Bạn Gái Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ


"Hắn đưa ra ý kiến đều rất đúng trọng tâm, ta cảm thấy người này là một nhân tài, muốn chiêu mộ hắn đến công ty ta làm việc.

Ta đã sai người điều tra tư liệu của hắn, số liên lạc không kết nối được nên ta mới tự mình tới xem.

"
Hạ Triết cảm thấy quá trình chiêu mộ này quá không chuyên nghiệp, đương nhiên hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài miệng tuyệt đối không dám nói.

Hơn nữa hắn đã tưởng tượng ra cảnh Lãnh Cầm vừa bẻ cổ tay vừa hỏi Du Phi "Ngươi có đồng ý đến công ty chúng ta làm việc không".

Thấy hắn đột nhiên rụt người lại muốn chuồn đi, Lãnh Cầm nhíu mày: "Ngươi nghĩ cái gì đó?”
Hạ Triết lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy ba người dưới đất lén lút muốn trốn, lập tức hăng hái chỉ điểm: "Bọn họ muốn chạy kìa, hay là hỏi bọn họ thử xem, có khi bọn họ biết đó.


Ba người dưới đất chuẩn bị chuồn đi trừng to mắt nhìn Hạ Triết, chỉ hận không thể nuốt chửng hắn.

Chờ Lãnh Cầm xoay người nhìn sang, bọn họ đột nhiên biến thành ba cục cưng ngoan ngoãn, không đợi nàng hỏi đã chủ động trả lời:
"Du Phi mà ngươi nói có phải là người cao gầy, gò má hơi lõm vào, tóc giống như con nhím không?”
“Đúng, chính là người này.



“Chết rồi, nghe nói hôm qua đi chém gió với người ta xong trở về nhà xem phim con heo thì bị đột tử.


Hạ Triết yên lặng ghi nhớ trong lòng, sau này đi tán phét xong không thể về nhà xem phim con heo.

Lãnh Cầm nhìn ba người dưới đất vài lần, cảm thấy bọn họ sẽ không lừa gạt mình, nàng thở dài xoay người định rời đi.

Hạ Triết nhanh chóng theo đuôi.

Thấy hắn đi theo, Lãnh Cầm quay đầu hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?”
Hạ Triết lặng lẽ chỉ ba người phía sau, nhỏ giọng nói: "Ta ở lại đây sợ bị người ta đánh chết.


Lãnh Cầm cong môi lộ ra nụ cười, cũng không biết là trêu ghẹo hay là châm chọc: "Ngươi còn rất biết mình biết ta nha.

Không phải ngươi quen biết người tên lão Vương ở nhà sát vách sao?"
“Ta bịa ra.


“Vậy ngươi cảm thấy mình dũng cảm hay ngu xuẩn?” Lãnh Cầm cảm thấy hứng thú hỏi.

Hạ Triết hừ hừ trong lòng, đánh không lại ngươi, chẳng lẽ cãi nhau ta còn cãi không lại hay sao?
"Vậy ngươi cảm thấy mình có thể khiến cho người ta dũng cảm hay khiến người ta ngu xuẩn đây?”
Lãnh Cầm hừ nhẹ: "Đừng có lấy sự hám gái của mình đổ cho người khác.


Hạ Triết lầm bầm: "Lòng dạ đàn bà, không hiểu được tấm lòng hiệp nghĩa anh hùng của nam nhi gì hết, đúng là hẹp hòi!"
Tay Lãnh Cầm lập tức siết chặt.

Hạ Triết vẫn luôn dè chừng nàng, thấy vậy lập tức vọt sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Lãnh Cầm: "! ”
Mặc kệ sự thật như thế nào, Hạ Triết cảm thấy mình đã thắng võ mồm bèn nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Ngươi nói muốn chiêu mộ nhân tài, vậy ngươi thấy ta có được không?”
Lãnh Cầm cảm thấy hứng thú: "Ồ? Ngươi đã chơi trò gì của công ty chúng ta?”
Hạ Triết cũng hứng thú hỏi lại: "Công ty các ngươi có trò chơi gì?”
Lãnh Cầm: "! ”

Hạ Triết: "Ngươi không định bảo ta mau cút đi đó chứ?”
Lãnh Cầm: "! ”
“Cho một cơ hội đi, gặp được chính là hữu duyên, nói không chừng ta chính là thiên tài từ trên trời rơi xuống con hẻm nhỏ thì sao.


Hạ Triết cảm thấy mặt dày da dày vẫn luôn là ưu điểm của mình bèn đánh cược một lần.

“Ngươi ấy à?” Lãnh Cầm đánh giá hắn.

“Đúng vậy, thử một lần đi.


Hạ Triết để lại ấn tượng không tệ trong mắt Lãnh Cầm.

Tuy nói hắn cũng có khí chất của người sinh trưởng trong khu dân nghèo nhưng lại có sức sống hơn, ngay cả ánh mắt hắn nhìn mọi thứ cũng tràn ngập tò mò và thú vị.

"Được, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đi theo ta.


“Đi đâu?” Nếu biết ý nghĩ của Lãnh Cầm lúc này, Hạ Triết nhất định sẽ oán thầm trong lòng, "Tình cảnh hiện tại của ta có thể không tò mò với mọi thứ sao!"
“Nhà ta.


“Cái này không ổn nha, ngươi không sợ! ” Hạ Triết có chút kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, “Cũng đúng, ngươi đâu cần phải đề phòng lo lắng loại người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm như ta.



“Không phải nguyên nhân này.


“Không phải?” Hạ Triết suy nghĩ một hồi, vẻ mặt dần dần cứng lại, giống như một cỗ máy bị kẹt chậm rãi hỏi, "Chẳng lẽ là bởi vì! ta là cặn bã yếu đuối?"
Nghe vậy Lãnh Cầm cảm thấy mới mẻ lại có chút buồn cười, nàng sảng khoái thừa nhận:
"Đúng vậy.


Hạ Triết: "! ”
Đi theo Lãnh Cầm rời khỏi hẻm nhỏ, vòng tới vòng lui một hồi, hai người tiến vào một thang máy.

Hai phút sau, Hạ Triết rốt cuộc ý thức được mình đi tới thế giới như thế nào.

Đây là một toà thành không ngủ, vô số toà nhà cao chọc trời, ánh đèn sáng rực rỡ, từng chiếc xe bay qua lại trên không trung, trên trời không có mặt trăng mà là một tinh cầu cực lớn nào đó gần như che khuất cả bầu trời.

“Nhìn cái gì vậy, lên xe đi.

” Lãnh Cầm hô một tiếng, lúc này Hạ Triết mới chú ý tới chiếc xe đang đậu bên cạnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận