vô cùng không thích!
Bị giọng nói của anh làm giật mình, cô ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt anh tuấn của anh, hai mắt mở lớn.
“A! Anh làm sao lại…”
Cô nhìn lầm ư? Tại sao Ân Hạo lại đến tìm cô?
Nghĩ phản ứng của cô là chột dạ, Ân Hạo trầm giọng hỏi: “Nhìn thấy anh, em có cần phải lộ vẻ kinh ngạc như thế không?”
Tất nhiên là kinh ngạc a!
Cô vốn tưởng mình có thể thản nhiên đối mặt với tình một đêm, kết quả khi anh chưa đến tìm cô, đáy lòng cô xông lên cảm giác mất mát.
Không ngờ, loay hoay thế nào anh lại xuất hiện trước mặt cô?
“Tôi nghĩ là… Anh sẽ không đến…” Cô lầu bầu, gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống.
Phản ứng của Đồng Vũ Thiến giống như là một ngọn đuốc, đốt sáng lên buồn bực tối tăm trong lòng của Ân Hạo.
“Tại sao lại nghĩ thế?”
“Giữa chúng ta, không phải chỉ là… đêm hôm đó sao?” Cô không hiểu, ngẩng đầu hỏi.
Xác định cô vẫn để ý tới mình, khóe miệng anh chứa đựng nụ cười, ý vị sâu xa nói: “Giữa chúng ta, xác định không phải chỉ một đêm hôm đó.”
Câu này khiến người ta có vô hạn ý tưởng, khiến tim cô đập rộn lên, đầu óc lâng lâng.
Anh nói bọn họ không chỉ có một đêm nghĩa là… Đồng Vũ Thiến còn chưa kịp hiểu rõ ràng ý anh thì giọng nói của Ân Hạo lại một lần nữa kéo về suy nghĩ của cô.
“Người đàn ông kia là ai?”
“Tôi… Hình như là hàng xóm.” Cô lộp bộp trả lời.
“ ‘Hình như’ là hàng xóm?” Ân Hạo nhíu mày, đối với cách dùng từ của cô vô cùng có ý kiến.
“Mới vừa rồi tôi không cẩn thận đụng vào anh ta, anh ta nói chúng tôi là hàng xóm, nhưng tôi không có ấn tượng… Sau đó, anh ta giúp tôi kéo giỏ hoa lên nhà.”
Lời của cô càng khiến mày Ân Hạo nhíu lại sâu hơn.
“Nếu không có ấn tượng, em còn để anh ta xách đồ giúp lên nhà? Ngộ nhỡ anh ta là kẻ xấu thì sao?”
Cô gái này rốt cuộc là quá ngây thơ, trong đầu thật sự không có chút cảnh giác, đối với người lạ không hề phòng bị? Cô thế mà lại đồng ý ột người đàn ông xa lạ giúp mình làm những việc này! Ân Hạo có cảm giác mình sắp bị cô chọc cho tức chết.
“Người xấu…” Vẻ mặt Đồng Vũ Thiến kinh hoảng, “Vậy làm sao đây? Anh ta và tôi ở cùng một tầng lầu.”
Cô ở 6A, anh ta 6D, cùng một tầng lầu, vậy thật sự nguy hiểm…
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Đồng Vũ Thiến đã thấy Ân Hạo tiến lên, không nói gì đi về phía Thiệu Vĩnh Hồ đòi lại giỏ hoa, sau đó kéo đôi tay nhỏ bé của cô đi về phía thang máy.
Kinh ngạc nhìn hành động không sợ chết của Ân Hạo, Đồng Vũ Thiến vụng trộm nhìn vẻ mặt vô cảm của Thiệu Vĩnh Hồ, ở sau lưng Ân Hạo thì thầm.
“Này… Sao anh lại không thèm nói một câu nào? Nhỡ đâu anh ta tức giận thì sao?”
Mặc kệ cô nói nhỏ ở phía sau, Ân Hạo kéo cô vào thang máy, tức giận mở miệng hỏi: “Em ở lầu mấy?”
“Lầu tám.”
Anh ấn phím, sau đó ngay lập tức đè cô lên vách tường thang máy.
Cảm giác cơ thể ấm áp của anh tiến gần, Đồng Vũ Thiến lo lắng hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”
Gương mặt anh tuấn của anh đập vào mi mắt, hô hấp nóng bỏng phả lên gương mặt cô, khiến trái tim cô đập rộn lên, hai gò má nhanh chóng ửng hồng.
Chẳng lẽ bởi vì cùng anh đơn độc trong thang máy nhỏ hẹp, và do anh áp sát quá gần sao? Tại sao cô có cảm giác không cách nào hô hấp?
Ân Hạo nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, nhỏ giọng nói: “Em đúng là ngốc, rốt cuộc có biết em chính là người đặt mình vào tình huống nguy hiểm?”
“Tôi.. tôi biết, anh… anh bây giờ muốn làm gì, làm gì với tôi?
Đồng Vũ Thiến nhìn anh, hoàn toàn không phát hiện, cô xác định “Nguy hiểm” cùng với lời anh nói hoàn toàn bất động.
“Anh nói ‘nguy hiểm’ là người đàn ông kia!” Ân Hạo sửa chữa.
“Tôi cảm thấy người nguy hiểm với tôi chính là anh nha…”
Cô ngập ngừng lập tức khiến Ân Hạo càng dán sát hơn.
“Anh… anh không cần sát gần như vậy…”
“Anh bị cận, không dựa sát thế này, không nhìn thấy em.”
Phát hiện mình có ảnh hưởng đối với cô, cảm giác không thoải mái nãy giờ lập tức tiêu tán, ý nghĩ muốn bắt nạt cô lại xông ra.
Là như vậy ư? Đồng Vũ Thiến ngẩn người, ngay sau đó ngây người hỏi: “Dựa sát thế này mới thấy rõ, vậy anh phải thay mắt kính mới được.”
Ân Hạo sững sờ, không nhịn được cười ra tiếng.
“Tôi nói sai sao? Không phải mắt kính có vấn đề?” Nhìn anh cười không đè nén, Đồng Vũ Thiến không nhịn được hỏi, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
“Trời ạ, em sao lại có thể đáng yêu như thế!”
Mặc dù được anh khen đáng yêu, nhưng dáng vẻ anh cười khoa trương như vậy, cô không biết nên có phản ứng gì.
Sau khi cười, Ân Hạo thưởng thức gương mặt hồng hồng mê người của cô, cùng với vẻ hốt hoảng mờ mịt, trong lòng lại rục rịch.
Bị anh nhìn chằm chằm, Đồng Vũ Thiến cảm thấy như tim muốn đập bay ra khỏi lồng ngực, cảm giác khô miệng khiến cho cô không nhịn được đưa lưỡi liếm nhẹ đôi môi.
Cô chỉ làm theo bản năng nhưng đối với Ân Hạo thì đó là sự trêu chọc, không khắc chế nổi vội cúi thấp đầu chiếm lấy đôi môi cô.
“Ưm…”
Đôi môi mềm ấm nóng của anh dán chặt lên môi cô, hô hấp của Đồng Vũ Thiến lập tức bị toàn bộ hơi tức nam tính của anh chiếm giữ, ý thức theo môi lưỡi của anh di động.
Khi cô ý thức được, thì trong lòng không khỏi ảo não.
Thật ra không cần anh làm gì, chỉ cần anh dùng đôi mắt kia bình tĩnh nhìn cô cũng đủ để điện giật chết người, tất cả năng lực cùng suy nghĩ của cô lập tức sẽ giống như bị khống chế, trong nháy mắt, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Ân Hạo vốn chỉ muốn hôn cô một cái, không ngờ, lúc môi lưỡi thân mật quấn quýt, dục vọng lại bị khơi lên.
Anh cảm giác mình vô cùng khát vọng cô.
Ngay trong thang máy, trừ hôn, bọn họ cái gì cũng không thể làm.
“Đáng chết!” Miễn cưỡng rời đôi môi cô, anh khẽ nguyền rủa ra tiếng.
Lúc này, thang máy “Đinh” một tiếng, cửa theo đó mở ra.
“Căn hộ của em ở đâu?” Ân Hạo hỏi một tiếng, một tay kéo giỏ hoa, một tay vòng quanh hông cô, vội vàng đi ra bên ngoài.
Vẫn chìm đắm trong nụ hôn của anh, cả người Đồng Vũ Thiến như nhũn ra, suy nghĩ mờ mịt, hoàn toàn không hiểu anh gấp cái gì.
“Chính là căn hộ trước mặt…”
“Đưa chìa khóa cho anh.”
Cô nghe lời lấy chìa khóa, anh sau khi nhận lấy nhanh chóng mở cửa chính, đem cô và giỏ hoa mang vào nhà.
Cửa vừa đóng, Ân Hạo vội vàng hôn lên chiếc cổ trắng nõn và vành tai mượt mà của cô.
Cảm giác vừa nóng vừa tê dại này khiến Đồng Vũ Thiến nhớ tới, một lần nọ khi cô bán hoa bị con Husky của một vị khách nhào lên liếm mãnh liệt.
Cảm giác bất đồng chính là, môi lưỡi của anh ấm nóng và giảo hoạt, hiểu được nên liếm chỗ nào, liếm ra sao, mới khiến cho cô toàn thân run rẩy.
Môi lưỡi của anh giống như mang theo dòng điện ấm áp, hôn, liếm, khẽ cắn, một luồng sóng vọt khắp toàn thân cô, cảm giác tê dại khiến cho cô không thể diễn tả nổi.
Cô muốn tránh, nhưng lại không thể tránh thoát, cuối cùng chỉ có thể phát ra âm thanh cầu xin “Ưm… Anh đừng… Đừng liếm nữa… á…”
“Như vậy đã không chịu nổi? Kế tiếp làm sao đây?” Hơi nhích môi, Ân Hạo dính sát vào tai cô thì thầm.
Kế tiếp… Trong lòng rét lạnh, suy nghĩ tự nhiên hiện lại hình ảnh hai người đêm đó diễn “Phim hành động hạn chế người xem”.
Thoáng chốc, gương mặt cô ửng hồng.
“Anh… anh sẽ không phải….”
Bởi vì quá mức khiếp sợ, giọng nói của cô cũng trở nên lắp bắp.
Ân Hạo nhìn cô gái không biết cách che dấu suy nghĩ trước mắt, tâm trạng thật tốt, khẽ nhếch môi mỏng cười một tiếng.
Dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô khiến người khác muốn bắt nạt, khiến anh hận không thể một ngụm nuốt cô vào bụng.
“Anh muốn em, hiện tại liền muốn.” Ôm lấy thân thể mềm mại của cô đè lên cửa, ánh mắt anh nóng rực đói khát nhìn cô, giọng khàn khàn.
Đồng Vũ Thiến trừng lớn hai mắt, gương mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Không để ý tới phản ứng của cô, Ân Hạo thẳng lưng, lấy vật cứng rắn nóng rực giữa hai chân chống đỡ vào nơi mềm mại của cô, trên dưới ma sát nhẹ, để cho cô cảm nhận được khát vọng của mình.
Cảm giác anh cố ý dùng vật cứng nóng chống đỡ ma sát, cô kinh ngạc hít hơi, thân thể không tự chủ khẽ run.
Mặc dù cách lớp quần áo, nhưng cô hoàn toàn cảm nhận được vật nóng to lớn của anh.
Đồng Vũ Thiến hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mở lớn hai mắt. Người đàn ông này tốc độ làm nóng của “máy móc” có cần nhanh như vậy không, mới như vậy, đã nhanh chóng hưng phấn?
“Anh… anh tránh ra…” cô gắt nhẹ, nhưng không kiềm chế nổi cảm giác tê dại mà anh mang đến, giọng nói mềm nhũn, không chút khí thế.
“Ăn ở hai lòng.” Ân Hạo cười khẽ một tiếng, thân thể nóng bỏng đè chặt cô trên cửa, không có ý tốt hỏi: “Thật không muốn?”
Nhìn ánh mắt nóng bỏng đói khát của anh, cô hít hơi lấy dũng khí mở miệng: “Chúng ta không phải chỉ là tình một đêm sao?”
Anh cau mày, không vui lạnh lùng nói: “Anh không phải đã nói, giữa chúng ta không chỉ là tình một đêm sao?”
Ông nội thích cô, mà hai người mấy ngày nay không gặp, anh cũng thấy nhớ cô.
Anh từng nghĩ, không hiểu tại sao mình lại như vậy, mờ mịt hồi lâu, lúc nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở chung một chỗ, trong nháy mắt đó, anh bất chợt hiểu ra.
Phiền muộn không phải là do làm việc mệt mỏi, mà chính là anh đã động lòng.
Giữa cô và anh, sẽ không chỉ có một đêm hôm đó.
Bên tai vang lên lời của anh, Đồng Vũ Thiến vẫn không hiểu.
“Nhưng mà có ai vừa thấy mặt đã… làm chuyện như vậy? Anh không phải coi tôi là nơi phát tiết dục vong, vậy là gì?”
“Không phải là nơi phát tiết dục vọng chính là người yêu! Bé ngốc!” Nói ra ý nghĩ trong lòng, anh nhất thời có cảm giác thật thoải mái.
“Người yêu….” Cô cực kì kinh ngạc, chỉ có thể ngơ ngác lặp lại lời của anh.
“Đúng, bắt đầu từ bây giờ.”
Đã quen nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt ngây ngốc của cô, Ân Hạo đưa ngón tay dài nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi, để bộ ngực trắng nõn của cô lộ ra trước mắt.
Quên động tác của anh trước giờ rất là nhanh, Đồng Vũ Thiến bất giác đưa tay bảo vệ ngực, kêu lên.
“A! Sao anh có thể…”
“Đừng che.”
Ân Hạo kéo tay nhỏ bé đang ngăn trước ngực của cô ra, vạch nhẹ áo ngực viền tơ, khiến hai đóa hoa mềm mại hiện ra trước mắt.
“Thật đáng yêu…” Lòng ngón tay xoa bóp nụ hoa trước ngực cô, anh nhỏ giọng lầm bầm nói.
Bị anh trêu đùa kích thích, nụ hoa nhanh chóng cứng rắn, phiếm hồng, đứng thẳng, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
“Nó thích anh sờ như vậy.”
Khi nụ hoa chuyển sang màu đỏ tươi, đáy mắt Ân Hạo xẹt qua một tia hưng phấn, đưa tay kéo nhẹ đùa giỡn.
Nụ hoa lần nữa bị kích thích càng trở nên nhạy cảm, có một chút đau, khiến cô không thoải mái uốn éo người.
“Anh đừng như vậy…”
“Đừng thế nào?” Anh biết rõ còn cố ý hỏi, tròng mắt đen sâu thẳm xuyên thấu qua tròng kính, tản mát ra tà khí lại bá đạo đặc hữu của đàn ông.
Thấy anh bình thường lịch sự anh tuấn, nhưng gặp phải vấn đề dục vọng lập tức biến thành sói háo sắc, trong lòng Đồng Vũ Thiến thầm hô không ổn.
Nếu như không phải anh có lương tâm không động vào cô, cô nhất định sẽ luân hãm dưới sự khiêu khích của anh.
Đồng Vũ Thiến vừa nghĩ tới, Ân Hạo đã chậm rãi cúi đầu, hé miệng, dùng sức ngập nụ hoa trước bầu ngực trắng nõn đầy đà của cô.
Thân thể cứng đờ, cô không nhịn được run giọng khẽ rên.
Cô phản ứng như vậy, khiến ánh mắt tràn đầy dục vọng của anh lóe lên ý cười.
“Anh biết là em thích.”
“Em không có…”
Cô muốn phản bác, nhưng đầu lưỡi ấm nóng của anh lại dùng sức bú, liếm, một tay kia lại xoa xoa phần đẫy đà còn lại, hai luồng kích thích mang đến khoái cảm, tê ngứa, khiến cô cảm giác mình sắp bốc cháy, gần như không có cách nào nói chuyện.
“Ưm… Không cần nữa….”
Cô run rẩy khẽ rên, mềm giọng van xin, ôm đầu anh muốn đẩy ra.
Ân Hạo vẫn bất động như núi, coi cô như một món điểm tâm ngọt, tỉ mỉ đánh giá.
Đồng Vũ Thiến rên lên, ý thức theo động tác của anh mà phập phồng, cảm giác thoải mái này khiến cô bị mê hoặc, quên cả xấu hổ.
Cho đến khi thưởng thức tạm đủ, Ân Hạo mới ngẩng đầu lên hỏi: “Em cũng thích đúng không?”
Tròng mắt đen sáng nhìn cô, khiến Đồng Vũ Thiến xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Áo ngực của cô bị anh vén lên, trên bầu ngực trắng nõn có dấu đỏ do bàn tay anh sờ nắn, nụ hoa thẳng đứng bị anh hôn có chút ướt át mềm mại.
Tình cảnh như vậy thật sự rất dâm mĩ.
Nhìn cô cắn chặt môi, xấu hổ đỏ bừng mặt, đường cong khóe miệng của Ân Hạo càng tăng lên, đưa tay dò xuống váy, kéo quần lót của cô xuống.
Lí trí lập tức quay về, cô lập tức đỏ mặt kêu lên: “Anh…. anh làm cái gì?”
