Bạn Gái Ngây Thơ

Đồng Vũ Thiến hoàn toàn không biết, rốt cuộc giữa cô và Ân Hạo đã xảy ra chuyện gì.
Một đêm kia, Ân Hạo đi rất nhanh, nhân viên quản lý chưa kịp ngăn cản anh lại, sau đó anh vẫn cố ý tránh mặt cô, cứ xem như không nhìn thấy cô.
Có một lần, bọn họ vô tình gặp gỡ ở lầu điều dưỡng, anh thậm chí còn không thèm dừng bước nhìn cô, chỉ làm bộ như không nhìn thấy cô, vội vã đi qua khỏi chỗ cô đứng.
Bọn họ tựa như người xa lạ lướt qua nhau, anh không hề vì cô mà dừng bước lại.
Theo tháng ngày, một ngày lại một ngày trôi, trong lòng Đồng Vũ Thiến càng lúc càng cảm thấy uất ức.
Coi như anh đã hiểu lầm cô đi, nghĩ cô vui vẻ với người mới, anh cũng không nên im lặng như thế, tiêu cực tiếp nhận cái kết quả này.
Chẳng lẽ cô không đáng giá để cho anh phải tranh thủ sao?
Đã như vậy, thì đoạn thời gian ngọt ngào của bọn họ được xem là cái gì?
Hay là, giữa anh và cô chỉ có thể xem là vui chơi mà thôi? Anh đã tìm được một người tốt hơn, nhiệt tình hơn, và xinh đẹp hơn cho nên mới không cần cô nữa?
Nghĩ đến việc anh sẽ ôm cô gái khác trong ngực, trái tim Đồng Vũ Thiến như bị người nào đó len đổ một thùng dấm, chua xót làm cô cảm thấy như đau đớn lan tràn ra khỏi lồng ngực.
Lắc đầu cự tuyệt, còn muốn nói gì là căm thù đến tận lồng ngực, một giây kế tiếp, suy nghĩ của cô lại không tự chủ được mà chuyển lên người của Ân Hạo.
Không biết vết thương trên mặt anh có khá hơn chút nào hay không?
Anh có ăn cơm đúng giờ hay không?
Ngày tháng qua không gặp được anh, trong lòng cô tràn đầy phiền não và lo lắng cho Ân Hạo.
Cô rất nhớ anh. . . . . .
"Cháu dâu, có phải hôm nay cháu bị thương rồi không." Nhìn Đồng Vũ Thiến ngồi mất hồn bên cạnh, Ân Nghiêm chán nản mở miệng.
Mỗi lần xuất hiện, cháu dâu của ông đều mang đến cho ông một ít hoa kia mà.
Có lúc sẽ dùng tờ báo Anh văn để gói một ít hoa tím lại, có lúc sẽ trồng cái loại hoa vào chậu nhỏ mang đến đây.
Mỗi khi cháu dâu đem hoa đến cho ông; trong đầu ông không tự chủ mà lại xuất hiện ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng; gương mặt đó rất mơ hồ, thế nhưng lại là một người rất đổi quen thuộc, lại làm cho ông có một loại cảm giác hạnh phúc . . . . .
Không biết bởi vì trong đầu ông cụ chỉ còn lưu lại chút trí nhớ ít ỏi hay không mà phiền muộn, Đồng Vũ Thiến tràn đầy áy náy mở miệng cười nói: "Ông nội. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Mặc dù Ân Hạo muốn trốn cô, nhưng cô vẫn muốn đến đây thăm ông cụ một chút.
Cho dù chuyện của cô và Ân Hạo có kết thúc đi nữa, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể đến đây thăm ông, trong lòng cô luôn cảm thấy mình có được chút an ủi.
Cô không biết tâm tình của Ân Hạo có chịu ảnh hưởng bởi cô hay không, nhưng ít ra biết anh rất tốt, vẫn làm đúng cương vị khi ở bệnh viện, vậy thì đủ rồi.
"Nhất định là cháu quá nhớ tên tiểu tử thúi A Hạo nên mới quên phải không?"
Bị ông cụ đoán được tâm tình, Đồng Vũ Thiến thật vất vả mới bình phục cảm xúc lại bắt đầu kích động.
Cô thật sự rất muốn gặp Ân Hạo, nhưng Ân Hạo lại không muốn gặp cô
Nghĩ đến điểm này, chóp mũi Đồng Vũ Thiến đau xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt thiếu chút nữa mất khống chế mà để nước mắt chảy xuống rồi.
Nhìn thấy cô liều chết mà chịu đựng không khóc ra, Ân Nghiêm vỗ vỗ lưng của cô an ủi."Ngoan, ngoan, A Hạo nói tháng sau sẽ về. . . . . . Ah. . . . . . Không đúng, là cuối tuần sau, ừ. . . . . . Lại giống như hôm nay. . . . . ."
Không nhớ được thời gian nào đứa cháu mình trở về nước, Ân Nghiêm ảo não tự mình lẩm bẩm.
Biết được ông cụ đang tự lẩm bẩm, Đồng Vũ Thiến kinh ngạc hỏi: "A Hạo, anh ấy không có ở đây sao?"
"Nó đi nước ngoài tham gia một cuộc hội thảo nào đó, ưmh. . . . . . Rốt cuộc mấy ngày đây?" Ân Nghiêm cau mày, rất cố gắng hồi tưởng lại lời nói của cháu mình.
Nghe vậy, đáy lòng Đồng Vũ Thiến có không nói ra được sự cô đơn.
Thì ra là thời gian này không thấy Ân Hạo là bởi vì anh phải đi công tác.
Anh không nói cho cô biết chuyện này. . . . . . Tự giễu, run run khóe môi, cô thầm nghĩ Ân Hạo đã quyết định kết thúc đoạn tình cảm này thì anh đi đâu căn bản không cần thiết phải xin phép cô.
Trong lúc bất chợt, sự thật này để cho lòng cô không ngừng khổ sở
"Ông nội, cháu và A Hạo đã không thể ở cùng một chỗ. . . . . ." Lời này giống như là nói với ông cụ, cũng giống như là cô không kìm chế được mà tự nói với mình
Ân Nghiêm cau mày nhìn cô, hồi lâu sau mới trầm giọng mở miệng: "A Hạo cũng nói như thế."
"Nói cái gì?" Đồng Vũ Thiến sững sờ hỏi, suy nghĩ trong đầu có chút rối loạn.
"A Hạo nói, cháu không cần nó."
"Không phải là cháu không cần anh ấy!" Cô đưa ánh mắt vô tội nhìn ông, giọng nói nghẹn ngào oán trách."Rõ ràng là anh ấy không quan tâm cháu!"
Rốt cuộc người đàn ông kia đang suy nghĩ cái gì vậy?
Rõ ràng là anh không để ý đến cô, tràn đầy chán ghét cô, hận không thể vĩnh viễn không thấy cô, sao lại biến thành hoàn toàn là lỗi của cô thế này?
"Cháu dâu! A Hạo rất yêu cháu."
"Cháu cũng yêu anh ấy. . . . . . Nhưng thật sự anh ấy không thèm để ý đến cháu. . . . . ."
Nhớ tới những loại ngọt ngào của ngày xưa, trái tim Đồng Vũ Thiến không khỏi nhéo một cái thật đau.
Hồn nhiên không biết sự đau đớn trong lòng đã hiện ra ở đáy mắt, Ân Nghiêm cười ha ha mà nói: "Đầu giường giận dỗi, cuối giường hòa."
"Đầu giường giận, cuối giường hòa. . . . . ."
Ý là. . . . . . muốn cô chủ động "Công kích" Ân Hạo sao?
Tâm tình Đồng Vũ Thiến rất lộn xộn, thật sự không hiểu ý tứ của ông cụ.
"Cháu dâu, cố gắng lên!"
Cố gắng lên? Nhưng khi nào thì Ân Hạo trở về cô đâu có biết.
"Ông nội. . . . . . A Hạo thật sự yêu cháu sao?"
Trải qua chuyện này, cô không thể xác định được Ân Hạo có yêu cô thật sự hay không nữa.
