Tác giả: Ninh Ninh
Lúc này trong phòng khách Tống gia, ba mẹ của Dương Hàn Tuyết quay lại tìm con gái của mình, vì bọn đợi cũng đã lâu nhưng vẫn thấy cô chưa rời đi.
Nguyễn Thu nhìn con gái của mình tức giận hỏi:
“Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Mẹ thật sự không hiểu gì hết?”
Dương Bình: “Cô Từ, cô phải chịu trách nhiệm cho việc này!”
Từ Lệ cuối đầu xin lỗi, “Tôi rất xin lỗi, vì đã để cho những việc không hay như vậy xảy ra.”
Dương Hàn Tuyết kéo lấy tay của mẹ mình nói:
“Mẹ, chuyện lần này hãy để con tự giải quyết!”
Nguyễn Thu tức giận nói: “Không! Hôm nay mẹ thực sự cảm thấy vô cùng nhục nhã, không biết phải giấu mặt đi đâu nữa! Con mau về nhà đi!”
Dương Hàn Tuyết: “Nhưng…”
Nguyễn Thu ngắt ngang lời của con gái mình, tức giận nói:
“Mau đi về!”
Dương Hàn Tuyết chỉ đành nghe theo mẹ mình, trước khi rời đi cô cuối đầu chào Từ Lệ.
“Con chào bác!”
Từ Lệ: “Chào con!”
Sau khi nhà cả nhà họ Dương rời đi, Từ Lệ quay lại nhìn Trình Khả Nhu mắng.
“Nhìn đi, cô có biết là những chuyện cô làm rất là tồi tệ không?”
Trình Khả Nhu: “Tồi tệ sao? Nhưng con không phải là người bắt đầu, thưa mẹ!”
Từ Lệ: “Còn cãi nữa, nói câu nào là cãi câu đó! Ba mẹ cô không có dậy cô hay sao?”
Trình Khả Nhu: “Đương nhiên là có rồi ạ!”
Từ Lệ: “Vậy cô có tài sản gì không?”
Trình Khả Nhu gật đầu nói: “Có chứ, nhưng con vẫn sẽ ưu tiên chọn người có nhiều tài sản.”
Nghe tới Từ Lệ thở gấp nói: “Cô cũng quá lắm rồi đó!”
Từ Lệ nhìn sang Á Liêu đang đỡ lấy mình ở bên cạnh, nói:
“Mau đi lấy nước tôi đi, tôi sắp ngất xỉu rồi đây nè!”
Á Liêu vội vàng gật đầu, “Vâng vâng, thưa bà chủ!”
Trình Khả Nhu nghe vậy cũng quýnh quán nói:
“Trời mẹ sắp ngất hả, vậy phải uống nước ngọt, phải thêm chút đường vào mới được.
Mẹ chờ con chút nha, chờ con chút.”
Nói rồi Trình Khả Nhu vội vàng chạy đến cái bàn cách đó không xa lấy một ít nước ngọt, rồi mau chóng bưng đến cho Từ Lệ.
Nhưng lúc quay lại cô vấp phải cái ghế và nước ở bên trong ly đều đổ lên người của Từ Lệ.
Từ Lệ tức giận, “Nè cô đang làm cái gì vậy hả? Dơ hết đồ của tôi rồi!”
Trình Khả Nhu: “Con xin lỗi, con không có cố ý!”
Á Liêu cũng vừa hay bưng nước tới, hỏi: “Có chuyện gì vậy bà chủ?”
Trình Khả Nhu thấy trên tay Á Liêu có bưng ly nước tới, vội cướp lấy ly nước trên tay của cô.
Rồi dội lên người của Từ Lệ.
"Để con rửa cho mẹ nha!:
Đột nhiên lại bị Trinh Khả Nhu dội thêm 1 ly nước Từ Lệ liền hét lên.
“Á á á… Nè cô đang làm gì vậy hả? Bộ cô muốn chọc cho tôi tức chết hả?”
Trình Khả Nhu liền giải thích, “Con chỉ muốn giúp cho mẹ rửa sạch, thôi mà!”
Từ Lệ: “Ướt hết rồi cô xem đi, chiếc váy đắt tiền của tôi! Trời ơi!”
Lúc này Tống Thiên Hàn cũng đi thấy mẹ mình la hét liền chạy đến xem.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”
Từ Lệ nhìn thấy con trai mình liền kéo tay anh cáo trạng.
“Con ơi, con mau cứu mẹ với! Cô ta muốn giết mẹ đó!”
Trình Khả Nhu nghe vậy liền giải thích, “Không phải đâu! Lúc nảy mẹ anh nói là muốn ngất, cho nên em đi lấy nước ngọt cho mẹ anh.
Rồi tự nhiên vấp phải cái ghế nên nước ngọt mới đổ hết vô người của mẹ anh.
Em có lòng tốt lấy nước giúp mẹ anh rửa thôi mà!”
Từ Lệ: “Cô im đi! Cô ta là đang muốn chọc tức mẹ đó! Thiên Hàn!”
Á Liêu ở bên cạnh cũng thêm dầu vào lửa, “Đúng đó cậu chủ!”
Từ Lệ lúc này vô cùng tức giận, “Con mau đuổi cô ta ra khỏi đây ngay lập tức cho mẹ! Đưa cô ta ra khỏi đây và đừng để cô ta về đây nữa! Đây là lệnh! Cấm cãi!”
Tống Thiên Hàn: “Nhưng mà…”
Từ Lệ liền ngắt lời không muốn nghe con trai mịng giải thích thêm, “Đi mau lên!”
Tống Thiên Hàn chỉ đành gật đầu, “Dạ!”
Tống Thiên Hàn vội vàng kéo Trình Khả Nhu rời đi.
Tống Thiên Hàn nói nhỏ với cô.
“Để tôi đưa cô rời khỏi đây, rồi chúng ta nói chuyện.”
Lý Dịch Minh ở bên này đang soạn quần áo vào vali, mở hộp tiết kiệm của mình ra xem.
“Có nhiêu đây tiền, chưa đến thành phố Đại, chắc là đã dùng hết rồi!”
Bên ngoài nhà, Lý Tuấn đang rất là vui vẻ, vừa đi vừa nói:
“Tuyệt vời! Thật là một ngày quá tuyệt vời!”
Người giúp việc thấy ông vui vậy liền nói: “Hôm nay ông chủ ăn mặc đẹp trai dữ à nha!”
Được khen Lý Tuấn rất thích, “Hôm nay thời tiếc đẹp như vậy tôi muốn đến chỗ của cô Hân Thư để ăn mì!”
Người giúp việc: “Thì ra là muốn đi tán bà chủ tiệm mì, nhưng mà ngày nào cũng thấy ông đi, mà có thấy người ta động lòng đâu?”
Lý Tuấn tức giận mắng người giúp việc, “Nè! Nói cái gì vậy hả?”
Người giúp việc: “Xin lỗi, xin lỗi chúng tôi chỉ nói giỡn thôi mà ông chủ.”
Lý Tuấn liền giải thích với bọn họ hiểu, “Hân Thư không phải là không thích tôi.
Mà là vì tình yêu của chúng tôi có rào cản, đó chính là Khả Nhu.
Nhưng mà bây giờ con bé đã đến thành phố Đại rồi! Bây giờ Hân Thư của tôi đã được tự do rồi! Ha ha ha, thôi tôi đi nha!”
Còn chưa kịp đi thì Lý Dịch Minh từ trên lầu kéo theo hành lý gấp gáp gọi.
“Ba ơi, ba, ba, ba vẫn chưa đi được đâu!”
Lý Tuấn quay lại nhìn thằng con trai của mình, mang theo vali lên tiếng hỏi:
“Con có chuyện gì nữa đi đâu vậy hả? Con tính chuyển nhà hay sao? Mang theo hành lý làm cái gì?”
Lý Dịch Minh" Con tính xin ba một ít tiền!"
Lý Tuấn: “Bao nhiêu?”
Lý Dịch Minh:" Dạ 30.000 tệ!"
Tý Tuấn giật mình hét lên, “Cái gì? Con làm cái gì mà tời 30.000 tệ?”
Lý Dịch Minh: “Con muốn đến thành phố Đại! Con tìm Khả Nhu rồi đưa cô ấy về!”
Lý Tuấn: “Con đi thành phố Đại thì được, còn đưa con bé về đây để làm cái gì?”
Lý Dịch Minh: “Ba không quan tâm đến tình yêu của con sao ba?”
Lý Tuấn: “Nếu như con nhớ Khả Nhu thì gọi điện cho nó đi!”
Lý Dịch Minh: “Ba con gọi rất nhiều lần rồi, nhưng Khả Nhu không chịu nghe máy.”
Lý Tuấn: “Không nghe máy thì con ở nhà đi!”.