“Ngoan, mở chân ra, cho anh vào.”
Ôm lấy cô, Ân Hạo vặn bung hai chân trắng nõn của cô, lấy giọng nói trầm thấp dụ người phạm tội dụ dỗ cô vòng chân quấn ngang hông mình.
Ý thức được chuyện xảy ra kế tiếp, Đồng Vũ Thiến xấu hổ không chịu phối hợp.
“Em… em không cần, chúng ta… nhỏ… không hợp…”
Lần đầu tiên bị đau như thế, khiến cô còn sợ hãi, cô không muốn nếm lại cảm giác đau lần nữa.
Nhưng mà, nói thì nói thế, trong lòng cô hiểu rõ, khi anh kiên trì muốn, tuyệt đối chuyện sẽ phát triển tới mức cô không có cách nào kháng cự.
“Bé ngốc, lần trước cũng làm xong toàn bộ mọi bước rồi, còn nói cái gì nhỏ không hợp.”
Nói xong, Ân Hạo thẳng lưng, đem dục vọng căng đến đau nhức đưa vào hoa huyệt đầy mật dịch của cô.
Anh không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ, bởi vì cô chặt như lần đầu, tầng tầng lớp lớp ấm áp bao bọc lấy anh, khiến anh mất hồn.
“Vẫn bị đau…” Đồng Vũ Thiến ôm chặt cổ anh, bị động tác tiến vào đột ngột của anh làm đau.
Vừa rồi anh trêu chọc, cô có thể cảm giác nơi tư mật ẩm ướt, nhưng lúc lửa nóng dục vọng của anh tiến vào trong cô, nháy mắt, cô vẫn cảm thấy cơn đau ập tới.
Cảm giác tận sâu nơi mật huyệt của cô đang co rút, nhanh chóng mút anh thật chặt, khoái cảm mỹ diệu này khiến cho anh không nhịn được rên lên một tiếng.
“Ưm! Buông lỏng, em kẹp anh chặt như vậy, anh sẽ không chịu nổi.” Anh cảm giác mình sắp bị ép buộc tới điên rồi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc của anh, Đồng Vũ Thiến ủy khuất lầu bầu: “Là anh quá lớn, làm cho người ta không thoải mái…”
“Ngoan, nhịn thêm chút nữa, đợi lát nữa sẽ không đau.” Ân Hạo không biết nên khóc hay nên cười trấn an nói, nhẫn nại chờ cô thích ứng, không dám nóng nảy ra vào.
Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ bởi vì dục vọng của anh quá lớn mà… ghét bỏ.
“Em không muốn! Nhất định là anh kĩ thuật không tốt nên mới làm đau em! Mau buông em ra!”
Không cảm nhận được dụng tâm của anh, cô tức giận đánh vào lưng anh, hoàn toàn không phát hiện ra chính hành động của mình mang lại cho anh bao nhiêu khổ sở.
Cũng không biết cô vô tâm hay cố ý, kích động của cô khiến chỗ hai người càng kết hợp sâu hơn, tựa như đang trêu đùa ma sát khiến một dòng điện khoái cảm truyền tới khắp toàn thân.
“Ưm… Đáng chết! Em đúng là tiểu yêu nữ… Không được cử động nữa!”
“Em không muốn làm, em… em… Còn có việc bận.”
Hoa đã mua về nếu không nhanh xử lí sẽ bị héo, dù có trang trí đẹp đến mấy, cô cũng không có mặt mũi bán cho khách hàng.
Cô cố ý giãy dụa, Ân Hạo cũng không đè nén nổi nữa hơi lùi về phía sau, rồi dùng sức thẳng tiến.
Cảm giác đi sâu tận đáy, cùng với ma sát mãnh liệt khiến cho người ta sảng khoái, Đồng Vũ Thiến không tự giác được dừng lại động tác đánh anh, ôm chặt lấy cổ anh, làm cơ thể hai người càng dán sát
“Mèo nhỏ, thoải mái không?”
Phản ứng của cô càng khích lệ anh, dục vọng giống như mãnh thú mất khống chế, lần lượt đụng vào nơi ấm áp mềm mại của cô.
“Không…” Đem mặt vùi vào cổ của anh, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn mê man mặc cho anh cần cứ lấy, không có cách nào nói ra cảm giác thực lúc này.
Đó là cảm giác sảng khoái, khiến cô cảm giác như ở thiên đường lại có lúc giống như ở địa ngục, không có cách nào hình dung.
“Không thoải mái?”
Không được đáp lại, Ân Hạo phát hiện cô vẫn chưa đủ ẩm ướt, làm cho anh không thuận lợi tiến vào được, anh lập tức bất động, ngón tay thon dài dò vào giữa đùi cô, vuốt ve cánh hoa mềm mại.
Động tác của anh, làm cho khoái cảm đột ngột tăng lên, Đồng Vũ Thiến ôm chặt cổ anh, cắn môi đè nén.
“Không cần… chỗ đó….”
“Không cần? Vậy đổi chỗ này.”
Ngón tay thon dài lại đè lên hoa hạch ép nhẹ, xoa nắn, bờ ngực rắn chắc của anh nhẹ nhàng đè ép lên bầu ngực sữa của của cô, quan sát biến hóa trên gương mặt cô.
Giống như có một dòng điện theo động tác của anh truyền đến, cô không chịu nổi, ngón chân vì khoái cảm mà hưng phấn cong lên, ngay cả giọng nói cũng hóa thành từng tiếng rên khàn khàn.
“Như vậy có khá hơn không?”
Ân Hạo cảm giác được, mật huyệt của cô lại tràn ra mật dịch, theo chỗ kết hợp của hai người rỉ xuống chảy dọc theo bắp đùi.
“Anh… đừng đụng chỗ đó…”
Anh bất động để cô từ từ thích ứng với dục vọng to lớn của mình, mật dịch lại không ngừng thấm ra khiến cô càng thêm xấu hổ vùi mặt sâu hơn vào cổ anh, không dám nhìn anh.
“Anh biết, đã đủ rồi.” Ân Hạo khàn giọng nói, bắt đầu di động.
Khoái cảm nóng rực bỗng chốc lan tỏa khắp cơ thể, mỗi động tác rút ra rút vào của anh làm cô có cảm giác bị hòa tan.
“Anh… Chậm, chậm một chút….” Đồng Vũ Thiến hốt hoảng nói, cảm giác mình không chịu nổi.
Ân Hạo bị dục vong chi phối, giờ phút này căn bản không có cách nào hạ tốc độ.
“Nhẹ một chút, sẽ bị người khác nghe được, á!” Bị anh kịch liệt đụng chạm, cô mềm nhũn ngã vào người anh, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ôm chặt đầu anh.
Cửa dù rất dầy, nhưng anh ra sức vận động, thân thể cô không ngừng đụng vào cửa, cô thật sự sợ hàng xóm sẽ để ý.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, Ân Hạo nhăn mày, thì thầm bên tai: “Là anh không đủ sức? Tại sao em lại còn phân tâm nghĩ tới những chuyện này?”
Lời tuy nói vậy, nhưng anh vẫn ôm cô cách xa cửa chính.
Khi lưng mềm không còn dán vào cánh cửa, Đồng Vũ Thiến cũng theo bản năng ôm anh chặt hơn, hai chân vòng quanh hông anh cũng dùng thêm sức.
Động tác của cô khiến nơi kết hợp của hai người không còn khe hở.
“Tiểu yêu tinh, muốn anh chôn sâu vào em như thế, thoải mái sao?” Bàn tay nắm lấy mông mềm, Ân Hạo cúi đầu chạm vào chóp mũi cô, khàn giọng hỏi.
Giọng nói khàn khàn của anh ẩn chứa chút trêu đùa, khiến cô càng thêm xấu hổ.
Nháy mắt đó, cô cũng không có cách nào trả lời câu hỏi của anh.
“Anh…anh trước tiên thả em xuống.”
Không ngờ nhìn anh thư sinh lại có sức lực lớn như vậy, ôm cô chiến đấu trong một thời gian dài.
Cô rất sợ, nếu thể lực anh cạn kiệt, không ôm nổi cô, sẽ làm cô té ngã, cô càng sợ ánh mắt tràn đầy dục vọng của anh khi nhìn cô, để cho cô không khống chế được theo anh trầm luân.
“Không thích tư thế này?”
Ân Hạo thẳng lưng, cố tình đẩy xuống.
Nóng bỏng của anh tiến vào chỗ sâu nhất, Đồng Vũ Thiến không nhịn được kêu lên
“Anh thật xấu…”
Anh cười nhẹ, ôm cô đi vào phòng ngủ, tiếp tục hoan ái.
Tiếng kêu khoái cảm của cô, kèm theo tiếng thở dốc của anh, hòa vào nhau lan tỏa trong không gian…