"Cháu và A Hạo đã kết hôn lâu như thế rồi, còn hỏi cái vấn đề này làm gì nữa."
Đồng Vũ Thiến cười khổ, không biết nên nói một câu nào đó chọc ông cụ cười hay không nữa, bởi vì chứng mất trí sinh ra ảo tưởng.
"Nếu ông nội đã quên khi nào A Hạo trở về thì cháu có thể đi hỏi y tá để xác định lại thời gian, như thế cháu hãy chuẩn bị, khi A Hạo trở về sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ." Ân Nghiêm đột nhiên tiến tới bên tai cô, thì thầm.
Lời của ông khiến Đồng Vũ Thiến dở khóc dở cười, rồi lại không khỏi đau lòng.
Liên quan đến hy vọng Ân Hạo và cô sẽ sớm kết hôn, thì trí nhớ của ông cụ lại trở nên cố chấp, nếu như giữa cô và Ân Hạo không còn khả năng cứu vãn nữa, thì dù cho trong đầu ông cụ kiên trì không bị bệnh cũng sẽ phá hủy trí nhớ, thế thì còn tồn tại được sao?
"Đừng ngây ngô nữa, nhanh đi đi!"
"Con không biết nhà anh ấy ở chỗ nào, cũng không có chìa khóa nhà anh ấy, cho dù có nghĩ cứu vãn cũng không biết phải làm sao."
Đồng Vũ Thiến lầu bầu mới nói ra, Ân Nghiêm đi qua đi lại vài vòng trong phòng bệnh, tìm ra một chùm chìa khóa lớn, giao nó cho cô.
"Muốn thu được, đừng cáu kỉnh nữa, lấy chìa khóa này, bảo quản giúp ông nội."
Haizzzz! Có thể nói ông cụ đã biến thành nhà biên kịch tài tình rồi.
Không nói nhìn chỉ im lặng nắm chặt
chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, Đồng Vũ Thiến do dự.
Cô thật sự nên tự tiện mở cửa nhà anh sao?
Nếu như Ân Hạo nhìn thấy cô như thế sẽ có phản ứng như thế nào, nó không nằm trong tưởng tượng của cô thì sao? Nếu mọi chuyện không như Ân Nghiêm nghĩ thì cô nên làm sao đây?
Cô cực kỳ ảo não, giọng nói của mẹ Đồng bỗng dưng truyền đến.
"Có hiểu lầm thì hãy giải thích rõ, nếu cứ tiếp tục mang theo, nếu lúc đó có người phụ nữ nào đó nhanh chân chen vào, xem như con mất tất cả rồi!"
"Mẹ, mẹ trở về từ khi nào vậy?"
Kể từ khi Đồng Vũ Thiến qua lại với Ân Hạo, thường tới bệnh viện thăm Ân Nghiêm vì vậy mẹ Đồng lợi dụng đoạn thời gian đợi cô có tiến triển mới mà ra nước ngoài xử lý chút công việc.
Lúc này, Đồng Vũ Thiến cho là trong phòng bệnh chỉ có cô và ông, cho nên khi mẹ yêu đi bộ không phát ra tiếng động, cứ như xuất quỷ nhập thần, làm cô vô cùng hoảng sợ.
"Đã đi tám trăm vòng sau lưng con rồi." Đối với việc con gái hay rơi vào trạng thái cõi thần tiên, bà tập mãi cũng thành thói quen. Mẹ Đồng đưa ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói ra, lại bắt đầu giảng dạy, "Haizzz! Làm sao mà mẹ lại sinh ra một đứa con gái đần độn như thế chứ? Bình thường mơ mơ màng màng cũng thôi, đã đến lúc quan trọng còn dè dặt cái gì nữa?"
Trước đó vài ngày, trùng hợp là lúc bà nghe đoạn nói chuyện của Ân Hạo và ông nội, vẫn muốn tìm con gái của mình nói chuyện một chút, vào lúc này bà định bổ não con gái ra thì lại có người thay bà nói ra lời trong lòng.
Không nói gì, cứ nhìn mẹ mình, Đồng Vũ Thiến không có ý phản bác.
