Kích tình trôi qua, không khí tràn ngập hơi thở nồng nặc hoan ái.
Mồ hôi thấm ướt cơ thể, Ân Hạo nằm bên cạnh “Món điểm tâm ngọt”, cực kì thỏa mãn.
“Đói bụng rồi sao?” Anh mở miệng hỏi.
Vẫn còn chưa kịp hồi phục, Đồng Vũ Thiến mềm nhũn tựa vào ngực anh, dư âm của cuộc hoan ái vẫn còn sôi trào trong lồng ngực.
“Đều tại anh, đồ ăn cũng nguội hết cả rồi.” Toàn thân vô lực, cô thì thầm.
“Hộp cơm đã nguội từ lúc em lạc đường rồi.” Dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mai đang rối loạn của cô, anh lấy giọng cưng chiều trêu chọc.
Nếu không phại do ở đây khá nhạy cảm, lại sợ cô thể lực không tốt, anh còn làm ra mấy tư thế khác, tạo ra những cảm giác khoái cảm khác nhau.
Đồng Vũ Thiến chu môi, uất ức kháng nghị, “Em mệt, so với việc kéo giỏ hoa về nhà còn mệt hơn.”
Khó trách người ta nói làm tình xong giống như chết một lần, bây giờ cô đúng là có loại cảm giác này.
Để cho cô không thể tin chính là thể lực kinh người của anh.
Bình thường bác sĩ không phải là bận rộn không có thời gian ăn cơm, không có thời gian nghỉ ngơi sao? Vậy mà tinh thần của anh luôn tốt, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể “Vác súng ra trận”.
“Chúng ta còn rất nhiều tư thế chưa thử.” Ngón tay dài lưu luyến không dứt vuốt ve hai má mềm mại của cô.
Đồng Vũ Thiến còn chưa nghe ra anh nói những lời này là muốn trêu chọc cô, bị dọa sợ ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, “Vậy, mà còn chưa đủ nhiều sao?”
Anh luôn có biện pháp khiến cô mệt mỏi tới mức đầu ngón tay cũng không nhấc lên được, cô không có cách nào tưởng tượng được anh còn muốn cô thử nhiều tư thế khác.
Mới nghĩ thôi, cô đã cảm thấy da đầu tê dại.
Nhìn dáng vẻ lo lắng khoa trương của cô, Ân Hạo nhíu mày, khẽ nhếch miệng cười nói: “Không biết, có thể làm bao lâu thì làm bấy lâu a!”
Nghe anh nói thoải mái như vậy, hai mắt Đồng Vũ Thiến trừng lớn, trong đầu hiện lên bốn chữ “Túng dục quá độ.”
Vẻ mặt ngơ ngác của cô lại hoàn toàn chọc cười Ân Hạo.
Cô thật sự đơn giản, suy nghĩ cái gì đều hiện ra trên mặt, làm người ta muốn không hiểu cũng khó.
“Anh rốt cuộc đang cười cái gì?”
Cô sẽ không có làm ra hành động buồn cười nào, hoặc nói chuyện cười, nhưng anh lại cười khoa trương đến vậy, khiến cho cô cảm thấy lúng túng.
“Anh cười cô gái của anh sao lại đáng yêu, đơn thuần như thế.” Ân Hạo ngắt mũi cô, cười một tiếng.
Không biết anh đang khen hay chê, Đồng Vũ Thiến tức giận chu môi lẩm bẩm: “Anh rất thích bắt nạt người ta?”
Anh đưa tay ôm lấy cô, đè thấp giọng nói thì thầm bên tai cô xấu xa hỏi: “Chẳng lẽ em không thích để anh ‘bắt nạt’?”
Không cần nhiều lời cũng biết “bắt nạt” trong lời nói của anh và cô có ý khác nhau.
Cô đỏ mặt cường điệu nói, “Em không phải…”
Lấy giọng điệu cưng chiều ngắt đứt lời cô, anh nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: “Vừa nãy ‘bắt nạt’ em, không phải em cũng rất thích?”
Hai má nhanh chóng ửng hồng, cô quên mình đang bàn luận về định nghĩa “bắt nạt” với anh, cứ thế bị mất khống chế để anh dắt mũi.
“Yên tâm, phòng làm việc của anh cách âm rất tốt, người khác sẽ không nghe được.” Anh trấn an nói.
Cảm giác hơi thở của anh phảng phất bên tai, đôi môi như có như không phớt qua vành tai, lỗ tai khiến cô cảm thấy tê ngứa.
Lời nói của anh căn bản không có chút tác dụng trấn an nào, ngược lại tràn ngập ý trêu đùa, làm nhiễu loạn hô hấp và nhịp tim của cô, ngay cả không khí cũng tràn đầy hơi thở mập mờ.
“Anh trước tiên mặc quần áo tử tế! Em… em đi lấy hộp cơm!”
Sợ đám lửa nhỏ nhanh chóng cháy lan khắp đồng cỏ, Đồng Vũ Thiến vội rời khỏi ngực anh, đi lấy hộp cơm.
Bởi vì cô rời đi, Ân Hạo nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng gọi.
“Thiến Thiến.”
Cô đáp nhẹ một tiếng, nhưng không quay đầu lại.
Người đàn ông này rất nhiều hoa chiêu, thể lực kinh người, cô sợ sơ ý một chút sẽ lại bị anh kéo vào trong ngực, thực hiện các tư thế vận động mới.
“Thiến Thiến?”
Cô khẽ liếc anh một cái, gắt giọng: “Anh rốt cuộc muốn làm gì á!”
Ân Hạo nhếch miệng mỉm cười, lắc lắc một món đồ, hỏi: “Em không muốn lấy quần lót của mình sao?”
Nhìn món đồ quen thuộc trên tay anh, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Vũ Thiến khẽ nhếch, cả người cứng đờ đứng tại chỗ.
Mới vừa rồi cô kiên trì không chịu cởi đồ, lại thêm mặc váy liền, cho nên chỉ cần cởi quần lót, trực tiếp có thể “Làm chuyện xấu”
Cho nên, lúc cùng anh, quần áo của cô hoàn toàn chỉnh tề, làm xong “Chuyện xấu” lại bị anh trêu đùa khiến suy nghĩ bị hỗn loạn, nên mới quên chuyện mình còn chưa mặc quần lót!
“Muốn anh giúp em mặc vào không?” Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô Ân Hạo thích thú hỏi.
Đồng Vũ Thiến đỏ mặt lườm anh, “Em có thể tự mặc!”
Không ngoài dự đoán sẽ bị cô cự tuyệt, Ân Hạo nhún vai một cái, cười hỏi: “Vậy em có giúp anh mặc không?”
Cô nhếch miệng cười không ngừng, cầm áo blouse trắng, áo sơ mi và quần âu, nhìn anh không tìm ra được một chút dáng vẻ quyền uy của bác sĩ chuyên nghiệp.
Bết bát hơn chính là, cô có dự cảm, sau này chỉ cần nhìn thấy áo sơ mi, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh cô ngồi trên người anh đem toàn bộ đồ của anh cởi ra.
Âm thầm gào khóc trong lòng, giờ phút này Đồng Vũ Thiến mới hiểu rõ được, trong tình yêu không thể để mặc anh tự định đoạt.
Sự đơn thuần của cô một đi không trở lại a!
Bị Ân Hạo trêu đùa, hai người mãi mới ngồi vào chỗ, chuẩn bị ăn bữa tối.
“Túi xách của em thường để những đồ này sao?”
Lúc anh mặc đồ thấy cô đang sắp xếp hộp cơm.
Cô dọn lại mấy quyển sách y khoa, sau đó lấy đũa và khăn vải trải ra, đặt hộp cơm lên.
Sau khi cô sắp xếp, anh cảm thấy hai người lúc này không giống như là ăn cơm hộp, càng có cảm giác ấm áp của gia đình.
Anh đoán, nếu không phải thời gian có hạn, cô nhất định sẽ làm cho hai người bữa tối thật thịnh soạn.
“Ừm, đũa bảo vệ môi trường, còn vải đệm lên sẽ không dính đồ ăn ra xung quanh.” Cô vừa nói vừa đưa đũa cho anh.
Nếu không phải là vừa rồi đã thân mật, Đồng Vũ Thiến tuyệt đối sẽ tin tưởng, người đàn ông vừa nãy trên giường với cô và người đàn ông lịch sự nhã nhặn trước mắt này là cùng một người.
“Người vợ gương mẫu…” Ân Hạo có điều suy nghĩ nhỏ giọng nói, trong đầu không tự chủ được nghĩ về hình ảnh của anh và cô khi sống cùng nhau.
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì, ăn đi.” Dứt lời, anh cầm đũa lên ăn.
Thấy anh ăn ngon lành, Đồng Vũ Thiến không khỏi lo lắng nhìn anh.
Anh làm công việc này rất mệt mỏi, có lúc còn phải thức đêm xem bệnh án, nghiên cứu, ăn như vậy liệu đủ dinh dưỡng?
Thấy cô chậm chạp không động đũa, Ân Hạo nhìn cô hỏi: “Sao em không ăn?”
“Đồ ăn nguội như vậy có sao không? Có muốn em đi mua chút canh nóng cho anh?”
“Không sao, anh quen rồi.” Ân Hạo ăn cơm, tỏ vẻ không quan tâm nói.
Làm bác sĩ, thật ra không tốt đẹp như mọi người tưởng tượng.
Từ lúc làm bác sĩ thực tập, phân nửa thời gian của anh là ở trong bệnh viện, trải qua những ngày ngủ không đủ giấc, cũng chưa từng có cảm giác ăn ngon.
Nếu không phải có tâm huyết với nghề, căn bản không thể chống đỡ nổi.
“Vậy trước giờ anh toàn ăn cơm ở ngoài? Như vậy không đủ dinh dưỡng.”
Ý nghĩ này vừa hiện ra, một nghi vấn cũng trào ra.
Anh ở trong bệnh viện một thời gian dài như vậy, nếu chỉ ăn cơm tiện lợi thì liệu có đủ chất dinh dưỡng? Cơ thể chịu được sao?
Được cô quan tâm, trong lòng Ân Hạo khẽ rung động.
Khi anh còn nhỏ, cha mẹ ngoài ý muốn mà qua đời, ông bà nội và chị là người nuôi anh lớn, cho hai chị em anh tình yêu thương, cũng chỉ có ông bà.
Nhưng chị gái bây giờ lấy chồng ở nước ngoài, bà nội qua đời, ông lại phát bệnh, đã từ lâu anh chưa cảm nhận được có người quan tâm mình.
Cảm giác ấm áp vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cổ họng anh co rút.
“Đây chính là quyền lợi của bác sĩ.” Đối với việc không thể cân bằng giữa cuộc sống và công việc, anh lấy giọng giễu cợt cười trừ.
Lúc cô đang suy nghĩ, Ân Hạo lại lên tiếng.
“Hay là… Em phụ trách dinh dưỡng cho anh đi!”
Hai má cô ửng hồng, bởi vì lời nói của anh và suy nghĩ của cô giống nhau. Nhưng mà hai chữ “Phụ trách” này nghe sao cũng thấy mập mờ!
Suy nghĩ của cô không thuần khiết không phải là lỗi của cô, chỉ đổ thừa cho Ân Hạo mấy hôm nay, rất tận tâm dạy dỗ, hại suy nghĩ của cô luôn hướng theo chiều hướng kia.
Âm thầm nén tâm trạng kích động, cô hỏi: “Anh muốn em mang đồ ăn tới cho anh sao?”
“Nếu em tới chơi với ông nội, tiện giúp anh mang đồ ăn, tới thời gian nghỉ anh sẽ tới tìm em được không?” Ân Hạo dịu dàng nhìn cô, đề nghị.
Đồng Vũ Thiến chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế. Nghĩ tới việc có thể nấu cơm vì người đàn ông mình yêu, con tim cô tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời.
“Anh không kén chọn, chỉ cần đồ ăn nóng hổi có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.”
Trước khi gặp cô, anh không nghĩ tới có cô gái nào vì mình mà xuống bếp, càng không biết bây giờ còn có những cô gái xuống bếp vì người đàn ông của mình.
Cô đáp ứng sẽ nấu ăn cho anh, anh thật sự rất ngạc nhiên.
“Ừm, em biết rồi.”
Đồng Vũ Thiến kiên định đáp lời, âm thầm hạ quyết tâm, cô muốn mang sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, và học mẹ làm món canh bổ dưỡng.
“Bây giờ cảm ơn em có quá sớm hay không?” Cô mỉm cười nói.
“Không chỉ muốn cám ơn em nguyện ý nấu ăn cho anh, còn cám ơn em nguyện ý chăm sóc ông nội anh.”
Không ngờ anh nhắc tới ông nội, Đồng Vũ Thiến trợn tròn mắt nhìn thẳng vào anh.
“Bạn gái trước kia biết ông nội anh bị bệnh, trốn tránh không kịp.” Không giống cô, lại còn khoác tay ông nội, đi dạo với ông.
“Không ai nguyện ý bị bệnh, huống chi ông nội đối xử với em rất tốt, em rất quý ông.”
Có thể do ông hiểu nhầm cô là vợ của Ân Hạo, nên ông đối xử với cô rất tốt.
Lúc cô và Ân Hạo chính thức trở thành người yêu, cô có thể cảm giác được tình cảm của Ân Hạo với ông nội, ngay cả cô cũng không tự chủ đối xử với ông như ông nội của mình.
“Cho nên anh muốn cám ơn em.”
Ở chung một chỗ với Ân Hạo, thời điểm kích tình tương đối nhiều, hình như rất ít có thời khắc nghiêm chỉnh như lúc này.
Khi anh dùng ánh mắt thâm thúy cảm kích nhìn cô thì cô không khắc chế được ửng hồng hai má, suy nghĩ cũng bị anh quấy nhiễu.
“Anh cũng rất quý ông nội, không phải sao? Nếu là người bình thường, sớm đem ông nội đưa vào viện an dưỡng, mặc kệ ông ở đó một mình.”
“Hết cách rồi, chị anh ở nước ngoài, họ hàng đều biết sau khi ông bị triệu chứng mất trí, đều không nguyện ý chăm sóc, anh không có cách nào khác đành phải để ông nội ở nơi mình có thể nhìn thấy.”
Anh nói xong tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không khó nghe ra anh rất yêu thương ông mình.
Nhìn Ân Hạo như vậy, trong lòng cô có chút xúc động.
Người đàn ông này lúc nào cũng khi dễ cô, nhưng lại vô cùng trọng tình cảm, khiến cho trái tim cô không tự chủ được mềm mại, luân hãm trong tình yêu của anh, không cách nào kiềm chế.
Thấy cô dùng ánh mắt si ngốc nhìn mình, Ân Hạo không nhịn được, nâng khóe môi. “Thiến Thiến, em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ…”
Đoán được anh sắp nói những lời gì, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng mở miệng nói: “Ân Hạo, ông nội không thích Cúc bách nhật sao?”
Lúc cô tặng hoa cho ông vô tình phát hiện ánh mắt ông thoáng có chút mất mát.
Lúc đó cô nghĩ mình ảo giác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh.
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Lần trước em tặng ông hoa, thấy ông không vui mấy.” Cô dừng lại một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt không xác định. “Nhưng mà, em cảm giác mình không sai.”
Khẽ nhếch môi, Ân Hạo đột nhiên hỏi: “Em biết sao ông nội lại gọi là viên tử hoa không?”
Đồng Vũ Thiến lắc đầu.
“Lúc trước, ông nội theo đuổi bà nội, lúc đó tặng bà nội Cúc bách nhật, lúc đó làm bà nội hiểu lầm ông trêu cợt. Anh nghĩ, ông nội nhìn thấy Cúc bách nhật, không tự chủ nhớ tới bà nội.”
Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến ảo não nhăn mày, không biết mình lại khiến ông thương tâm.
“Sớm biết em đã không tặng ông Cúc bách nhật.”
“Không, suy nghĩ và tình cảm của ông dần dần biến mất, có thể gợi lại một số kỉ niệm ít ỏi về bà nội, đối với ông là hạnh phúc.”
Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến cảm thấy khổ sở vì những gì ông phải trải qua.
Nghe nói bệnh mất trí ác hóa thì ông sẽ đi vào trạng thái mờ mịt, người nhà, bạn bè đều quên hết, không có cách níu kéo bệnh nhân đi về phía hư vô, không gian mờ mịt.
“Dần dần mất đi một phần trí nhớ thật là đáng sợ… Cũng khiến người khác đau lòng”
Phát hiện gương mặt đang nhíu lại giọng nói cũng nghẹn ngào, Ân Hạo cảm thấy rung động vì sự thiện lương của cô.
Người con gái thiện lương đáng yêu như vậy, anh làm sao không yêu?
Thấy cô nhíu mày, trái tim của anh cũng níu lên, vì muốn dời đi tâm tình của cô, anh đột nhiên cầm tay cô hỏi: “Tại sao em tặng ông nội hoa, lại không tặng anh?”
Cảm xúc của cô từ từ bị kéo về, cô ngơ ngác nhìn, “Tại sao muốn em tặng hoa cho anh?”
“Em tặng ông hoa, cũng nên tặng anh mới công bằng.”
Thấy anh so đo với ông, Đồng Vũ Thiến tức giận hỏi: “Bình thường không phải là đàn ông phải tặng hoa cho phụ nữ hay sao?”
“Nếu như em muốn, anh cũng có thể mua hoa của em, sau đó tặng lại cho em.”
“Ưm… Nhưng làm như thế không phải thật kì sao?”
“Cách làm của anh có thể không tốt, nhưng có thể giúp em, lại làm em vui, một công đôi việc, tốt vô cùng.”
Đồng Vũ Thiến dở khóc dở cười nhìn anh, không biết nên nói gì.
“Thôi, hôm nào tới nhà em, em xem có cái gì thích hợp sẽ tặng anh.”
Cô phát hiện, phòng Ân Hạo trừ máy vi tính và đồ dùng làm việc, thì đơn điệu đến mức đáng thương.
Cô có thể tặng anh một chậu hoa khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Nghĩ tới đây, đầu óc của cô nhanh chóng hưng phấn.
Nên để hoa gì? Hoa hồng sen, hay hoa hướng dương?
Cô vẫn chưa chọn được tổ hợp thích hợp, con ngươi của Ân Hạo nhất thời sáng bừng lên.
“Em có nghĩ nên tặng mình cho anh không?”
Đồng Vũ Thiến đỏ mặt trừng anh, im lặng không nói gì.
Ai sẽ tin tưởng, tên đại sắc lang này chính là bác sĩ quyền uy nổi tiếng nhất bệnh viện Thánh An đây?