“Em gái của cô, có phải tên Hạ Tình Tuyết không?”
Nói cho đúng thì cô em họ của Hạ Vị Sương tên Hạ Tình Tuyết, hai tháng trước cùng người nhà đến căn cứ người sống sót ở thành phố B, nhỏ hơn Hạ Vị Sương ba tuổi, có dị năng hệ không gian quý hiếm.
Chợt nghe đến tên này, Hạ Vị Sương đúng là có một thoáng sợ hãi do bản năng.
Nhưng chỉ nhoáng cái cô đã phản ứng lại.
Nếu Tình Tuyết gặp chuyện thì Trịnh Phách Tường sẽ không bình tĩnh xem em ấy như lợi thế của bản thân như thế.
“Phải, cô biết em ấy sao? Căn cứ đã bieets thân phận dị nhân của em ấy rồi à?” Hạ Vị Sương hỏi ngược lại.
“Đương nhiên.
Dị nhân hệ không gian hiếm thấy có tác dụng rất lớn.” Trịnh Phách Tường nói, “Không chỉ mình tôi mà gần như tất cả dị nhân trong căn cứ đều biết, đương nhiên cũng bao gồm Cố Mẫn Chi.”
Bất luận là Tiểu Tuyết lựa chọn dùng thân phận dị nhân gia nhập căn cứ hay âm thầm che giấu, sống một cách lặng lẽ thì Hạ Vị Sương đều ủng hộ.
Thân không ở trong hoàn cảnh ấy, rất khó để quyết định thay cho đối phương con đường nào là tốt nhất.
Thấy Hạ Vị Sương vẫn bình tĩnh, thong dong, Trịnh Phách Tường không khỏi cười: “Cô không lo à?”
Hạ Vị Sương nói: “Lo, nhưng cũng không đến mức xem em ấy như con nít ba tuổi.
Huống hồ, kiểu năng lực của em ấy như thế, chỉ cần không phải tầm thường đầy nhóc thì đương nhiên là sẽ được xem trọng.
Nếu tôi đoán không sai thì số lượng người phụ trách bảo vệ em ấy chắc chắn là không ít.”
Cho dù Cố Mẫn Chi căm ghét cô, từ đó trút giận lên Hạ Tình Tuyết đi nữa thì cũng không đến mức muốn làm gì thì làm.
Trịnh Phách Tường gật gật đầu, cười nói: “Phải, đúng là như thế.
Lại nói, em của cô còn rất quan tâm đến cô đấu.
Mới đầu em ấy còn tìm người đến cứu cô…”
Trịnh Phách Tường không biết nội dung cụ thể cuộc nói chuyện của Hạ Tình Tuyết và Cố Mẫn Chi hôm ấy, nhưng cô biết việc Hạ Tình Tuyết nhờ Cố Mẫn Chi trợ giúp cứu Hạ Vị Sương.
Hôm nay thuật lại cho Hạ Vị Sương chuyện này, thấy vẻ mặt phức tạp của đối phương, Trịnh Phách Tường không nhịn được mà tò mò hỏi:
“Em của cô thật sự rất lo cô bị Tang Lộ giết chết.
Cơ mà giờ xem ra, nỗi lo ấy có vẻ hơi vô lí.
Thật ra tôi cũng rất tò mò, cô đã khống chế Tang Lộ như thế nào? Trạng thái hiện giờ của cô ấy, đúng là… kì lạ.”
Nói đến phần sau, Trịnh Phách Tường lại không khỏi cười cười: “Nghe nói cô không có dị năng, bên cạnh có một đứa trẻ với dị năng tinh lọc gì đó… Đứa trẻ kia chính là Mễ Nhạc Nhạc.
Thông tin về hai người, Hạ Tình Tuyết đã nói dối đúng không?”
Hạ Vị Sương ho nhẹ một tiếng, nói: “Phải.
Đôi lúc Tình Tuyết cũng rất thông minh.”
Sớm tối sống cùng nhau, mấy chuyện như dị năng của Mễ Nhạc Nhạc không phải tinh lọc, nếu là người suy nghĩ đơn giản có lẽ còn giấu được, nhưng đối với những ai khôn khéo từng kinh qua nhiều chuyện thì tuyệt đối không gạt nổi.
“Dị năng của mấy người Nhạc Nhạc là gì, phải được chính họ đồng ý mới có thể nói cho cô.” Hạ Vị Sương nhún nhún vai, “Những chuyện này tạm thời không quan trọng.”
“Vậy còn cô?” Trịnh Phách Tường hỏi, “Cô có dị năng hay không?”
Dị năng của Hạ Vị Sương không phải kiểu chỉ nhìn mặt ngoài là có thể đoán ra.
Cô cười cười, nói: “Cô có thể đoán thử xem, đoán đúng thì tôi nói cô biết.”
Trịnh Phách Tường: “Tôi đoán cô có dị năng.
Không phải kiểu công kích, hẳn là có liên quan đến trí lực hay may mắn gì đấy.
Cụ thể là gì thì tôi còn chưa biết.”
Hạ Vị Sương ngoài mặt vẫn bình tĩnh, song trong lòng đã tặc lưỡi một tiếng, thầm nói cô nàng Trịnh Phách Tường này, ánh mắt đúng là rất nhạy bén.
Hạ Vị Sương không đáp thẳng, cũng không phản bác, chỉ nói: “Cô nhắc đến Tình Tuyết là có liên quan gì đến Cố Mẫn Chi? Cố Mẫn Chi đang nhắm vào Tình Tuyết à?”
Trịnh Phách Tường nói: “Tôi biết cô tin vào năng lực của Hạ Tình Tuyết.
Nhưng có chuyện cô cũng cần phải biết.
Cố Mẫn Chi là cấp trên của Hạ Tình Tuyết, phụ trách quản lí dị nhân.
Điều đó có nghĩa cô ta hoàn toàn không cần tự mình ra tay mà chỉ cần âm thầm để người khác ngáng chân một chút thì rất có thể Hạ Tình Tuyết sẽ chết mà không rõ lí do.”
Cố Mẫn Chi và Hạ Tình Tuyết còn có quan hệ đó nữa ư?
Chuyện tình lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hạ Vị Sương vội nói: “Sao cô không nói sớm cho tôi biết? Cố Mẫn Chi là cấp trên trực tiếp của Tình Tuyết à? Cô ta có thể trực tiếp hạ lệnh điều Tình Tuyết sao? Cô ta…”
Trịnh Phách Tường giơ tay ý bảo Hạ Vị Sương bình tĩnh: “Đừng gấp, những chuyện đó từ từ tôi nói cho cô.
Trước kia không nói là bởi vì sợ cô biết được tin sẽ lập tức chạy đến căn cứ.
Nếu thế thì tôi sẽ không trở về cùng với mọi người.
Tôi cần dưỡng thương cho khỏe, có năng lực tự bảo vệ bản thân đã.”
Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, nói: “Được, cô cứ từ từ nói.”
Mọi chuyện rất đơn giản, tình cảnh của Hạ Tình Tuyết hiện tại nói khó thì có khó, mà nói dễ thì cũng dễ.
Cố Mẫn Chi đương nhiên có thể trực tiếp chỉ huy, chi phối dị nhân, nhưng phía trên cô ta còn có một Chánh Bộ trưởng không mấy hòa thuận với phe nhà họ Cố kiềm chế cô ta nữa.
Hạ Tình Tuyết không rõ quan hệ giữa Cố Mẫn Chi và Hạ Vị Sương ra sao, nhưng trực giác bảo cô nàng lựa chọn đứng về phe Chánh Bộ trưởng.
Như thế, cô nàng có thể tận lực tránh tiếp xúc với Cố Mẫn Chi.
Nhưng dù vậy, nếu Cố Mẫn Chi thật sự muốn xuống tay thì vẫn có rất nhiều cách khiến cho Hạ Tình Tuyết trở thành một con quỷ chết oan.
“Nhưng hiện tại cô không cần quá lo lắng.” Trịnh Phách Tường nói, “Trước khi tôi rời khỏi căn cứ cùng Cố Mẫn Chi thì Tình Tuyết đã đi công tác dài hạn cùng với một bộ phận dị nhân rồi.”
Cô nói: “Đích đến là thành phố D.
Bên kia hình như cũng thành lập một căn cứ người sống sót.
Quá trình đi về cũng phải hơn tháng.”
Hạ Vị Sương trầm giọng nói: “Kế hoạch không theo kịp biến đổi.
Ai biết bên Tiểu Tuyết rốt cuộc là như thế nào.
Cô nói những chuyện này, hẳn cũng biết rõ chỉ cần chưa thấy được Tiểu Tuyết là tôi sẽ không yên tâm.”
Trịnh Phách Tường bình tĩnh nói: “Nhưng tôi biết cô sẽ không kích động.
Cô phải nhẫn nại, nhẫn nại đến khi năng lực hành động của Tang Lộ hồi phục phần nào mới ra tay.”
Vào ngày Cố Mẫn Chi định cướp Tang Lộ đi, Tang Lộ đã bùng nổ đuổi chạy hết quân địch.
Cố Mẫn Chi tạm thời sẽ không quay lại.
Mấy người Hạ Vị Sương xem như có cơ hội thở dốc.
Hạ Vị Sương cho rằng mình có thể từ từ đợi đến khi trời ấm lên một chút rồi mới hành động.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính.
Hôm nay bỗng nhiên để cô biết Hạ Tình Tuyết đang gặp nguy hiểm.
Tiến thoái lưỡng nan, Hạ Vị Sương nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Cô phải nhịn, cũng nên nhịn.
Hạ Vị Sương thở dài một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”
Chỉ là lí trí biết phải nhẫn nại nhưng trrong lòng vẫn khó xử, đau khổ mà thôi.
“Ngoài đó ra thì còn gì khác nữa không?” Hạ Vị Sương hỏi.
“Khác…” Trịnh Phách Tường cụp mắt ngẫm nghĩ, nói, “Tạm thời không có.
Chờ tôi nhớ ra sẽ nói cho cô.”
Hạ Vị Sương nhìn Trịnh Phách Tường một cái như suy ngẫm rồi gật gật đầu, nói được, tôi biết rồi.
Trước khi đi, Hạ Vị Sương ẩn ý để lại một câu: “Giúp tôi chú ý Tình Tuyết hơn một chút.”
Trịnh Phách Tường cong môi cười cười, đồng ý.
Cô trở lại lầu sáu, đúng lúc nhìn đến Cục Than đang tháo chạy khỏi phòng mình như bị lửa đốt mông.
Đằng sau, một cô gái tóc dài tức giận nói: “Mày đứng lại đó cho chị!”
Cục Than: “Meo ngao!”
Chú mèo đen đang cong giò chạy trốn đột nhiên phanh gấp, ngừng ngay trước mặt Trịnh Phách Tường, cúi thấp người phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Trịnh Phách Tường thong thả vòng qua nó mà bước lên trước.
Đằng trước, Bạch Thiến đang nhìn cô với biểu cảm xấu hổ.
“Ngại quá, mới sơ sẩy một chút mà Cục Than lại quậy tung phòng cô nữa rồi.”
Vì không có điện nên khóa điện tử gắn sẵn trên cửa đã vô dụng.
Trừ phi cột lại từ bên trong, bằng không thì ai cũng có thể vào phòng.
“Không sao.” Trịnh Phách Tường bước đến cửa nhìn một cái, lại bình tĩnh nói, “Dọn dẹp một chút là được rồi.”
“Vậy tôi giúp cô dọn.” Bị người ta bắt quả tang, Bạch Thiến cũng ngại vờ như không thấy, đành phải mèo nợ chủ thường.
Nào ngờ, cô muốn giúp Trịnh Phách Tường dọn phòng, Cục Than cũng không cho.
Nó muốn trừng phạt cái người xấu xa này, đâu phải để Bạch Thiến làm nô tì cho cô ta!
Cục Than vội phi đến, nhào vào lòng Bạch Thiến, ăn vạ không chịu xuống.
Ôm một chú mèo mềm mại, nũng nịu trong lòng, tay đâu mà giúp người ta dọn dẹp nữa? Bạch Thiến vừa kéo Cục Than vừa cả giận nói: “Cái đồ quỷ sứ này, còn không mau xuống!”
Cục Than: “Miao~”
Chờ đến khi Bạch Thiến vật vã túm được Cục Than ra khỏi người thì tóc cô không chỉ rối tung mà cổ áo còn bị móng vuốt của Cục Than kéo ra.
Ngẩng đầu lên, Trịnh Phách Tường đang ngồi bên bàn, cười nhạt nhìn mình.
“Uống trà không?” Trịnh Phách Tường đưa tay, chu đáo hỏi.
“…” Bẽ mặt như thế trước một cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình, Bạch Thiến thật sự xấu hổ chết đi được, “Không được… Hình như cô dọn dẹp xong rồi?”
“Ừm.” Trịnh Phách Tường nói, “Còn phải cảm ơn chị Thiến đến kịp lúc, không để nó phá quá nhiều.”
Bạch Thiến: “…”
Cô ho khan hai tiếng, lại bế Cục Than lên, xoay người đi hướng cửa: “Nếu vậy thì tôi đây không quấy rầy cô nữa.”
Bóng lưng người kia rời đi trông có phần như chạy trốn.
Trịnh Phách Tường cười nhìn người đi, sau đó đứng dậy đóng cửa lại, bấy giờ mới bước đến trước ngăn tủ.
Trong ngăn tủ là mấy món quần áo gấp ngay ngắn, phần lớn là do bên Hạ Vị Sương cung cấp.
Màu sắc sặc sỡ, đủ mọi phong cách.
Vì vấn đề chiều cao của Trịnh Phách Tường nên quần áo cơ bản đều là đồ nam.
Mà đồ nam bên này đều là phong cách mà Ngụy Vân Lang thích.
Nói thật, nếu tắm rửa thay mấy món đồ trên người hiện tại ra thì Trịnh Phách Tường có thể lập tức thử phong cách hip-hop ưa thích của Ngụy Vân Lang.
Cô vươn tay mò đến chỗ sâu nhất trong ngăn tủ quần áo, sờ thấy thứ gì đó vẫn còn mới yên tâm.
Đêm đến, Trịnh Phách Tường lấy món đồ trong tủ quần áo ra, đặt bên gối, dùng đệm giường che đi.
Gần như là tối nào cô cũng sẽ làm thế, bởi vì cô đang chờ đợi, chờ đợi đồng đội của mình gửi tin tức đến.
…
Mùa lạnh, lại còn thiếu nước, khiến chuyện tắm rửa cũng trở nên hết sức xa xỉ.
Ban ngày huấn luyện ra đầy mồ hôi.
Đêm đến, Hạ Vị Sương bưng chậu nước ấm tự lau người.
Lau xong, cô lại đổi một chậu nước ấm khác, định lau luôn cho Tang Lộ một phen.
Dù cả người Tang Lộ lạnh căm căm, cũng không cử động bao nhiêu, càng không cần phải nói đến chuyện đổ mồ hôi nhưng rất nhiều thời điểm, Hạ Vị Sương vẫn thích đối xử với chị như cách đối xử với con người bình thường.
Huống hồ, Tang Lộ trông hình như không mấy gì vui vẻ.
Có đôi khi, Hạ Vị Sương cho rằng đó là ảo giác của mình.
Sao Tang Lộ lại không vui cơ chứ? Ngày nào chị cũng buồn ngủ híp mắt, ngẫu nhiên hơi tỉnh táo cũng chỉ muốn cọ cọ, hôn hôn, dường như hoàn toàn không còn suy nghĩ gì khác.
Trong thế giới tinh thần vặn vẹo đến cùng cực của chị, thật sự có tồn tại chuyện gì chị không cần, cũng không muốn để ý sao? Hay là con người có suy nghĩ phức tạp lại tự cho rằng mình hay, cho rằng mình có thể hoàn toàn đoán được tâm tư của quái vật?
Lúc chiều, Hạ Vị Sương một mình trở lại phòng 612.
Khi đó, Tang Lộ đang ngồi bên cửa sổ phòng khách.
Chị tựa vào máy sưởi, nhìn ra cửa sổ, để lại cho Hạ Vị Sương một bóng dáng lười biếng mà cô độc.
Ngoài cửa sổ là thế giới đìu hiu, rét lạnh, một đống hỗn độn, trầm lặng, chết chóc.
Có trong một khoảnh khắc, Hạ Vị Sương cảm thấy dường như Tang Lộ đã hòa cùng ô cửa sổ kia thành một bức họa.
Cô tiến lên mấy bước, Tang Lộ mới chậm rãi quay đầu.
Dạo gần đây chị thường hay buồn ngủ đến mức quên này quên kia, song vẫn không quên lộ ra nụ cười vui vẻ với hàm răng trắng nhọn mỗi khi nhìn đến Hạ Vị Sương.
Những lúc ấy, Hạ Vị Sương sẽ cảm thấy tất cả nỗi cô độc trước đó đều chỉ là ảo giác.
Cô nên đối đãi chị thế nào đây? Tang Lộ là kiếp nạn trong sinh mệnh của cô, là biến số mà cô vĩnh viễn không cách nào khống chế.
Cô cho rằng mình sẽ từ từ dạy chị trưởng thành, nhưng rồi Tang Lộ lại lâm vào trạng thái nửa ngủ đông.
Chị cứ luôn ngang ngược, vô lí phá hỏng kế hoạch của cô, kéo cô đi theo tiết tấu của chị.
Nghĩ đến đấy, Hạ Vị Sương lại thoáng tức giận, bèn vươn tay véo mặt Tang Lộ một cái.
“Chị muốn ngủ tới khi nào?” Hạ Vị Sương còn một câu khác muốn hỏi, nhưng những lời ấy lăn tăn trong miệng cả buổi vẫn chưa biết nên nói ra thế nào.
Trực tiếp hỏi thẳng dạo gần đây chị vui vẻ không à? Không hay lắm.
Tang Lộ có thể hiểu được ý của cô sao?
Không bằng hỏi dạo gần đây chị nghĩ gì đi.
Nghĩ thế, Hạ Vị Sương vừa định lên tiếng thì Tang Lộ mới từ từ trả lời câu hỏi trước đó: “Chị không có ngủ… mà.”
Hạ Vị Sương lập tức bị chọc cười.
Cười một lúc, cô lại cảm thấy không ổn lắm, bèn nghiêm túc trở lại.
Sao lại thế này? Rõ ràng đã tính là sẽ không làm hòa trước khi chị sửa đổi xong cơ mà.
Lần trước hôn chị cũng chỉ là do tình huống khẩn cấp, hành động bất đắc dĩ thôi.
Có gì buồn cười chứ?
Hạ Vị Sương lại xụ mặt, vừa dùng khăn lông lau cổ cho Tang Lộ vừa hỏi: “Dạo gần đây chị nghĩ gì? Thấy chị cứ thơ thẩn cả ngày.”
Tang Lộ híp mắt, phối hợp ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh, trắng nõn, yếu ớt, mảnh dẻ, quyến rũ.
Cứ như một món đồ chơi có thể bị khống chế hoàn toàn.
“Chị nghĩ…”
Biểu cảm của cô cũng ngây ngô, mịt mờ như thế: “Nghĩ… Sương Sương muốn cái gì.”.