Nếu như mẹ biết con gái mà mẹ cho là dè dặt khi lên giường với Ân Hạo có bao nhiêu nhiệt tình, nhất định sẽ bị sợ đến ngất đi.
Mặc dù....giữa cô và Ân Hạo rất có khả năng trở thành quá khứ....
"Con thật sự không biết suy nghĩ của anh ấy." Đồng Vũ Thiến như có điều suy nghĩ nên thì thầm, trên mặt lo lắng và sợ hãi không yên.
Cô vốn không phải là một cô gái cẩn thận, cũng chưa từng thích qua một người đàn ông nào, nên đâu có để ý đến chuyện theo dõi tâm tư của người đàn ông mình yêu, đối với cô đó là một việc vô cùng khó khăn.
"Không biết thì phải đi tìm đáp án, tiếng buồn bã than thở rồi trốn ở chỗ này giả đáng thương cho ai xem!" Mẹ Đồng không chút lưu tình nói.
Chuyện tình cảm, bà tuyệt đối sẽ không cho phép con cái mình chọn cách trốn tránh.
Bà hi vọng con gái mình sẽ có một kết thúc tốt đẹp, cũng như bà rất muốn biết đoạn tình cảm kia có thể cứu kịp hay không. Nếu dung túng cho cô xử lý bằng suy nghĩ mơ hồ, tương lai cô sẽ chẳng còn có thể yêu thêm ai nữa?
"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy..."
Nói cho cùng cô mới là người bị hại, sao mẹ lại không đau lòng cho cô, không an ủi cô coi như xong, ngược lại cứ nói ra những lời nói vô tình khiến tim cô đau nhói?
"Nếu như con không xử lý tốt đoạn tình cảm này, tương lai còn có biện pháp gì mà nói yêu thương với một người đàn ông khác?" Mẹ Đồng tức giận nói ra, trong lòng âm thầm đau buồn.
"Con không muốn nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác."
Người của cô đều ẩn chứa hơi thở của Ân Hạo, cô rất khẳng định coi như cô và Ân Hạo đã thật sự kết thúc, đời này cô cũng sẽ không yêu thêm người đàn ông nào khác nữa.
"Nếu như vậy con phải xử lý thật tốt chuyện này, có biết chưa hả!"
Đồng Vũ Thiến cắn môi, cuối cùng thu hồi cõi lòng đau thương như đưa đám, nhưng vẫn không biết đến tột cùng mình cần phải xử lý chuyện này như thế nào nữa.
Đồng Vũ Thiến rời khỏi viện dưỡng lão, gặp một y tá để xác định thời gian Ân Hạo sẽ quay về.
Sau khi xác định hôm nay Ân Hạo sẽ trở về nước, và sẽ ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, mới trở về bệnh viện trả phép, tiếp tục công tác.
Lấy được những tin tức này, trái tim của Đồng Vũ Thiến nhảy thình thịch.
Có nên chủ động xuất kích hay không, có nên thử cứu vãn đoạn tình cảm này không?
Cuối cùng, cô nghe theo tiếng lòng của mình, quyết định sẽ xuống tay một lần.
Cô không muốn đoạn tình cảm này kết thúc một cách không rõ ràng.
Sau khi xác định được suy nghĩ, cô chạy đến siêu thị chọn mua chút thực phẩm bồi bổ thể lực, sau đó đón xe tắc-xi đến thẳng nhà Ân Hạo.
Lần này rất có thể là lần gặp mặt cuối cùng của cô và Ân Hạo, cô muốn hoàn thành định ước của bọn họ -- cô cũng sẽ chịu trách nhiệm về dinh dưỡng cho anh.
Có lẽ anh không cảm nhận được, cũng có thể sẽ quên đi. Nhưng cô vẫn muốn làm như vậy cho anh.
Phát hiện tâm tình của mình, Đồng Vũ Thiến cười khổ hất cảm xúc ra, lấy chìa khóa mở chính nhà anh.
Đây là lần đầu tiên Đồng Vũ Thiến tới nhà Ân Hạo, lại phát hiện chỗ này không giống như nhà bị người ta vứt bỏ lâu ngày.
Nếu như không phải tất cả phòng ốc ở nơi đây đều có người, thì có lẽ nơi này sẽ cho cảm giác rất thê lương.
Phong cách thuộc về những ngôi biệt thự kiểu Nhật, bởi vì chủ nhân của nó không có thời gian sửa sang lại, cho nên trong nhà có không ít cỏ dại, nhưng cây cỏ xanh bò khắp nơi.
"Thật đáng tiếc!"
Thấy bức tranh vẽ cực kỳ hoàn thiện, đường mòn vào nhà phủ đầy đá cuội, bởi vì chủ nhân của nơi này coi thường mà bỏ hoang, trong lòng Đồng Vũ Thiến không ngừng thở dài.
Ngôi nhà lớn như thế lại trồng rất nhiều hoa cỏ, ở những góc tường có bày trí những bàn làm việc, cô có thể sửa sang lại hoa nơi đây cho đẹp mắt hơn. . . . .
Ý thức được mình cứ nhìn chằm chằm vào sân nhà, kìm lòng không được mà lại nghĩ về tương lai tốt đẹp, nhưng sau đó cô lại cố gắng dừng tất cả mọi suy nghĩ lại.
Đồng Vũ Thiến, mày không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nếu kết quả không bằng suy nghĩ tốt đẹp trong tưởng tượng của cô, trong lòng cô sẽ càng khó chịu.
Cô không ngừng báo với lòng mình, vội vàng đem túi thực phẩm lớn trong tay cầm đi vào phòng bếp.
Không ngờ cô chỉ vừa mới đi vào phòng bếp, lại bị cánh cửa sổ lớn có thể nhìn thấy thẳng ra phía sau nhà hấp dẫn.
Hình ảnh ngoài cửa sổ kích thích sự nhiệt tình cùng tình yêu thiên nhiên của Đồng Vũ Thiến, khi cô lấy lại tinh thần thì người đã ở sân sau, hưng phấn tự lẩm bẩm.
"A, là thảo dược và các loại rau cải!"
Không bao lâu, trước kệ bếp đối diện bệ cửa sổ, đã được bày trí rất nhiều chậu cây nhỏ.
Bình thủy tinh là cô đi tìm ra, bình cao bình thấp được cô tự tay cắt tỉa, bày biện vừa đơn giản lại vừa đáng yêu.
Lấy được thỏa mãn, Đồng Vũ Thiến mới bình tâm lại, bắt đầu vì Ân Hạo mà nấu cơm trong lòng cũng vô cùng chờ đợi, hi vọng cô có thể cùng ăn bữa cơm này với anh...
Sau khi xuống máy bay, Ân Hạo trực tiếp lái xe về nhà.
Sau khi đồng ý với bệnh viện sẽ bay đến Newyork tham gia hội nghiên cứu sinh vật cơ học, anh có hướng về phía viện trưởng để xin nghỉ một tuần.
Anh hy vọng trong khoảng thời gian này có thể ổn định lại tâm tình của mình, một lần nữa trở lại đúng cương vị công tác, tiếp tục hoàn thành sứ mạng thiêng liêng của người bác sĩ.
Chỉ là, chẳng lẽ anh già thật rồi sao?
Lấy việc phải tham gia hội nghị nhiều ngày liền cộng với việc ngồi máy bay nhiều tiếng, ảnh cảm thấy không noi ra được sự mệt mỏi.
Anh như thể muốn lập tức chạy vào nhà, cái gì cũng không nhìn đến, không nghĩ, trong đầu óc lại hiện lên chút khát vọng đã ngủ mê.
Để cho suy nghĩ trong đầu điều khiển, Ân Hạo không tự chủ được tốc độ lái xe mà cứ thế tăng tốc.
Khi xe lại trở về ngôi nhà vừa lạ lại vừa quen thuộc, anh cơ hồ mệt mỏi đến kiệt sức, đến hành lý cũng không thèm cầm theo, trực tiếp đẩy cửa bước vào nhà
Cửa mới mở ra, xông vào mũi là mùi đồ ăn thơm phức khiến anh ngẩn người.
Là mùi vị của canh hầm, có phải là do nhà bên truyền qua không?
Ân Hạo vặn mày rậm nghi ngờ đi vào, nhưng hình ảnh trước mắt để cho anh bất ngờ.
Nhà để xe đặt cạnh giữa nhà bếp và phòng khách, vừa vào cửa, tầm mắt của anh liền bị bãi chiến trường cùng những đồ ăn trên bàn hấp dẫn lực chú ý.
Cái đó là chén men sứ với chiếc ly rộng vành vô cùng quen mắt, hình như là anh đặt đống đồ này trong nhà kho, chuẩn bị vứt đi.
Chiếc ly rộng miệng được đặt dưới một chiếc khăn phía trên cắm vài bông hoa nhỏ, trong chén cắm những đóa hoa nhài, những bông hoa trắng tỏa mùi thơm nhàn nhạt, lộ ra thoải mái không diễn tả được.
Không lý do, trong đầu của Ân Hạo lại hiện ra bóng dáng của Đồng Vũ Thiến.
Chỉ có cô mới hay làm những chuyện như thế này mà thôi.
Cái ý niệm này mới thoáng qua, thì bóng dáng của một người liền xuất hiện trước mặt anh.
"Em......sao em lại ở chỗ này?"
Không biết có phải do quá nhớ nhung nên mắt anh xuất hiện ảo giác hay không, nhưng chính xác, một Đồng Vũ Thiến chân thật đang đứng trước mặt anh.
Nhiều ngày không thấy, cô gầy đi nhiều, gương mặt trái xoan mềm mại và vui vẻ, xem ra vẫn đáng yêu.
Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng này?
Ân Hạo muốn hỏi lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn cô.
Không ngờ tới Ân Hạo sẽ về nhà sớm như thế, vừa nhìn thấy anh thì nụ cười đang treo trên khóe môi Đồng Vũ Thiến lại đột nhiên biến mất, chiếc bánh nướng đang cầm trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống.
"Em...em......" Cô khẩn trương lắp bắp, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hình như hô hấp đang muốn dừng lại.
Gương mặt anh tuấn cứ nhìn chằm chằm cô, anh không đợi nàng nói xong tiếng đó lại hỏi: "Sao em có chìa khóa nơi này? Tới nơi này làm cái gì?"
Đôi mặt với những viên pháo tựa như lời hỏi thăm của anh, Đồng Vũ Thiến vừa hoảng hốt vừa khẩn trương, đôi mắt lại si ngốc cứ nhìn anh, không rời đi được.
Mới vài ngày không thấy, hình như anh đã gầy rất nhiều, giữa hai lông mày chứa đựng thật nhiều mệt mỏi, cằm toát ra sự cô đơn, để cho anh nhiều hơn sự ưu buồn.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình không nói gì, trong vô hình trái tim của Ân Hạo đã nóng lên.
Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Không được sự đồng ý của anh mà xông vào nhà anh, còn nấu cơm cho anh nữa, có phải là hơi kỳ lạ hay không?
Anh đã quá mệt mỏi rồi, không có hơi sức suy đoán suy nghĩ của cô nữa.
"Tôi rất mệt mỏi, mời rời đi ngay lập tức."
Thấy bộ dáng lạnh lùng và nghiêm nghị xa lạ của anh, trong lòng Đồng Vũ Thiến thoát ra sự kích động.
Ân Hạo trước mắt, không phải là người trong trí nhớ của cô, cái người hay trêu chọc cô, người đàn ông mà cô rất yêu quý nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cố nén chút nước mắt sắp tràn mình, lấy giọng nói khàn khàn mà kiên định hỏi: "Em sẽ đi, nhưng trước khi đi có thể cho em nói một câu không?"
Rõ ràng nhìn thấy hốc mắt cô đảo quanh nước mặt, Ân Hạo phải dùng hết sức lực trên thân mới khắc chế dược việc mình không xông lên ôm lấy cô.
"Giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi."
Lời cự tuyệt của anh khiến cõi lòng của Đồng Vũ Thiến nhéo thành một đoàn, trong nháy mắt nước mắt tràn mi ra, khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Rốt cuộc cô làm sai cái gì?
Tại sao đến cơ hội giải thích cũng không cho cô?
Nghĩ tới, đáy lòng cô càng thêm uất ức và tức giận càng cháy càng mạnh.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, cô khổ sở vận động đôi môi, căm hận nói: "Ân Hạo, anh là tên khốn kiếp!"
Anh đưa vẻ mặt mờ mịt, nhíu đôi lông mày lại, không xác định được cô đang nói cái gì.
"Em nói anh là tên khốn kiếp nhất mà anh từng gặp! Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!" Cô xông lên trước, nắm chặt quả đấm không ngừng đánh anh, đạp anh, để giải tỏa tiết hận trong lòng.
Khi quả đấm mềm nhũn và hời hợt của cô rơi vào người anh, lại chọc cho lòng anh muộn phiền.
"Đủ rồi!" Ân Hạo dễ dàng giữ chặt hai cổ tay cô, hí nửa tròng mắt đen, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc em đang nghĩ gì. . . . . ."
Anh còn chưa nói hết câu, Đồng Vũ Thiến đã nhón chân lên, ôm lấy mặt anh, cái miệng nhỏ nhắn dán sát vào môi của anh.
"Em yêu anh!"
Bởi vì chiều cao chênh lệch, cô lại cố hôn anh, đem tất cả sức nặng thân thể giao cho anh, đôi nhũ hoa mềm mại rơi vào bộ ngực anh.
Cảm giác đôi môi mềm mại của cô hòa cùng thân thể anh, thân thể Ân Hạo trở nên cứng ngắt ngay tại chỗ, thật lâu không cách nào hồi phục lại.
Cô nói cái gì?
Trong khi anh đang mở miệng muốn hỏi thăm, trong miệng lại nếm được vị mặn mặn
Đó là cô đang khóc. . . . . .
"Ồ. . . . . . Anh thật sự rất quá đáng, không biết rõ tình trạng liền định kết cục, định kết cục thế còn chưa đủ, tại sao không cho người ta cơ hội giải thích? Chúng ta, chúng ta kết thúc tại đây thì rất oan uổng?"
Đồng Vũ Thiến vừa nóng vừa giận, đâu để ý đến sắc mặt của anh đã thối đi rất nhiều, thái độ có rất kém, quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải nói cho rõ ràng.
Nếu như anh thật giống như ông nội và mẹ từng nói, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nhất định chuyện này có nguyên nhân!
Trong tai truyền đến giọng nói dính theo nức nở và nghẹn ngào của cô, Ân Hạo nghe cũng không hiểu gì, lại loáng thoáng cảm thấy cô đang muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng
"Nói như em vậy, anh không hiểu gì cả."
Cứ dán môi của mình vào môi anh, còn vừa khóc vừa nói, nên anh nghe rất lạ là phải!
Một lòng nghĩ thổ lộ trong lòng uất ức, Đồng Vũ Thiến tiếp tục khóc ."ồ ồ ồ. . . . . . Dù sao anh cũng không muốn nghe, có nghe hay không hiểu thì cũng giống nhau thôi. . . . . ."
Ân Hạo bị cô chọc giận, nặng nề kéo dài khoảng cách của hai người, nghiêm túc nói: "Nói rõ ràng! Nếu không đừng nói nữa."
Đón lấy khuôn mặt nghiêm nghị và chăm chú của anh, Đồng Vũ Thiến vốn bất chấp tất cả, trong nháy mắt khí thế tản đi hơn phân nửa.
"Em... em nói xong."
Nghe vậy, Ân Hạo lại có ý nghĩ muốn bóp chết cô.
"Đáng chết! Nói lại lần nữa."
Lần đầu nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm như thế của anh, cô rũ mắt xuống tránh đưa mắt nhìn anh, mới ngập ngừng mở miệng: "Em nói, anh thật sự rất quá đáng, không có biết rõ tình trạng liền định kết cục, định kết cục cũng thôi đi, tại sao không cho người ta cơ hội giải thích? Nếu chúng ta kết thúc tại đây thì rất oan uổng?"
"Kết thúc cái gì?" Ngực anh căng thẳng, vẻ mặt tối tăm hỏi.
Cuối cùng cũng có cơ hội giải thích, cô đem tất cả chi tiết ngày hôm đó kể lại một lần cho anh nghe
"Cho nên. . . . . . em không có yêu người khác?" Ân Hạo thấp thỏm hỏi.
"Tại sao em phải yêu người khác!" Đồng Vũ Thiến hít lỗ mũi, chu mỏ, lấy giọng nói chua xót và uất ức lên án anh."Em muốn giải thích, nhưng anh, anh. . . . . . trốn em, cố không gặp em. . . . . ."
Nói xong, cổ họng cô lại căng lên, hốc mắt nóng lên, nước mắt lại không khống chế được mà lăn dài trên mặt.
Ân Hạo canh chừng nước mắt của cô, nghe cô lên án, lúc này mới giật mình, bởi vì bạn gái trước làm tổn thương anh nên anh cứ nhất quyết muốn bảo vệ mình, không để cho tổn thương vây đến lần nữa, không để ình bị thương nữa, lại không nghĩ rằng hành động này là một hành động ngu xuẩn khiến cả hai người đều đau lòng.
"Em yêu anh, từ đầu đến cuối chỉ có anh... anh có hiểu không!"
Ngực giống như nặng nề, vào lúc này, Ân Hạo nghĩ sẽ bóp chết chính mình
Rốt cuộc anh đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi?
"Đáng chết!" Anh ảo não khẽ nguyền rủa ra tiếng, đưa hai cánh tay ra kiên định mà ôm lấy cô. "Thật xin lỗi. . . . . ."
Nghe được anh tràn đầy áy náy nói xin lỗi, Đồng Vũ Thiến sững sờ ở trong ngực của anh, không dám tin hỏi: "Anh nói. . . . . ."
"Là lỗi của anh, anh nghĩ em giống như người bạn gái trước của anh, đuổi theo anh chỉ là vì quở trách anh không đúng, thật xin lỗi. . . . . ."
Bị anh ôm lấy, Đồng Vũ Thiến cảm nhận được thân thể của anh truyền đến hơi thở run rẩy, cô cố nhịn sự chua xót ở mũi, khàn giọng hỏi: "Cho nên. . . . . . không phải là anh không quan tâm đến em?"
"Đứa ngốc, anh cho là em ném bỏ anh đi."
Cuối cùng cũng xác định được suy nghĩ của anh, trong lòng Đồng Vũ Thiến vừa tức vừa cảm thấy buồn cười. "Ân Hạo, bây giờ em mới biết, thì ra anh là người rất ngu ngốc!"
Nghĩ đến trong khoảng thời gian tách ra mà chảy cả nước mắt, tất cả đều bởi vì đoạn tình cảm trước kia của anh mà tạo thành lo lắng, sâu trong cảm giác Đồng Vũ Thiến lại thấy có chút may mắn.
Hoàn hảo là cô chủ động nhắm mắt đưa mình tới cửa, nếu như cô không làm như vậy, vậy có phải kết cục của bọn họ sẽ rất đau đớn vì cả hai đều không thể giải thích được vì sao mình chia tay? Nếu không cách nào để cho tình yêu nở hoa kết trái, thì cũng không nên để lại nuối tiếc trong lòng nhau phải không?
"Đúng, anh rất ngu ngốc! Từ nay về sau mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ không bao giờ buông em ra!"
Ân Hạo không chút do dự thừa nhận, lại cúi đầu hôn cô, môi lưỡi nóng bỏng cùng nhau quấn quít dây dưa, biểu thị công khai quyết tâm của anh.
Cảm giác hơi thở nóng bỏng của anh chui vào chóp mũi của anh, Đồng Vũ Thiến nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Trong nụ hôn lần này có thương tiếc và tình ý dạt dào.
"Anh yêu em, Thiến Thiến. . . . . ." Sau khi hôn đủ đôi môi non mềm của cô, anh dính vào bên tai cô, nhỏ giọng nỉ non.
"Em cũng yêu anh." .Khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt, cô nói trong nghẹn ngào: "Chỉ là, râu ria của anh đâm vào người em thật đau."
Ân Hạo cười nhẹ ra tiếng, ôm chặt lấy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui