Bạn Gái Nhà Quê

Trình Hân Thư cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi:

“Sao mà không nhớ được chứ?”

Chu Bảo Cầm thấy Trình Hân Thư muốn hỏi thêm liền ngắt ngang, vì biết Trình Khả Nhu đang ở đâu và đang làm gì.

“Chị Hân Thư, chị Hân Thư!”

Trình Hân Thư khó chịu nhìn Chu Bảo Cầm, hỏi:

“Chuyện gì?”

Chu Bảo Cầm: “Hôm nay chắc là Khả Nhu cũng đã mệt lắm rồi, chị để nó nghĩ ngơi sớm đi.”

Trình Khả Nhu cũng bắt đầu che miệng ngáp ngắn ngáp dài, tỏ ra mệt mỏi mà gật đầu. Trình Hân Thư thấy vậy nên cũng không hỏi nữa, mà ân cần dặn dò.

“Nếu con mệt thì con mau đi ngủ đi. Nếu thấy cực khổ quá, chịu không nổi thì cứ về nhà mẹ nuôi cho.”

Trình Khả Nhu: “Dạ mẹ, mẹ cứ yên tâm đi con gái của mẹ không bao giờ nản chí đâu.”

Trình Hân Thư ánh mắt sắt bén nhìn vào màng hình điện cảnh cáo cô.

“Mà con tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện làm ca sĩ biết không hả? Nếu không mẹ sẽ bắt con trở về thôn Đại Lâm ngay lập tức, có nghe rõ chưa?”

Trình Khả Nhu vội lắc đầu nói: “Không có đâu mẹ, con không bao giờ nghĩ đến chuyện đó đâu. Con chỉ lo làm việc thôi, con hứa mà!”

Trình Hân Thư: “Ừm!”

Đột nhiên Tống Thiên Hàn đi vào, còn mang theo một cái máy hút bụi.

“Hân Thư, tôi đến rồi…”

Tống Thiên Hàn thấy cô đang ngồi ở một góc, cầm điện nói chuyện, liền hiểu ra mà im lặng không lên tiếng nữa.

Trình Hân Thư bên này nghe thấy có tiếng đàn ông liền hỏi:

“Ai vậy? Tại sao lại có giọng đàn ông?”

Trình Khả Nhu lập tức đáp: “Dạ… là giọng của chủ nhà đó mẹ! Không có gì đâu mẹ, thôi con cúp máy đây. Tạm biệt mẹ!”

Sau khi tắt điện thoại Trình Khả Nhu đứng dậy, nhìn Tống Thiên Hàn trách mốc.

“Thiệt tình, xém tý nữa là tôi bị phát hiện rồi!”

Tống Thiên Hàn đưa máy hút bụi ra nói: “Được rồi, được rồi! Chúng ta mau dọn dẹp thôi, để cô có chỗ ngủ.”

Trình Khả Nhu vẻ mặt hờn dỗi đưa tay muốn cầm lấy máy hút bụi, nhưng lại nắm nhầm tay của Tống Thiên Hàn.

Tống Thiên Hàn hằng giọng một cái, “Hừm, hừm là cô nắm tay tôi trước đó nha.”

Trình Khả Nhu vội buông tay ra, “Không thèm!”

Tống Thiên Hàn lại chỉ vào sau lưng của cô, ấm úng.

“Nó… nó… nó…”

Trình Khả Nhu tưởng anh đang kiếm chuyện dọa mình tức giận quay lại nhìn, phía sau cô có mấy con gián và chuột đang bò tới bò lui.

“Á… á… á…”

Vì quá sợ dán với chuột Trình Khả Nhu liền lao vào ôm Tống Thiên Hàn.

“Á… á… có dán kìa, còn có chuột nữa… á… á…”

Thấy cô sợ tới mức ôm chặt mình vậy mà Tống Thiên Hàn lại cảm thấy cô có chút đáng yêu, mà mỉm cười.

Còn Dương Hàn Tuyết lúc này vẫn đang cười cười nói nói với Từ Lệ.

“Không biết cô ta bây giờ dọn dẹp tới đâu rồi nữa.”

Từ Lệ: “Ha ha ha, chắc là chưa xong đâu.”

Đột nhiên Dương Hàn Tuyết nhớ ra điều gì đó liền đứng bật dậy, Từ Lệ thấy vậy cũng từ từ đứng vậy hỏi.

“Có chuyện gì vậy Hàn Tuyết?”

Dương Hàn Tuyết: “Chúng ta không thể để cô ta ở đó được, chúng ta đang tạo cơ hội để hai người họ ở riêng với nhau. Nếu mà anh Thiên Hàn không kiềm lòng được thì… ảnh đưa cô ta về phòng riêng của ảnh ngủ thì sao đây bác.”

Từ Lệ cảm thấy lời của Dương Hàn Tuyết rất có lý, “Phải ha!”

Dương Hàn Tuyết liền đong đỏng thốt lên, “Như vậy không được đâu bác!”

Nói xong Dương Hàn Tuyết ba chân bốn cẳn chạy đến nhà kho. Từ Lệ cũng vội chạy theo phía sau.

“Vậy bác cũng phải đi xem.”

Trong nhà kho Trình Khả Nhu vẫn đang ôm Tống Thiên Hàn cứng ngắt.

“Hu… hu… hu…”

Tống Thiên Hàn bị cô ôm chặt đến không nhúc nhích được.

“Nè, nè… cô… cô ôm tôi lâu lắm rồi đó nha.”

Trình Khả Nhu nghe vậy liền ngẩn mặt lên nhìn anh, vẻ mặt vẫn rất sợ.

Tống Thiên Hàn lại nói: “Mấy con gián với chuột đều đã đi hết rồi đó!”

Trình Khả Nhu nghe vậy liền ngoái đầu lại nhìn, quả thật bọn chúng đã đi thật rồi. Cô liền trở mặt đẩy Tống Thiên Hàn ra.

“Tại… tại tôi giật mình thôi! Tôi nói cho anh biết, mấy con thằng lằn, ếch, ểnh ương, tôi… tôi không có sợ gì hết đó. Nhưng mà… con gián với chuột thì… ưi nói thôi đã thấy nổi da gà rồi!”

Trình Khả Nhu lay hoay tìm thứ gì đó, Tống Thiên Hàn liền hỏi:

“Cô đang tìm cái gì vậy?”

Trình Khả Nhu nhìn thấy chai thuốc diệt côn trùng liền cầm lên, Tống Thiên Hàn lo lắng chạy ra phía sau lưng của cô, chỉ sợ cô xịt loạn vào người anh. Trình Khả Nhu liền hướng từ phía cửa mà xịt. Đột nhiên cửa mở ra, Trình Khả Nhu không biết liền xịt vào mặt của Dương Hàn Tuyết. Cô không biết gì, còn thấy nó thơm và khá dể chịu liền hỏi:

“Là xịt khoáng sao, thơm thật đó!”

Từ Lệ theo phía lại thấy trên tay của Trình Khả Nhu là chai thuốc diệt côn trùng liền hét lên.

“Đó là thuốc diệt côn trùng mà!”

Nghe vậy Dương Hàn Tuyết liền ôm mặt, hét lớn.

“Á… á… á…”

Từ Lệ: “Con mau đi rửa nhanh đi!”

Trình Khả Nhu cũng hoảng hốt, “Xin lỗi, tôi, tôi không có cố ý!”

Từ Lệ chỉ vào Trình Khả Nhu, " Cái đồ độc ác, dám hại người khác."

Trình Khả Nhu vội vàng giải thích, “Con không có cố ý, con, con chỉ đang xịt con gián, thì cô ấy tự nhiên xong vô thôi.”

Từ Lệ: “Cô quá là độc ác!”

Trình Khả Nhu vội vàng nhìn Tống Thiên Hàn cầu cứu. Tống Thiên Hàn hoảng hốt chỉ vào sau lưng của mẹ mình lắp bắp.

“Mẹ… mẹ… mẹ ơi!”

Từ Lệ tức giận nhìn con trai mình, " Cái gì?"

Tống Thiên Hàn: “Trên đầu của mẹ có con gián kìa.”

Từ Lệ: “Hả?”

Trình Khả Nhu liền quay sang nhìn bà, “Ở đâu? Anh nói nó ở đâu?”

Trình Khả Nhu không nói nhiều liền trực tiếp cầm chai xịt côn trùng lên xịt vào đầu của Từ Lệ, vừa xịt vừa hét lớn.

“Ở đây nè!”

Từ Lệ: “Á… á… á… Cô… cô… muốn giết tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui