Bạn Gái Quái Vật


“Hở?”
“Không, không có gì.”
Suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra cái tên kia, may mà Hạ Vị Sương kịp thời dằn lại.
Thứ nhất, cô còn chưa thật sự nhìn đến mặt của người nọ, chỉ dựa vào dáng người và trực giác thì không thể khẳng định.

Thứ hai, Tang Lộ ghét cô gái ấy.

Chuyện chưa xác định thì tốt hơn hết là đừng mang ra chọc Tang Lộ.

Ngộ nhỡ cô đoán sai thì chẳng phải không đâu kích thích đến chị sao?
Đúng vậy, thân phận của cô gái kia, Hạ Vị Sương đoán là Kha Tiếu Tiếu.
Kha Tiếu Tiếu đã chết.

Nhưng ở thế giới này, chết đi sống lại dường như cũng không phải chuyện bất khả thi.
Hạ Vị Sương ôm ngực khẽ thở dốc, tạm thời dằn xuống những suy nghĩ rối ren trong lòng mà nhìn sang Tang Lộ vừa ngáp một cái rồi ngả vào mình.

Cô vươn tay đỡ chị, chợt có chút tò mò: “Vừa rồi là chị lay tỉnh em à? Chị xen vào, em không thấy rõ thì thôi vậy.

Cơ mà em khá tò mò, sao tự dưng lại lay em?”
Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ bằng ánh mắt nghiền ngẫm, muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt kia.

Tiếc là Tang Lộ hết sức tự nhiên, vẫn là biểu cảm mơ màng buồn ngủ ấy, hệt như người vừa rồi đột nhiên gọi cô không phải chị.

Hạ Vị Sương bất đắc dĩ, đành phải dùng lực lắc lắc, miễn cho Tang Lộ ngủ nữa, đầu lại quên mất chuyện này.
Cô thật sự tò mò, vì sao Tang Lộ lại như thế? Theo lí mà nói, gần đây nếu không có kích thích từ bên ngoài thì chị sẽ giữ nguyên trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trông như chẳng hứng thú với bất kì thứ gì.

Hạ Vị Sương không cho rằng Tang Lộ sẽ đột nhiên muốn đùa giỡn mà đi lay mình.

Vậy chắc cũng không phải do cô nói mớ đâu nhỉ?
Dưới sự truy vấn không ngừng cùng động tác lắc lư điên cuồng của Hạ Vị Sương, Tang Lộ hình như cũng đã tìm về ý thức.

Thoạt tiên, cô chép chép miệng, có vẻ nghi hoặc: “Lay người ta… cần lắc mạnh vậy sao?”
Hạ Vị Sương: “…”
Còn không phải tại chị ngủ như heo, lay khí thế cũng không dậy nổi?!
Dù có đuối lí vẫn tuyệt không chột dạ, Hạ Vị Sương bình tĩnh nói: “Chuyện này không quan trọng.

Nhanh lên, trước khi ngủ lại thì trả lời em mau, vừa rồi tại sao chị đánh thức em?”
Tang Lộ không thấy có gì hứng thú với nội dung tiên tri của cô, cũng không hề cần cô làm gì sau khi tỉnh lại.

Thế nên nhìn sao cũng thấy quái lạ, Hạ Vị Sương nhất định phải biết đáp án.
Tang Lộ lại ngáp một cái thật dài, đôi mắt hẹp dài, quyến rũ ẩn tình hơi híp, lười biếng, thong thả vươn vai một cái trong lòng Hạ Vị Sương.

Cô rù rì nói: “Không có gì… Không quá nhớ rõ.

Sương Sương cho chị cảm giác không đúng lắm… Ưm, buồn ngủ quá.”
Dứt câu, Tang Lộ lại lật người, vùi mặt vào lòng Hạ Vị Sương mà ngủ tiếp.
Ôm trong lòng cái người mềm èo mà lạnh lẽo này, cảm giác thật sự không phải quái dị bình thường.

Hạ Vị Sương muốn đỡ Tang Lộ dậy.

Tay cô lướt qua phần thịt trơn lạnh, như đang ôm cục thạch hình người không xương, căn bản không dựng dậy được.
Thôi, cô không đỡ chị nữa.

Dùng ngón tay làm lược, từ từ giúp chị sửa sang lại mái tóc dài vừa bị dụi rối.

Chải tóc cho Tang Lộ cũng là chải lại suy nghĩ của bản thân.
Dù rằng Tang Lộ chắc đã ngủ chết giấc, không nghe được gì nhưng Hạ Vị Sương vẫn không ngừng làu bàu, dông dài:
“Hôm nay chị làm em cảm thấy khá kinh ngạc.

Hóa ra tự chị cũng tỉnh dậy được.

Không đúng… Chị nói cảm thấy em không thích hợp nên mới tỉnh dậy đánh thức em.

Shh… đây là giác quan thứ sáu à? Rốt cuộc chuyện này tính là kích thích bên ngoài hay kích thích bên trong? Ầy… có đôi khi em thật muốn đưa chị đến phòng thí nghiệm sinh vật cắt mấy lát ra nghiên cứu thử xem.”
Hạ Vị Sương nói đùa, nhưng lại không lọt vào tai Tang Lộ.

Mà cho dù nghe được đi nữa thì phỏng chừng chị cũng sẽ không có phản ứng gì.

Trong đầu chị bây giờ thiếu quá nhiều dây nhợ*.
*Ý nói suy nghĩ đơn giản.
“Cơ mà trực giác của chị đúng là rất lợi hại.

Nói không thích hợp cũng không sai.

Vừa rồi em quả thật… không quá giống trước kia.”
Hạ Vị Sương cong cong khóe môi.

Phòng không mở đèn, màn vẫn chưa kéo kín.

Bên ngoài là ánh trăng phủ tuyết, khung cảnh đập vào mắt chỉ có một màu trắng bạc lãng mạn, thanh lãnh, khiến cho cảnh sắc trong phòng cũng trở nên trong trẻo hơn nhiều.
Cô kéo chăn qua quấn kín hai người lại.

Ôm Tang Lộ trong lòng thời gian dài, tay, chân, bụng, tất cả những nơi chạm đến chị đều trở nên lạnh lẽo.

Hạ Vị Sương bèn vói tay vào túi áo Tang Lộ, hong trên quả cầu sưởi ấm của chị.
Cô tiếp tục nói: “Vừa rồi đột nhiên em có linh cảm.

Hẳn là vì trước đó đã hấp thu một viên tinh thạch mà vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ cảm xúc tiêu cực trong đó, thế nên bản thân em cũng trở nên cực đoan, cấp tiến hơn, bèn mạo hiểm một chút.”
“Em nghĩ, em hẳn là có thể thấy được tương lai của người khác.

Trước đó em mới chỉ sử dụng dị năng khi chạm vào thân thể người ta, nhưng em chưa thử bao giờ thì làm sao biết có xóa điều kiện đó đi được không?”
“Dị năng của em tiến bộ rồi, có thể thấy được nhiều thứ hơn ban đầu.

Nói không chừng bây giờ em đã có thể nhìn được tương lai của mục tiêu mà không cần tiếp xúc trực tiếp với đối phương.

Thế nên em đã thử, thử nhìn mọi chuyện từ góc độ của Cố Mẫn Chi, xem xem có tìm được chỗ nào để chúng ta mượn sức hay không, xem xem liệu làm thế thì em có còn tự gây nhiễu cho bản thân như lúc trước?”
“Sự thật chứng mình, chuyện này có thể.

Em cố gắng nếm thử, kéo dài tinh thần và tư duy của mình, đi chạm vào quầng sáng hư vô.

Em vừa thấy mệt mỏi mà lại vừa hưng phấn.

Em sợ hãi nhưng rồi lại không kiềm được mà khát khao…”
Hạ Vị Sương giơ tay véo mi tâm.

Cô không nhận ra biểu cảm của mình lúc này có hơi kì quái, ánh mắt chứa đựng tia sáng cố chấp, như thể đang mê muội vì một thứ gì đó.
“Cuối cùng, em chạm đến một chút.

Cái cảm giác ấy rất kì diệu, em không diễn tả được.

Tóm lại, em thành công tiên tri được tương lai của Cố Mẫn Chi từ xa.

Mà khi ‘tiến vào’ con đường mộng tiên tri lần này, hình như em có thấy một lối khác nữa.”
Tựa biển sao mênh mông giữa vũ trụ vô ngần, có một con đường sao băng sáng rỡ xuyên qua quá khứ và tương lai.

Không có điểm bắt đầu, cũng không có điểm kết thúc.

Nó vô thủy, vô chung, vô cùng, vô tận, không cách nào chạm đến, khiến người ta sợ hãi rồi lại không nhịn được mà khát khao muốn thấy điều huyền bí bên trong.
“Em cảm thấy...!mình còn có thể làm được nhiều hơn.

Nhưng khi ấy em đã bị hút vào cảnh mộng kia, bèn kiềm lại suy nghĩ muốn thử thêm lần nữa.

Em thấy được Cố Mẫn Chi…”
Trong giấc mơ tiên tri lần này, vì Tang Lộ xen vào nên lượng tin tức hữu dụng có được sau cùng cũng không xem như quá nhiều.

Thứ Hạ Vị Sương nhìn thấy vẫn là tương lai gặp nguy hiểm của Cố Mẫn Chi.

Ngay từ đầu giấc mơ, Cố Mẫn Chi đã ở trong một căn phòng, đang bàn bạc với thân tín của mình với vẻ đầy lo lắng.
Từ cuộc nói chuyện của bọn họ thì Cố Mẫn Chi đang đau đầu bởi sự kìm hãm của Chánh Bộ trưởng Bộ Quản lí Dị nhân.

Trong lời nói đã có ý muốn trở mặt hoàn toàn.
Cố Mẫn Chi nói: “Mấy lão già kia thế mà lại muốn phái cậu trà trộn vào phòng thí nghiệm.

Nếu không phải tôi phát hiện kịp thời thì… Hừ, còn gã họ Quan nữa, chỉ biết gây thêm chuyện cho tôi, sớm muộn gì cũng có ngày xử hắn.”
Thân tín của Cố Mẫn Chi chính là gã có đôi mắt nhìn xuyên thấu mà lần trước cô ta dẫn đến.

Tai phải của hắn mang ba cái khuyên tai.

Hạ Vị Sương vừa thấy đã nhận ra ngay.
Gã nhìn xuyên thấu nói: “Vì sao ngài không trực tiếp để vị kia ra tay?”
Cố Mẫn Chi cười lạnh một tiếng, nói: “Cô ta là đòn sát thủ, há có thể dễ dàng lộ diện? Họ Quan khó chơi, nếu không thể thành công ngay lần đầu tiên thì sẽ phiền toái… Tôi tương đối muốn để người khác xử lí.”
Gã nhìn xuyên thấu có hơi chần chờ: “Ý ngài là… mấy người Lữ Viện Viện? Như vậy không ổn lắm không?”
Cố Mẫn Chi bĩu môi, nói: “Có gì mà không ổn? Tôi không nuôi mấy kẻ vô dụng.

Có người ấy, lúc chưa rõ thế cuộc thì cứ muốn xun xoe nịnh nọt cả hai bên.

Nực cười, làm gì có chuyện tốt như thế? Cứ để bọn họ đi.

Đúng rồi, cậu trông chừng kĩ một chút, nếu có ý định phản tôi thì xử chúng trước.”
Gã nhìn xuyên thấu nói: “Sau khi người của chúng ta thất bại thì bên phía Bộ trưởng Quan dù không có chứng cứ cũng sẽ đến kiếm chuyện.

Vốn thái độ của Thượng tá Dương đã mập mờ lắm rồi, phía Trần Giai Vĩ bên kia lại không ngừng rục rịch.

Ngộ nhỡ lại đẩy ông ta sang phe đối địch thì phải làm sao?”
Cỗ Mẫn Chi cau mày: “Cậu nói cũng đúng.

Chỗ lão Dương vũ khí nhiều, người cũng đông, nếu thật sự xung đột thì chúng ta có nhiều dị nhân cũng chưa chắc áp chế được hắn.

Nếu để lưỡng bại câu thương thì hỏng.”
Gã nhìn xuyên thấu nói: “Tạm thời chúng ta cứ án binh bất động thì hơn.

Tôi theo dõi Bộ trưởng Quan chặt chẽ hơn một chút.

Chỉ cần bên này chúng ta không mắc lỗi thì Thượng tá Dương và Bộ trưởng Quan sẽ không có cớ xuống tay với ta.”
Cố Mẫn Chi thở dài chán chường: “Được rồi, vậy dằn lại trước đi.

Cậu điều thêm mấy người đáng tin bảo vệ phía phòng thí nghiệm cho tốt.

Chỉ cần bên kia không có gì thì ta vẫn trên cơ chúng.

Chờ thêm một thời gian nữa đi… Thêm một thời gian thì cóc cần sợ bọn chúng nữa.

Đến khi đó…”
Như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, Cố Mẫn Chi không nhịn được mà cười cười.
Sau đó, hai người lại hàn huyên về những dị nhân chỉ muốn lặng lẽ sống qua ngày mà lấy lòng cả hai phe.

Lời trong lời ngoài của Cố Mẫn Chi đều tỏ ý rằng nếu có chuyện gì nguy hiểm thì ưu tiên để bọn họ đi.

Bên này của cô ta đang suy xét đối phó đối phương.

Đối phương chắc chắn cũng đang cân nhắc việc đối phó cô ta.

Cố Mẫn Chi muốn để mấy người này làm kẻ chết thay cho mình.
Gã nhìn xuyên thấu đi rồi thì Cố Mẫn Chi cũng rời khỏi văn phòng.

Cô ta đi đến một nơi bí mật.

Ở đó có một tầng hầm vô cùng rộng lớn.

Tầng hầm rất tối.

Cố Mẫn Chi mở đèn.

Bóng đèn nho nhỏ cũng chỉ chiếu sáng được một khoảng.
Trong bóng tối, có một cô gái nằm đưa lưng về phía cô ta.

Bóng lưng ấy lộ ra cảm giác hết sức quen thuộc.

Cố Mẫn Chi bước đến, đang định gọi người… thì Hạ Vị Sương dã bị Tang Lộ lay tỉnh.
Tỉnh dậy rồi lại bắt đầu hồi tưởng.

Bộ trưởng Quan hẳn chính là cấp trên của Cố Mẫn Chi, Bộ trưởng Bộ Quản lí Dị nhân.

Lão Dương tức Thượng tá Dương, là người của quân đội, thái độ mập mờ chưa quyết định đứng về phía ai.

Cố Mẫn Chi rất kiêng dè ông ta, nhưng dựa vào những lời đã nói thì Cố Mẫn Chi cũng không mấy tự tin ông ta sẽ ủng hộ phe mình.
Còn có một số điểm rất quan trọng.

Một là phòng thì nghiệm, hình như bên trong có thứ gì đó vô cùng then chốt, đủ để thay đổi thế cục trong căn cứ.

Mà nhắc đến phòng thí nghiệm, Hạ Vị Sương chỉ có thể nghĩ đến phòng thí nghiệm hạt giống do nhà họ Cố khống chế mà Trịnh Phách Tường từng nói cô biết.

Một điểm khác chính là không phải tất cả thuộc hạ của Cố Mẫn Chi đều tin phục cô ta.

Có một bộ phận chỉ do tình thế ép buộc mới phải làm việc dưới trướng.

Nhóm người này hẳn là vô tội, phải cố gắng tránh đừng liên lụy đến bọn họ.

Và cả thứ mà Cố Mẫn Chi gọi là đòn sát thủ và chờ một chút kia… Trực giác mách bảo Hạ Vị Sương rằng đó là nói về cô gái ở tầng hầm.

Mà cô gái này… cứ khiến cô không nhịn được mà nghĩ tới Kha Tiếu Tiếu.
Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là nhìn được gương mặt cô gái kia, xác định thân phận của cô ta rồi.

Đương nhiên, dù rất tiếc nuối nhưng Hạ Vị Sương cũng không cách nào tiếp tục giấc mộng tiên tri ấy.

Trong đầu inh ỏi chấn động, hết sức hỗn loạn.

Xâu chuỗi rõ ràng những điều trong cảnh tiên tri xong, Hạ Vị Sương đẩy Tang Lộ ra mà nằm xuống nghỉ ngơi.
Tang Lộ ủi ủi hết sức không tình nguyện.

Hạ Vị Sương với cơ thể đã lạnh mới không bị chị mê hoặc.

Cô kiên trì dùng chăn bông chắn đầu Tang Lộ, vừa xoa xoa phần bụng bị chị chạm vào mà lạnh lẽo vừa cố gắng thiếp đi.
Tỉnh dậy, Hạ Vị Sương báo cho mấy người bạn những tin tức mà mình có được, đồng thời nói: “Trạng thái của Tang Lộ bây giờ đúng là không thích hợp đi căn cứ.

Tuy không thể xác định chính xác ngày đi nhưng em đã nói muốn chủ động xuất kích rồi thì không thể chỉ xem nó như cái cớ.

Em suy nghĩ kĩ rồi, đi căn cứ chỉ là chuyện cơ bản nhất, muốn chủ động thì phải chủ động nhiều hơn một chút.”
Thế nên, Hạ Vị Sương muốn tìm được nhược điểm của Cố Mẫn Chi, giải quyết cô ta trước khi cô ta kịp ra tay!
Trước kia là không có niềm tin ấy, nhưng từ sau khi thành công nhìn thấy tương lai của Cố Mẫn Chi, Hạ Vị Sương đã có một loại cảm giấc như mình có thể nhìn đến nhiều hơn, làm được nhiều hơn nữa.
Phía Trịnh Phách Tường bên kia, Hạ Vị Sương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nên không cho quá nhiều tin tức.

Ngược lại cô còn chiếm được tin tức mới từ đối phương.

Là tin tốt mà cũng là tin xấu.

Hạ Tình Tuyết vẫn chưa trở lại căn cứ.

Điều này có nghĩa là em sẽ không đối mặt với Cố Mẫn Chi, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là tình huống bên ngoài của em vẫn chưa rõ.
Tu dưỡng tinh thần xong, Hạ Vị Sương chuẩn bị bắt đầu lần tiên tri kế tiếp.

Cô không xem tương lai của Hạ Tình Tuyết.

Cho dù hiện tại đã làm được điều đó nhưng cô lại không thể lập tức chạy đến bên cạnh giúp em nếu nhìn thấy em gặp nguy hiểm.

Tiểu Tuyết chắc sẽ không sao.

Lúc trước, khi nhìn đến tình hình trong căn cứ, cô đã xác nhận Tiểu Tuyết khi ấy vẫn an toàn.

Thế nên, dù trên đường có gặp nguy hiểm thì chắc chắn em cũng có thể đối phó được… Nhất định là thế.
Quan tâm sẽ bị loạn.

Không thể nghĩ về Tiểu Tuyết nữa.

Phải bình tĩnh!
Hạ Vị Sương hấp thu một viên tinh thạch rồi khiến bản thân tiến vào trạng thái tinh thần hưng phấn như lần trước.

Cô chìm xuống, cũng đang bay lượn… Dần dà, cô lại tiến vào vùng biển sao kia.
Cô tiến lên một bước, định sẽ quan sát Cố Mẫn Chi lần thứ hai.

Nhưng bất chợt, Hạ Vị Sương bị vũ trụ mỹ lệ, kì ảo kia thu hút ánh nhìn.
Dị năng tiên tri tựa một cánh cửa ngăn cách giữa biển sao thăm thẳm và hiện thực lạnh lùng.

Cô gắng sức thăm dò, chưa phát hiện sự tò mò to lớn ẩn giấu trong tinh thần thì đã hé mở cánh cửa kia, nhìn đến thế giới mới rực rỡ, lộng lẫy, huyễn hoặc tâm trí con người.
Cô chưa nhìn được toàn cảnh thì đã không thể kiềm chế mà bị thu hút.

Lí trí và điên cuồng chỉ cách nhau một lằn ranh.

Cô biết phía trước có nguy hiểm, biết mình càng tiến lên thì khả năng bị thương nặng sẽ càng cao.

Cô cho rằng mình là người bình tĩnh, lí trí, cho rằng mình có thể kịp thời ngăn chặn tham dục không nên có, có thể kịp thời rời khỏi mấp mé vực sâu.
Nhưng, nhưng…
Nơi sâu thẳm trong tinh thần như đang kêu gào, muốn có được niềm vui sướng khi có thể nhìn trộm vạn vật, khống chế hết thảy.

Trong một khoảnh khắc nào đó, linh hồn Hạ Vị Sương dường như đã bay lên đến độ cao vô hạn, quan sát được mọi thứ trong bóng đêm thăm thẳm, bao gồm cả bản thân nhỏ bé này.
Cảm giác ấy, khiến người ta nghiện.
Hạ Vị Sương như có thể tự thông suốt mà chẳng cần ai chỉ dạy, bỗng dưng biết được mình có thể thấy được càng nhiều, hệt như những gì trước đó cô đã mong muốn… Cô có thể nhìn thấy tất cả tương lại, thậm chí… thậm chí có thể nhìn được quá khứ!
Đây là món quà của thời gian, là sự ban ơn của vận mệnh.
Quá khứ ẩn chứa vô vàn bí mật, ngươi không muốn biết sao?
Mà hiện tại, điều Hạ Vị Sương muốn nhìn đến nhất… là thứ có thể nắm thóp được Cố Mẫn Chi, cùng với… cùng với chuyện nằm sâu tận đáy lòng mà trước giờ cô vẫn sợ hãi không dám nghĩ đến – Tang Lộ.
Vì thế, Hạ Vị Sương dùng tinh thần đẩy mở cánh cửa kia.

Chỉ một thoáng, trên và dưới, xuôi và ngược, sáng và tối, quá khứ và tương lai, người ghét nhất và người thích nhất,… vô số mảnh sáng lao về phía cô.
Cô làm được rồi.

Hạ Vị Sương đã lén nhìn đến chuyện mà cô không nên nhìn, chìm đắm trong sức mạnh có thể khống chế hết thảy ấy.
Tiếp theo đó, biển sao nổ tung, linh hồn rơi trở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui